Ngồi trên xe Giản Trì Hoài, Chử Nguyệt Tinh tò mò nhìn ra bên ngoài.
Hai năm trời, lần đầu tiên cô có thể nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thoải mái, cô đã được tự do.
Chử Đồng cầm tay cô, nói: Chị, mỗi ngày em sẽ ở cùng chị, đi mua sắm và mua quần áo với chị, cùng chị ăn những món ngon nhất.
Giản Trì Hoài đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, Chử Đồng đang nhìn Chử Nguyệt Tinh chằm chằm, Chử Nguyệt Tinh cũng nhìn lại cô.
Trước đây tôi gọi cô như thế nào?
Đồng Đồng.
Đồng Đồng, cho tới bây giờ chị cũng không nghĩ tới mình sẽ xen vào tình cảm của người khác, nhưng đúng là ba mẹ nói, anh ấy coi trọng chị cho nên chị mới cam tâm ở lại trong ngôi biệt thự đó. Chị cũng không biết quan hệ của em và anh ấy. Nhưng bây giờ chị đã được ra ngoài, chị có thể tự theo đuổi hạnh phúc của chính mình phải không?
Chử Đồng á khẩu không trả lời được, càng không biết phải nói như thế nào với chị của mình. Chuyện thật ra không phải như thế, nhưng cho dù cô nói rõ ràng mọi chuyện với Chử Nguyệt Tinh, chị ấy có thể hiểu được sao?
Giản Trì Hoài nắm chặt tay lái, có một số việc đúng là Chử Đồng quá bướng bỉnh, anh cũng không thể lay chuyển được cô, cho nên anh sẽ nhượng bộ cô một bước. Anh không tin việc để Chử Nguyệt Tinh ra ngoài, Chử Đồng sẽ dễ chịu hơn trước, anh chỉ muốn cô cảm nhận được cảm giác này thôi.
Lái xe đến trước tiểu khu, không còn là một biệt thự độc lập đóng kín nữa, Chử Nguyệt Tinh cần phải tập giao tiếp với người khác.
Giản Trì Hoài không xuống xe, Chử Đồng cầm hành lý của chị gái sau đó dìu cô ấy xuống. Chử Nguyệt Tinh cứ kéo cánh cửa xe không buông, cô quay đầu lại hỏi Giản Trì Hoài: Anh không vào sao?
Ngón trỏ Giản Trì Hoài gõ nhẹ trên tay lái hai cái, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước, sau đó hướng về phía Chử Đồng nói: Từ nay về sau, tự giải quyết cho tốt.
Nói xong, liền khởi động xe chạy đi.
Lòng bàn chân Chử Đồng như bị dính chặt không thể động đậy, nhìn anh dứt khoát rời đi, ở trong thành phố cũng có thể chạy nhanh thế sao?
Chử Đồng cố gắng lấy lại tâm tình, kéo cánh tay của Chử Nguyệt Tinh: Chị, chúng ta đi thôi.
---
Giản Trì Hoài không quay về Bán Đảo Hào Môn mà đi thẳng tới nhà họ Giản.
Tưởng Linh Thục gầy đi một cách rõ rệt. Giản Trì Hoài đẩy cửa đi vào, bà đang đút cho Giản Lệ Đề ăn. Giản Lệ Đề nằm ở trên giường không chịu đứng lên, Giản Trì Hoài đi tới, ý bảo Tưởng Linh Thục đứng dậy, anh đưa mắt nhìn bà: Mẹ, chuyện đã giải quyết rồi, mẹ cũng cố gắng giữ gìn sức khỏe của mình.
Em con như thế, mẹ làm sao có thể yên tâm được?
Giản Trì Hoài ngồi bên mép giường, cầm cái chén trên tủ đầu giường: Em không chịu ăn có đúng hay không?
Giản Lệ Đề mới bị thất tình, đôi mắt sưng đỏ, nghĩ tới là lại khóc: Anh, em thực sự không muốn ăn, có thể đừng ép em được không?
Chuyện đã rõ ràng, chỉ là có người tung ra tin tức giả mà thôi.
Đừng lừa mình dối người, người tung ra tin tức đó là nhằm vào em.
Giản Lệ Đề xoay người, đối diện với Giản Trì Hoài: Sau khi em ra khỏi nhà, người ngoài đều chỉ trỏ em, còn có bạn em, bọn họ cũng tới tra hỏi em.
Giản Trì Hoài cầm cái chén trong tay, ánh mắt trầm tĩnh, phảng phất mọi chuyện trong mắt anh đều có thể giải quyết được.
Không có việc gì, em đã nói chỉ là một tin tức giả mà thôi, gặp được rồi theo đuổi đến tận cùng, cũng có thể tách ra, có một số người bạn không đáng nhắc đến.
Tưởng Linh Thục đứng ở bên cạnh: Trì Hoài, con thực sự thả người kia ra rồi?
Giản Trì Hoài đưa mắt nhìn bà: Vâng.
Con thật hồ đồ! Lỡ may có người phát hiện... Hai ngày nay Tưởng Linh Thục không ngừng suy nghĩ đến vấn đề này, mỗi khi nghĩ đến hậu quả, bà lo lắng không yên, bà tức giận đẩy bả vai anh: Con thực sự là hồ đồ! Tại sao lại đồng ý với Chử Đồng? Con bảo sau này Lệ Đề phải làm sao bây giờ?
Giản Lệ Đề nghe nói như thế, ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xị xuống, nhíu mày hỏi: Mẹ, mẹ nói thế là có ý gì?
Tưởng Linh Thục chợt hoàn hồn, môi run rẩy không biết phải nói như thế nào, bà thực sự rơi vào tình thế cấp bách, biết Chử Nguyệt Tinh được thả ra, bà liền rối trí. Giản Trì Hoài đem cái chén để lên tủ đầu giường, anh thật không lo lắng gì, đi đến bước này rồi, có một số việc từ lâu đã thoát ra khỏi sự khống chế.
Lệ Đề, em cũng không còn nhỏ nữa, có một số chuyện em cũng nên biết.
Giản Lệ Đề tỏ thái độ rất an tĩnh, hai tay ôm đầu gối, ngẩng mặt lên: Anh, tin tức ngày đó em có đọc qua, người kia nói nhà chúng ta ép mua ép bán, có đúng là có chuyện này hay không?
Không có! Tưởng Linh Thục cuống quít mở miệng: Lệ Đề, đó là tin tức bậy bạ, con tin sao?
Mẹ, như anh đã nói, con không còn nhỏ, có rất nhiều chuyện mặc dù con không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng với vốn kiến thức của con, thật sự có người bị nhà chúng ta giam giữ, có đúng hay không?
Khuôn mặt Tưởng Linh Thục tái nhợt, bà lùi lại, không dám đối mặt với ánh mắt của con gái. Giản Trì Hoài gác chân lên, giọng nói nặng nề: Đã thả ra rồi.
Đã thả? Thanh âm Giản Lệ Đề yếu ớt, càng nói càng giống như là lẩm bẩm: Như vậy, nói cách khác, thật sự có người bị nhốt hai năm.
Giản Trì Hoài thấy cô như vậy, rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của cô. Giản Lệ Đề nhìn Tưởng Linh Thục: Mẹ, mẹ hỏi anh vì sao lại đồng ý với chị dâu, là vì chị dâu nên mới thả người đó ra ngoài sao? Anh, em có nghe nói qua, chị dâu có một người chị gái nhưng mắc bệnh nặng mà chết, có phải người đó chính là chị ấy hay không?
Giản Trì Hoài không giấu diếm: Đúng, là cô ấy.
Giản Lệ Đề 'ách' một tiếng, nước mắt trào ra: Vậy anh cưới chị dâu, là có phải vì liên quan tới em hay không?
Đúng.
Giản Lệ Đề nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi, cô lắc đầu, khó có thể tin nổi: Vì sao mọi người không nói sớm cho em biết? Chuyện này, chị dâu cũng mới biết có phải không?
Giản Lệ Đề ít nhiều cũng hiểu tính cách Chử Đồng, nếu chị ấy biết rõ chuyện này thì làm sao có thể đồng ý được?
Tưởng Linh Thục thấy con gái như vậy, bà muốn khuyên giải con: Lệ Đề, đừng như vậy, chuyện này không liên quan gì đến con cả.
Trước đây con luôn đối nghịch với chị ấy, con nói chị ấy không xứng với anh, không xứng với gia cảnh nhà chúng ta, cuộc sống này là nhà chúng ta cho chị ấy. Anh, vì sao mọi người không nói sớm cho em biết?
Tưởng Linh Thục ngồi ở mép giường, kéo tay con gái: Lệ Đề, ngàn vạn lần đừng nghĩ như thế, không nên kích động.
Có một số việc, anh không muốn em phải đối mặt, nhưng bây giờ chị dâu em đi rồi, khó tránh khỏi chuyện em sẽ hỏi tới. Hơn nữa việc em cần phải đối mặt rất rất nhiều, anh nhắc nhở em, em đã lớn rồi, nên có năng lực chịu đựng. Hiện tại anh nói cho em biết những điều này, em có thể chịu được hay không?
Giản Lệ Đề khóc thút thít, gật đầu: Em có thể.
Giản Trì Hoài đem chén cơm đưa tới trước mặt cô: Ăn đi, nếu như ảnh hưởng đến sức khỏe của em, mọi người trong nhà thật sự không chịu được đâu.
Anh, chị dâu đi đâu? Giản Lệ Đề đưa tay cầm cái chén.
Tưởng Linh Thục đưa mắt nhìn con trai: Đương nhiên là quay về nhà của cô ta, năm đó nhà bọn họ đưa ra điều kiện anh con phải cưới cô ta, bây giờ bội ước...
Có vẻ như Giản Trì Hoài như không nghe lời Tưởng Linh Thục nói, anh nói với Giản Lệ Đề: Chị gái chị ấy cần được chăm sóc, anh đã sắp xếp một chỗ tốt cho hai người, tạm thời không đi đâu cả.
Người kia... còn có thể trở về sao?
Đúng.
Tưởng Linh Thục tức giận thiếu chút nữa không thở được, nhưng con trai bà đã nói như thế, bà còn có thể làm trò gì trước mặt con gái, chỉ có thể nuốt tâm tình không vui vào.
---
Chử Đồng mang theo hành lý của chị gái lên lầu, cầm chìa khóa mở cửa vào phòng, trước cửa có đôi dép, đổi dép xong cô đi vào phòng. Trong phòng có tất cả mọi thứ cần có, chỉ cần mang đồ vào ở là được. Chử Đồng đem đồ của Chử Nguyệt Tinh vào một gian phòng.
Ba mẹ ở bên kia chắc chắn sẽ không dọn đi, chị, từ bây giờ chị và em sẽ ở đây.
Được. Chử Nguyệt Tinh đi tới đi lui trong phòng: Đồng Đồng, trước kia em ở đó?
Chử Đồng ấp úng: Trước em ở gần công ty, nhưng giờ em chuyển công tác, vừa vặn ở cùng chị.
Được.
Chử Nguyệt Tinh ngồi xuống mép giường, bàn tay vuốt ve cái chăn bên dưới, Chử Đồng đi tới trước mặt cô, cúi người xuống nhìn vào mắt cô: Chị, chị thấy rời đi tốt, hay ở lại chỗ kia tốt hơn?
Rời đi tốt. Chử Nguyệt Tinh mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt: Lúc chị ở bên kia, thật không thể ra ngoài, chỉ có thể nhìn cảnh sắc bên ngoài qua song cửa sổ, thế nhưng hôm nay lại không giống như vậy, cảnh vật trên đường rất nhiều, chị rất vui vẻ.
Chử Đồng nghe thế, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng tâm tình: Em sợ là do em bắt buộc chị rời đi, mà lòng chị lại không muốn.
Chử Nguyệt Tinh cười ra tiếng: Chị đã nghĩ thông suốt, chị ở lại cũng thế, anh ấy cũng không thể mỗi ngày lại đến được, số lần chị và anh ấy gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chị nghĩ được như thế là tốt rồi, chị, chúng ta xuống siêu thị bên dưới đi dạo, em dẫn chị đi mua một số đồ dùng hằng ngày.
Được.
Chử Đồng mua đồ uống cùng một ít trái cây, rau dưa, rồi đem mọi thứ bỏ vào trong tủ lạnh. Đến tối, Chử Đồng làm cơm, chuẩn bị các món ăn, Chử Nguyệt Tinh không còn bị giam giữ cho nên ăn uống rất ngon miệng. Sau khi ăn xong, Chử Đồng không để chị gái làm gì cả, cô dọn dẹp xong, sau đó cùng chị ngồi ở sô pha xem ti vi, Chử Nguyệt Tinh vẫn chưa mở rộng lòng với cô, Chử Đồng cũng không ép cô, hôm nay bận rộn cả ngày, cô cũng mệt mỏi, liền nói nên đi ngủ sớm một chút.
Tắm xong, hai chị em trở về phòng của mình, phòng của Chử Đồng nằm ngay sát vách phòng của Chử Nguyệt Tinh.
Trước khi ngủ, Chử Đồng đem cửa sổ đóng lại.
Buổi tối có gió lạnh có sấm sét, trời mưa, Chử Đồng đem rèm cửa sổ kéo lên, nhìn thấy từng hạt mưa như từng viên trân châu rơi vào cửa thủy tinh. Cô suy nghĩ thất thần, trong đầu bỗng xuất hiện một bóng dáng, Giản Trì Hoài rất thích đứng ở ban công. Thời gian tan tầm của cô và anh khác nhau, lúc trở về tới nhà cô vẫn thường ngẩng đầu nhìn lên tầng hai theo thói quen, hành động ăn ý này trở thành thâm căn cố đế giữa bọn họ, đến hôm nay thì sao?
Chử Đồng đem rèm cửa sổ kéo lại, có một số chuyện không nên suy nghĩ nhiều, nghĩ tới sẽ không chịu được. Cô vén chăn nằm lên giường, trùm chăn cao hơn đầu, mùi thơm mát truyền vào trong mũi, cô nhắm hai mắt lại, ép buộc chính mình đi vào trong giấc ngủ.
Lúc đầu, cô trằn trọc không ngủ được, nhưng một hồi lâu, tâm tình chậm rãi buông xuống, bận rộn một ngày một đêm nên cơ thể mệt mỏi, cô cuộn người trong chằm, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, ở căn phòng cách vách, Chử Nguyệt Tinh không cách nào ngủ được. Tuy bây giờ không bị giam cầm, nhưng cô vẫn chưa quen. Cô ngồi dậy, đi tới đi lui trong phòng, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.
Phòng của Chử Đồng không khóa cửa, Chử Nguyệt Tinh rón rén đi vào, cô đứng ở trước giường, nhìn chằm chằm cô em gái trên giường.
Một lát sau, ánh mắt nhìn về phía tủ đầu giường, thấy chiếc điện thoại di động đặt trên đó, Chử Nguyệt Tinh không chút do dự cầm lên, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cô nghĩ, chắc chắn Chử Đồng có số của Giản Trì Hoài, Chử Nguyệt Tinh mở danh bạ, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cái tên 'Ông xã' trên màn hình. Đó là cái tên Chử Đồng lưu cho anh, chỉ là đến bây giờ, vẫn không đổi.
Chử Nguyệt Tinh giật mình, nhưng vẫn bấm số.
---
Bán Đảo Hào Môn.
Giản Trì Hoài đứng ở trước cửa sổ sát sàn, bên ngoài cảnh vật bị bao trùm trong bóng đêm. Xa xa, những dãy đèn đường trải dài về phía trước, gió thổi vào rèm cửa sổ làm cho khung cảnh càng thêm cô liêu. Điện thoại trong túi rung lên, tiếng chuông điện thoại vang lên, Giản Trì Hoài ngồi dậy, vội vàng cầm điện thoại ra, động tác có chút gấp gáp. Nhìn vào màn hình, là Chử Đồng gọi tới, sự lo lắng giữa hai hàng lông mày của anh giảm đi phân nửa, vội vàng bắt máy: Alo.
Chỉ một từ, giọng nói trầm thấp mà ấm áp.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc, Chử Nguyệt Tinh không che giấu được sự vui mừng trong giọng nói: Alo, là em.
Giản Trì Hoài khó nén được nỗi thất vọng, hỏi lại: Có chuyện gì?
Em muốn hỏi, anh ở đâu?
Giản Trì Hoài đưa hai ngón tay xoa mi tâm: Cô hỏi tôi ở đâu để làm gì?
Em không ngủ được, em muốn gặp anh. Anh yên tâm, chỉ nhìn anh là được, em mới chuyển đến đây nên thực sự có chút không quen.
Giản Trì Hoài không đủ kiên nhẫn, ngắt lời cô: Em gái cô đâu?
Ngủ rồi.
Anh kéo cửa sổ sát sàn đi ra ngoài, mưa rất lớn, hạt mưa đập vào mặt khiến anh dừng bước, cảm nhận sự ướt át trên mặt, anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời: Trời đang mưa.
Không sao, em mang theo dù, em cũng có thể đón xe, em rất nhớ anh, gặp anh một chút là được rồi.
Chử Nguyệt Tinh ỷ lại Giản Trì Hoài rất lớn, tuyệt đối mạnh hơn bất cứ người nào: Em biết giờ đã khuya lắm rồi, nhưng nhìn thấy anh xong, em sẽ về ngay.
Đôi mắt Giản Trì Hoài lộ ra tia âm trầm, môi mỏng bật ra một câu: Được, cô đón xe tới Bán Đảo Hào Môn, tôi đợi cô.
Chử Nguyệt Tinh nghe vậy mừng rỡ đáp: Được, em sẽ đến.
Cúp điện thoại, Chử Nguyệt Tinh cầm điện thoại đi vào phòng Chử Đồng, lặng lẽ đặt về chỗ cũ, lại lấy ra một trăm đồng từ trong túi của Chử Đồng, sau đó cầm dù rời đi.
Đi ra cửa tiểu khu, vừa đúng lúc một đôi tình nhân nhỏ bước xuống từ một chiếc xe taxi, Chử Nguyệt Tinh nhanh chóng tiến lên, chui vào phía sau xe, vội vàng nói: Bán Đảo Hào Môn.
Tài xế bắt đầu bấm giờ rồi đưa mắt nhìn cô: Cô gái, trễ thế này rồi còn ra khỏi nhà?
Vâng, bạn trai đang đợi cháu ạ.
Tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu: Bán Đảo Hào Môn, đây chính là chỗ người có tiền ở, sao bạn trai cô lại không đến đón cô?
Chử Nguyệt Tinh gấp cây dù lại, cười nhẹ ra tiếng: Không cần anh ấy tới đón, trời mưa lớn như thế, tôi đón xe cũng được, hơn nữa, không phải vừa vặn là chú tới sao?
Được rồi, đọc địa chỉ đi, tôi đưa cô đi.
Chử Nguyệt Tinh quay đầu ra hướng cửa sổ xe nhìn bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, buổi tối ẩm ướt vốn không thoải mái, nhưng tâm tình Chử Nguyệt Tinh từ trước tới nay cũng không tốt. Cô đã được tự do, sau này muốn gặp Giản Trì Hoài, nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều so với lúc trước.
Chử Đồng ngủ rất sâu giấc, cũng không biết nằm mơ thấy cái gì, thân thể co quắp lại giống như bị bóng đè, thật vất vả mới tỉnh dậy được. Cô ngồi dậy thở hổn hển, bật chiếc đèn đầu giường lên, đưa mắt nhìn, đã hừng đông. Chử Đồng nghĩ tới đây là ngày đầu tiên chị ra ngoài có thể sẽ không quen, cô vén chăn đứng dậy, định đi tới phòng cách vách nhìn.
Đến trước cửa, thấy cửa phòng vẫn mở, Chử Đồng bước vào, tiện tay bật đèn lên, ánh đèn sáng bừng cả căn phòng, đưa mắt nhìn lại không thấy bóng dáng của Chử Nguyệt Tinh đâu cả.
Chử Đồng lo lắng xoay người đi ra ngoài, bật tất cả đèn trong nhà lên nhưng vẫn không thấy bóng dáng Chử Nguyệt Tinh đâu.
Cô bắt đầu thấy sốt ruột: Chị, chị ơi!
Bên trong phòng khách trống rỗng, chỉ có tiếng gọi của cô vọng lại. Chử Đồng tìm kiếm khắp nhà, nhưng vẫn không có kết quả, cô quay trở lại phòng mình, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn điện thoại trên tủ, cô bước nhanh tới, ngón tay lướt qua màn hình mở cuộc gọi gần nhất, quả nhiên chị cô đã gọi điện thoại cho Giản Trì Hoài.
Chử Đồng không nghĩ gì nhiều lập tức gọi lại, nhưng bên kia không có ai nghe máy. Chử Đồng phủ thêm áo khoác rồi đi ra ngoài, cô không nghĩ tới, cuộc điện thoại cô gọi đến là Giản Trì Hoài không muốn bắt máy.
Cô vội vàng chạy tới bên ngoài tiểu khu, nhưng không được may mắn như Chử Nguyệt Tinh trước đó. Chử Đồng lạnh đến run rẩy, trời đang mưa, cô chỉ có thể trốn trong phòng bảo vệ, cũng không biết đã qua bao lâu mới đợi được taxi, cô vội vàng chạy ra đón.
Bán Đảo Hào Môn.
Điện thoại trong lòng bàn tay anh rung lên, đưa mắt nhìn, anh không bắt máy, hai ngón tay nắm điện thoại như đang thưởng thức. Từng trận rung xuyên thấu vào từng gân mạch trong bàn tay, anh nhìn xuống phía dưới sân từ trên cao, ánh mắt u ám sâu thẳm.
Cũng không bao lâu sau, một chiếc xe taxi dừng ở bên ngoài Bán Đảo Hào Môn, Chử Nguyệt Tinh đẩy cửa xe ra bước xuống, trong tay cô cầm một cây dù, bước nhanh tới cửa: Để tôi đi vào, mở cửa đi.
Bảo vệ trông coi cửa nghe thấy có người gọi, bung dù ra đi tới cửa. Sắc mặt Chử Nguyệt Tinh vui vẻ: Để tôi đi vào.
Xin lỗi, ông chủ đã dặn, bất cứ ai cũng không được vào.
Không thể nào, chúng tôi có hẹn mà. Chử Nguyệt Tinh ngẩng đầu lên nhìn, xa xa nhìn thấy bóng dáng của anh ở ban công tầng hai, Chử Nguyệt Tinh vẫy tay với anh, hai chân khiễng lên, sắc mặt vui vẻ.
Giản Trì Hoài thờ ơ, tiếp tục nhìn về phương xa.
Khoảng chừng hơn nửa tiếng sau, một chiếc taxi đi tới.
Khóe miệng Giản Trì Hoài khẽ cong lên, ngón tay gõ nhẹ trên lan can.
Chử Đồng trả tiền, sau đó đẩy cửa xe bước xuống, cô không mang theo dù, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Chử Nguyệt Tinh: Chị, sao chị lại đến đây một mình?
Đồng Đồng, tại sao em cũng tới? Hai tay Chử Nguyệt Tinh nắm chặt song cửa, cô đưa mắt nhìn lên ban công tầng hai, lên tiếng hỏi: Vì sao anh ấy không mở cửa cho chị?
Chị, đừng như vậy, chúng ta trở về có được hay không?
Chử Đồng ôm chặt Chử Nguyệt Tinh, mưa càng lúc càng lớn, đầu vai bị ướt sũng rất nhanh, hai tay cô ôm chặt Chử Nguyệt Tinh.
Cánh cổng sắt trước mặt đóng chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra.