“ Hôm nay chẳng phải họp ban hội sao? Sao lại gọi chúng tôi ra đây ngồi chịu đựng cái sắc mặt khó coi của cậu?” Hà Bách không khách khí mở miệng hướng Hứa Chí Quân true chọc anh.
“ Gia Dĩnh đâu? Không đến sao?” Quý Ngạn Lâm thắc mắc hỏi, mọi khi Nhậm Gia Dĩnh đều đến cùng Hứa Chí Quân, hôm nay hiển nhiên có mình Hứa Chí QUân đến trước.
“ Cậu ấy bận giải quyết cô em gái họ ngu ngốc của cậu ấy?” HỨa Chí Quân nhàn nhạt mở miệng, anh không để yên cho Tống Tịnh Hiểu muốn cho người dạy dỗ cô ta một chút nhưng Nhậm Gia Dĩnh mở miệng nói nể mặt cậu ấy bỏ qua cho Tống Tịnh Hiểu một lần, Hứa Chí QUân đành nuốt cục tức vào bụng, cho nên mới gọi Hà Bách và Quý Ngạn Lâm đến đây.
“ Từ khi nào cậu ấy có em gái họ vậy?” Hà Bách nhướn mày hỏi, các anh dù quen biết đã lâu nhưng chuyện riêng và gia đình rất ít khi nói với nhau, đơn giản vì họ không muốn phiền phức, bọn họ gặp nhau uống rượu nói chuyện, bàn bạc công việc, đôi khi sẽ nói ra tâm sự nhưng là họ tự nguyện nói chứ họ không bao giờ tìm hiểu hay điều tra đối phương, họ tôn trọng nhau, vì vậy bốn người họ vẫn là bền vững như vậy.
“ Chỉ là em gái họ, con gái của cô cậu ấy, vốn không mang họ Nhậm cho nên cậu ấy cũng chẳng bận tâm.” HỨa Chí Quân trả lời, so với ai anh vẫn hiểu Nhậm Gia Dĩnh hơn.
“ Vậy tại sao hôm nay cậu ấy lại quản?” Quý Ngạn Lâm thắc mắc hỏi, nếu là không đáng bận tâm vậy thì là chuyện lớn mới khiến cậu ấy bận tâm.
“ Trong buổi tiệc của Sâm Lan Hoàn cô ta đến nhục mạ vật nhỏ, lại không biết vật nhỏ là vợ của Hàn Thiên Ngạo, anh ta cho người cảnh cáo Tống Tịnh Hiểu,chuyện lớn làm Tống gia và Nhậm gia đứng ngồi không yên, cho nên Gia Dĩnh phải về nhà giải quyết.” Hứa Chí Quân nhàn nhạt trả lời.
“ Yo!, chuyện lớn đây, xem ra Hàn Thiên Ngạo rất để tâm đến cô vợ nhỏ của anh ta, thậm chí còn không nương tay với người phụ nữ trước đây đi theo anh ta.” Hà Bách thích thú uống rượu mở miệng nói.
“ Chí Quân, cậu..không lí nào cậu cũng muốn thay Mộc Hạ đòi lại công bằng đấy chứ?” Quý Ngạn Lâm nheo mắt đánh giá thần sắc khó coi của Hứa Chí Quân mở miệng suy đoán.
“ Ngạn Lâm, cậu không thấy sắc mặt khó coi của cậu ấy sao? Hàn Thiên Ngạo lấy danh phận là chồng của Mộc Hạ ra tay dạy dỗ Tống Tịnh Hiểu là chuyện hết sức hợp lí, nhưng còn Hứa Chí Quân câu lấy danh phận gì mà đòi công bằng cho cô ấy?” Hà Bách nhếch mép cười, rất hưởng thụ sắc mặt đen thui của Hứa Chí Quân, hiếm khi anh thấy Hứa Chí Quân vì một người phụ nữ mà không thể làm gì được, dĩ nhiên anh rất vui vẻ xem kịch hay.
“ Xem ra tâm tình cậu rất vui nhỉ?” Hứa Chí Quân liếc mắt nghiến răng lạnh giọng nhìn Hà Bách. Hắn cư nhiên chọc vào nôi đau của anh, đúng là đồ nhẫn tâm mà.
Tại tư gia Tống gia.
Vì sự kiện Tống Tịnh Hiểu bị người của Hàn Thiên Ngạo mang đi, Tống An Quốc lo lắng đứng ngồi không yên liền gọi cho công cụ Tống, Tống Niên. Ông cụ Tống cùng ông cụ Âu Dương Lãnh Hiên là ông ngoại của Hàn THiên Ngạo, ông cụ Tống cùng ông cụ Âu Dương trước đây vào sinh ra tử là một trong những người tạo nên thế lực hắc bạch đạo, từ nhỏ Hàn Thiên Ngạo đã đi theo ông cụ Âu Dương được ông huấn luyện để có thể nắm giữ vị trí đầu trong bang hội. Vì hai nhà Âu Dương và Tống có giao tình vì vậy Tống Tịnh Hiểu và Hàn Thiên Ngạo có quen biết nhau, từ nhỏ vì Hàn Thiên Ngạo ở trong bang nhận sự huấn luyện gắt gao, sau này vì sự thúc giục của ông cụ Âu Dương cho nên anh mới chấp nhận để Tống Tịnh Hiểu ở bên cạnh anh.
“ Cô và dượng nên biết Hàn Thiên Ngạo là hạng người như thế nào? Tống Tịnh Hiểu không chịu an phận chọc tới giới hạn của anh ta, con có giúp ũng vô ích.” Nhậm Gia Dĩnh xưa nay không thân thiết cùng Tống gia, từ khi cô anh là Nhậm Khinh Vũ gả đi, anh cũng không thường qua lại với họ.
“ Gia Dĩnh, Tịnh Hiểu dù gì cũng làm em gái con, con không thể đứng nhìn nó bị người khác ức hiếp như vậy.” Nhậm Khinh Vũ đau lòng vì con gái cưng mang đi, tới giờ không biết sống chết như thế nào? Hàn Thiên Ngạo không phải người hiền lành dễ đối phó, bà vì lời nói thờ ơ lạnh nhạt của Nhậm Gia Dĩnh liền tức giận lớn tiếng.
“ Cô.. con nễ tình vì cô còn là em gái của ba con cho nên mới ở đây thông báo cho các người biết, cô lại còn ở đây trách mắng con sao?” Nhậm Gia Dĩnh nhếch mép cười lạnh, không hề khách khí đáp trả. Nếu không phải vì nễ ba anh, anh liền không muốn cùng họ có liên quan, Hàn Thiên Ngạo tuy tàn ác thâm sâu nhưng anh ta không phải người không biết lí lẽ, dù cho Nhậm gia và Tống gia là họ hàng gần, nhưng Nhậm Gia Dĩnh tin Hàn Thiên Ngạo sẽ không vì chuyện của Tống Tịnh Hiểu gây khó dễ cho Nhậm gia.
“ Con…con sau có thể máu lạnh vô tình như vậy? “ Nhậm Khinh Vũ tức giận đến nét nhăn cũng xuất hiện nơi khóe mắt dù bà có được chăm sóc tốt như thế nào.
“ Trách là các người không dạy dỗ được nó sao lại đem mọi tội lỗi đỗ cho người khác.” Giọng nói uy nghiêm của ông cụ Tống vang lên, tuy ông cụ Tống tuổi đã lớn nhưng vẫn cơ thể vẫn khỏe mạnh linh hoạt, giọng nói vẫn vô cùng khỏe. Tống Niên không vui nhìn cô con dâu này, chỉ biết đổ trách nhiệm cho người khác.
“ Ba, dù sao chuyện này Tịnh Hiểu nhất thời bồng bột, ba nói với Hàn Thiên Ngạo hãy tha cho con bé lần này.” Tống An Quốc nhẹ giọng cung kính nó với Tống Niên, Tống An Quốc biết ba ông trướ kia là thuộc hạ thân cận của Âu Dương Lãnh Hiên, luôn trung thành trước sau vẫn không thay đổi, ông cụ Âu Dương lại là người trượng nghĩa sẽ nể mặt ông cụ Tống mà nói giúp Tống Tịnh Hiểu.
“ Thiên Ngạo là đứa hiểu chuyện, nó không thể vì tức giận xuông mà nặng tay với Tịnh Hiểu, có lẽ nó hỉ dạy dỗ con bé một bài học.” Tống Niên gương mặt già nua nhưng khí thế vẫn không thua kém ngày xưa bao nhiêu, ông là người hướng dẫn cho Hàn Thiên Ngạo, tính cách Hàn Thiên Ngạo như thế nào ông là người biết rõ.
“ Nếu ông cụ có thể nói như vậy, tôi nghĩ Tống Tịnh Hiểu có thể giũ được mạng sống. “ Nhậm Gia Dĩnh không hề nhìn vợ chồng Nhậm Khinh Vũ hỉ mở miệng lạnh nhạt nói, sau đó liền theo phép tôn trọng ông cụ Tống cúi đầu chào ông ấy sau đó anh tiêu sái rời đi.
Ông cụ Tống nhìn theo bóng lưng của Nhậm Gia Dĩnh, sao với ba của Nhậm Gia Dĩnh thì anh thâm sâu hơn nhiều.
“ Ba, sao ba ó thể chắc chắc được Tịnh Hiểu không có chuyện gì? Nó là đứa con gái duy nhất con mang thai cực khổ sinh ra, vậy mà lại để một tên Hàn Thiên Ngạo nói muốn dạy dỗ liền dạy dỗ sao?” Nhậm Khinh Vũ vì nghe câu nói của ông cụ Tống liền không hài lòng lên tiếng, dù cho là bà không sinh được cháu trai cho ông thì Tịnh Hiểu cũng là cháu ruột của ông ấy, tại sao ngay cả một chút lo lắng ũng không có. Bà không ngừng oán hận nhìn Tống Niên.
“ Bà im miệng.” Tống An QUốc mặc dù có chút khí thế giống Tống Niên, nhưng vì quá thương yêu hai mẹ con Tống Tịnh Hiểu mà chiều chuộng họ, cho nên mới khiến Nhậm Khinh Vũ không sợ gì.
“ Hay lắm, cô còn dám trách móc tôi sao? Nhậm Khinh Vũ cô đừng tưởng được con trai tôi yêu thương liền muốn lên đầu tôi ngồi sao? Cô làm mẹ mà không dạy dỗ được con gái, làm đem cái tính nết chẳng ra gì mà dạy nó, bây giờ nó gây chuyện cô ở đây oán trách đổ lỗi cho người khá hay sao?” Tống Niên tức giận quát lớn, khiến bà ta lúc này mới cảm thấy mình mắ sai lầm liền ngậm miệng uất ức nhìn Tống An QUốc, hi vọng ông có thể lên tiếng bênh vực bà ta.