Rốt cuộc Giản Trì Hoài vẫn không tin Chử Đồng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Di động trong túi một lần nữa vang lên, Giản Trì Hoài đứng dậy bắt máy: Nói đi.
Anh Giản, đón người rồi, bọn em đang nhanh chóng tới chỗ anh.
Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay. Giản Trì Hoài ngắt máy, khẽ gõ hai tiếng lên cửa xe: Em vốn không biết địa điểm xảy ra ở đâu, anh đâu có tới đó, em theo anh có ý nghĩa gì sao?
Chử Đồng đánh mắt về phía anh, khởi động xe, quay đầu xe rời đi. Giản Trì Hoài ngồi lại vào xe mình. Hai người đi ngược chiều nhau, Chử Đồng nhìn vào gương chiếu hậu, bất chợt khẽ cắn môi.
Khi Giản Trì Hoài tới địa điểm đã hẹn, người quản lý của Lâu Mộc Ngôn đã đón cô ta, không lái chiếc xe bình thường. Giản Trì Hoài khẽ ấn còi, người quản lý dìu Lâu Mộc Ngôn xuống, đưa cô ta ngồi vào ghế lái phụ.
Lâu Mộc Ngôn đưa hai tay bưng mặt, hai bả vai không ngừng run rẩy, trông cực kỳ sợ hãi. Giản Trì Hoài ra hiệu cho người quản lý đi trước, xung quanh yên ắng tới nỗi ngay cả tiếng gió cũng nghe được. Giản Trì Hoài liếc nhìn cô ta: Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâu Mộc Ngôn kìm nén tiếng nghẹn ngào: Em và cô họ Nghê đó ban ngày có cãi nhau một trận, trong lòng em tức giận không nguôi, buổi tối cô ta hẹn em lên sân thượng...
Buổi sáng cô đánh cô ta? Giản Trì Hoài ngắt lời cô ta.
Lâu Mộc Ngôn nghĩ tới chuyện hôm nay Chử Đồng tới phim trường, chắc chắn là cô nói, cô ta cũng không có gì để giấu giếm: Vâng, lúc quay phim. Cô ta tỏ ra chột dạ, cũng không dám nói quá lộ liễu.
Chẳng lẽ vừa mới cãi nhau đã đến mức nhảy lầu? Ánh mắt Giản Trì Hoài giá lạnh, lúc này dĩ nhiên anh không có kiên nhẫn ngồi khuyên nhủ: Kể lại đầu đuôi câu chuyện, không được bỏ sót chữ nào.
Em... Em thật sự không làm chuyện gì khác, lúc ấy ăn nói chanh chua cũng là chuyện thường. Cô ta cũng mắng chửi em, còn định động tay động chân, em cũng không biết cô ta nhảy xuống kiểu gì. Lâu Mộc Ngôn ôm hai cánh tay mình, nước mắt đầm đìa gương mặt, tâm trạng kích động, chỉ muốn nhảy từ trên xe xuống. Cô ta lập tức ôm lấy cánh tay Giản Trì Hoài: Tứ ca, anh cứu em với, em sợ lắm.
Con người Lâu Mộc Ngôn từ nhỏ được sống trong nhung lụa, được nuông chiều thành quen, chắc chắn sẽ ương bướng hốc hách, nhưng nếu nói tới giết người thì cô ta không có cái gan ấy.
Giản Trì Hoài đưa Lâu Mộc Ngôn về trước: Mấy ngày này cô ở yên trong nhà nghỉ ngơi, mọi chuyện sẽ có bộ phận quan hệ xử lý cho cô. Còn nữa, gặp ai cũng không được tùy tiện nói chuyện, càng không được kể về chuyện tối nay.
Giản Trì Hoài ra ngoài cũng chỉ hơn một tiếng. Khi trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng vẫn chưa ngủ. Anh không nói nhiều về chuyện của Lâu Mộc Ngôn, anh không nói cô cũng không hỏi ra được điều gì, đành đợi tới ngày mai. Cô không tin, đám phóng viên khác đều là hạng vứt đi, chuyện này sao có thể giấu kín như bưng?
Hôm sau, Chử Đồng ngủ dậy đúng giờ, sau khi đánh răng rửa mặt thì ngồi lên cửa sổ mở máy tính ra. Cô nhập tên của nữ diễn viên kia, quả nhiên có tin tức mới tung ra. Cả một tiêu đề màu đen bôi đậm hiện lên trên đầu: Nghê An nhảy lầu đêm khuya, gãy xương nhiều chỗ, may mắn giữ được mạng sống, nghi ngờ bị các diễn viên cùng đoàn làm phim lăng mạ.
Giản Trì Hoài đứng dậy, nhìn giờ trước, thấy Chử Đồng ngồi đó bèn đi qua: Xem gì mà tập trung vậy?
Chử Đồng đường hoàng đẩy máy tính về phía anh: Nhìn xem, trang nhất.
Người đàn ông liếc nhanh, đầu mày Chử Đồng hơi nhướng lên, khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng có những nụ cười mỉm tràn ra: Đây không phải do em tung ra, thế mới nói, giấy không gói được lửa mà. Được rồi, em đi làm đây!
Cô đứng dậy, ngang qua bên cạnh Giản Trì Hoài, tiến thẳng, cũng không nhìn xem sắc mặt người đàn ông ra sao.
Chử Đồng tới phòng làm việc. Tần Tần đang thu dọn bàn, thấy cô tới bèn thò đầu ra: Đồng Đồng, cậu nghe nói chuyện Nghê An tự sát chưa?
Đương nhiên, tin tức nóng hổi như vậy sao có thể che giấu được?
Cậu bảo mấy cô minh tinh đó cũng thật là, đầu tiên là Đào Tinh Kỳ, giờ lại tới Nghê An. Bọn họ ai nấy đều có nhiều tiền như vậy? Có nhà to để ở, còn được mặc quần áo hàng hiệu, sao còn phải đi tự sát chứ? Tần Tần cầm quà sáng trên bàn lên. Chử Đồng lấy di động trong túi xách ra: Cậu quên rồi sao, Đào Tinh Kỳ bị sát hại.
Ờ ờ, cái trí nhớ của tớ thật là. Tần Tần đổ người về phía bàn làm việc: Cô Nghê An này tuy không phải ngôi sao gì lớn lắm nhưng danh tiếng cũng không đến nỗi nào, mấy kẻ tự sát đều là ngu ngốc.
Lát nữa cậu có tới bệnh viện trực không?
Không cần, tổng biên tập nói tin tức này có moi thêm cũng không có giá trị gì, bảo chúng ta săn tin khác.
Chử Đồng cười, làm gì có chuyện không có giá trị, rõ ràng là nhận lệnh của sếp. Được, vậy hôm nay chúng ta trốn việc đi. Săn tin nửa ngày thôi, tiện thể vào café ngồi một lát.
Ý của cậu hay đấy, đi thôi.
Đúng giữa trưa, Chử Đồng và Tần Tần trốn việc ngồi trong quán café, hai cốc café và một bàn đầy thức ăn vặt, đủ để khiến họ no bụng. Chử Đồng lấy di động ra lướt web. Một lát sau, cô đưa di động cho Tần Tần: Còn nói là không có giá trị đào bới thêm, nhìn này!
Tần Tần cắn một miếng khoai tây, ngó qua nhìn. Theo như tin tức mới nhất tung ra, trước khi Nghê An tự sát, có người nhìn thấy Lâu Mộc Ngôn hẹn cô ra tới địa điểm xảy ra án mạng. Mà hôm nay Lâu Mộc Ngôn cũng mất tăm, cả phim trường cũng không tới. Mắt Tần Tần sáng rực lên: Quả này có chuyện vui để xem rồi.
Chử Đồng cầm một miếng cánh gà, đặt di động sang bên cạnh. Tần Tần thảo luận cùng cô: Lần này, bộ phận quan hệ của Lâu Mộc Ngôn sốt ruột chết thôi.
Tần Tần ngẩng đầu, nhìn thần sắc Chử Đồng mệt mỏi, hình như không hưng phấn lắm: Sao vậy? Tớ thấy hôm nay sắc mặt cậu không tốt, có phải bị ốm không?
Chử Đồng chống một tay lên cằm: Tần Tần, cậu bảo chúng ta ngày ngày chìm trong cái thế giới này, tớ cảm thấy cả người không ổn. Trước đây xem các loại tin bài đều thấy rất hứng khởi, nhưng bây giờ tớ gần như có thể đoán ra những chuyện tiếp theo rồi. Lâu Mộc Ngôn chắc chắn sẽ phản bác, phủ nhận. Nếu Nghê An sống chết kéo Lâu Mộc Ngôn vào cuộc thì phía Lâu Mộc Ngôn có thể còn có động thái lớn hơn, chưa biết chừng còn lật tung những chuyện trước đây của Nghê An ra.
Đồng Đồng, cậu đừng nghĩ nhiều. Đây chẳng phải là showbiz ư? Thật thật giả giả, ngay chính bản thân họ còn chẳng biết nữa là. Tần Tần cũng có phần cảm khái: Tớ biết cậu thích làm mảng xã hội, nhưng mà... mấy bài báo xã hội lại hiện thực quá, mỗi lần đọc mấy bài ấy, tớ lại không chịu nổi.
Chử Đồng ngoáy café trong cốc: Tớ vẫn thích làm mảng xã hội.
Sau khi hai người họ ngồi được khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, bụng dạ cũng đã ngang ngang, di động vang lên âm báo có clip mới. Chử Đồng mở ra xem, sau đó dựng di động lên bàn, cùng Tần Tần ngồi xem. Có phóng viên phỏng vấn đầu tiên, Nghê An nằm trên giường bệnh khóc thút thít: Tôi mắc chứng trầm cảm, vẫn đang uống thuốc. Hôm qua tôi và Lâu Mộc Ngôn diễn chung một cảnh tôi phải tát cô ta, nhưng cô ta diễn mãi vẫn không tốt. Tôi thấy đạo diễn sốt ruột rồi, trong lúc gấp gáp tôi có bất cẩn chạm vào mặt cô ta, nhưng tôi bảo đảm, tôi thực sự không đánh cô ta. Không ngờ cô ta tát lại tôi hai cái đau điếng, lúc đó chúng tôi có cãi vã. Tới buổi tối, chính cô ta hẹn tôi ra ngoài, cô ta bắt tôi tự tát mình, nếu không chịu sẽ bắt tôi sống còn khổ hơn là chết. Còn nói nhà họ Lâu thế lực to lớn, vừa vào làng giải trí cô ta đã được nhận giải, đủ các bộ phim lớn mặc cô ta lựa chọn. Nhưng tôi thì sao? Tôi lăn lộn bao năm nay vẫn chỉ là diễn viên hạng C. Cô ta nói nếu tôi không tự tát vào mặt mình cho sưng húp lên, cô ta sẽ khiến tôi không bao giờ đóng phim được nữa. Cô ta ăn nói rất ác độc, nói sau khi tôi giải nghệ sẽ chẳng làm được gì hết, còn nỗi vai diễn nào của tôi cũng nhờ có quy tắc ngầm mới được nhận. Tôi tức đến nỗi cả người run bần bật, càng nghĩ càng khó chịu. Lúc đó tôi thực sự nghĩ tới cái chết, hức hức hức...
Trong clip, Nghê An khóc lóc thảm thiết, trên tay, trên đầu đều quấn băng vải thấm đỏ máu, thảm không sao tả xiết. Chử Đồng và Tần Tần đưa mắt nhìn nhau, Chử Đồng khẽ nhún vai: Cả hai bên đều không phải kẻ vừa, lúc trước có người nghi ngờ, nói sau một cuộc cãi lộn thì nhảy lầu, rõ ràng là vu vạ. Lần này thì hay rồi, người ta có nguyên nhân, ba chữ 'bệnh trầm cảm' đủ để chứng minh tất cả.
Chử Đồng tắt clip đi. Chuyện này cô không định nhúng tay vào. Giản Trì Hoài muốn bảo vệ ai, cô cũng không quan tâm, tránh để chuyện tốt còn chưa rơi xuống, đã làm dấy lên không ít tranh cãi.
Chập tối trở về, Chử Đồng hôm nay trốn việc nhưng về tới nhà vẫn cứ uể oải. Cô nằm cuộn tròn trên sofa xem tivi. Giản Trì Hoài mặc quần áo ở nhà đi xuống, bất thình tình nhìn thấy một cái bóng co ro ở đó, anh mới đi qua xem, thấy cô ôm gối như sắp ngủ gật tới nơi. Người đàn ông cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô, lúc ấy Chử Đồng mới mở mắt ra, giật nảy mình: Anh về khi nào vậy?
Anh về từ lâu rồi, sao về nhà mà không lên gác?
À, hơi mệt một chút, chỉ muốn tìm chỗ nào nằm một chút. Chử Đồng khẽ vặn vẹo người. Giản Trì Hoài ngồi xuống bên cạnh, khẽ liếc nhìn cô: Em xem mấy tin tức liên quan đến Lâu Mộc Ngôn rồi?
Xem cả rồi. Chử Đồng khoanh chân ngồi: Bung bét cũng lợi hại quá, phía Lâu Mộc Ngôn sắp phản kích rồi đúng không?
Giản Trì Hoài cười khẽ: Chắc vậy, việc tiếp theo đây anh không quan tâm, để bọn họ tự giải quyết.
Chử Đồng buồn ngủ lắc lư đầu, người đàn ông vòng tay kéo cô vào lòng: Có phải lại đi chụp lén tin tức gì không, mệt mỏi đến mức này?
Anh yên tâm đi, tin này anh bảo em không được nhúng tay vào, thì em chắc chắn sẽ đứng ngoài. Em ngoan ngoãn nghe lời mà. Chử Đồng theo đà gối đầu lên bả vai người đàn ông. Giản Trì Hoài để lộ ra nét mặt không thể tin nổi, nhẹ nhàng vân vê ngón tay bên tai cô: Thật ư?
Em lừa anh làm gì chứ? Chử Đồng gác hai chân lên chân Giản Trì Hoài, động tác thân mật: Lâu Mộc Ngôn là người do anh quản lý, em kiên quyết xen vào làm gì chứ? Điểm quan trọng nhất là lần này cô ta tranh cãi với người khác, chuyện không liên quan tới em, em không quan tâm.
Vậy là đúng rồi. Giản Trì Hoài hôn lên đỉnh đầu Chử Đồng: Nếu không thì em sẽ luôn khiến anh khó xử.
Sao nghe anh nói, em bỗng trở thành kẻ chuyên gây hại vậy? Chử Đồng bất mãn, cô dù sao cũng là một nhân tài, đúng không?
Đây vốn dĩ chính là thái độ chúng ta nên có, không dây vào những chuyện có quan hệ lợi ích tới bản thân, bớt quan tâm là tốt. Giản Trì Hoài vỗ vỗ đầu cô, rất hài lòng về sự 'giác ngộ' của cô. Chử Đồng ngồi thẳng dậy, cong môi cười: Nếu hôm nay người nằm trong bệnh viện là Giang Ý Duy, em nhất định sẽ giúp cô ấy.
Hình như em còn tốt với Giang Ý Duy hơn anh nhiều đấy.
Chử Đồng chỉ tay vào anh: Giang Ý Duy là con gái mà!
Anh là đàn ông mà!
Chử Đồng không nhịn được cười: Thế nên xu hướng giới tính của em không có vấn đề, về mặt sinh lý em chỉ có hứng thú với đàn ông, em bảo đảm!
Tới buổi tối, sự việc một lần nữa xoay chuyển 180 độ. Người quản lý của Lâu Mộc Ngôn đứng ra bác bỏ tin đồn, nói rằng Lâu Mộc Ngôn chưa từng đánh Nghê An trên phim trường, hơn nữa tính tình của Lâu Mộc Ngôn rất nhã nhặn, là một cô gái lương thiện, sao có thể nói những lời lẽ gay gắt để kích động người khác?
Đồng thời lúc này, có một tài khoản weibo bỗng nhiên xuất hiện tung tin nói trong tay có một phần tài liệu chứng tỏ Nghê An trước kia được quản lý giới thiệu phục vụ đêm ột đại gia, một tối hơn hai mươi vạn. Theo đó, trong tài liệu còn dính líu tới mấy ngôi sao trong showbiz, ai cũng có tổ chức, có giá cả mua bán đàng hoàng.
Cả giới showbiz bỗng chốc dậy sóng. ID kia lại càng đưa ra chứng cứ xác đáng nói Nghê An nhảy lầu là vì bị quản lý của mình uy hiếp một thời gian dài, gần đây lại bắt cô ta tới phục vụ một đạo diễn họ Vương, mới khiến cho Nghê An mắc chứng trầm cảm, chọn cách nhảy lầu tự vẫn.
Quả thật là một màn kịch hay, người này diễn xong tới lượt người kia, màn này nối màn kia, còn phải suy tính tới cao trào, dường như không hề cho độc giả thời gian để thở.
Giản Trì Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ, Chử Đồng vẫn còn đang ôm máy tính đọc: Anh xem này, mấy tin 'dâm đãng' cũng bị vạch trần rồi, còn nói có cả danh sách, chẳng biết những ai lại chịu vạ đây.
Bên ngoài mưa rơi rả rích, từng hạt mưa hắt lên cửa sổ, phát ra những âm thanh lảnh lót mà yếu ớt. Giản Trì Hoài ngồi bên cạnh cô, gập máy tính lại: Đừng xem nữa, mấy chuyện ầm ĩ này đâu thiếu một mình em hóng chuyện.
Là bà chủ, em cũng phải quan tâm đôi chút chứ.
Sao anh có cảm giác em sung sướng vậy? Giản Trì Hoài ôm lấy cô, Chử Đồng đẩy ngực anh một cái: Hình tượng của em trong lòng anh là thế đấy à?
Ngày mai em nên nghỉ ngơi, thời tiết bên ngoài cũng không thích hợp đi tìm tin, ra ngoài chơi với anh mấy ngày.
Chử Đồng nằm trong lòng anh, ngước lên: Mưa vậy còn đi đâu?
Rừng trúc Chu Sơn, tới đó thời tiết này là hợp nhất. Giản Trì Hoài chống trán mình lên trán cô: Ở trong nhà trúc trên núi hai hôm, sống cuộc sống như thần tiên ấy.
Chử Đồng cũng có chút xao động: Giản Trì Hoài, anh đang bù tuần trăng mật cho em ư?
Em cũng chỉ đến thế mà thôi, không thể yêu cầu cao hơn. Giản Trì Hoài vỗ nhẹ vào mông cô: Đứng dậy, thu dọn đồ đạc, sáng mai chúng ta xuất phát.
Chu Sơn không quá xa Tây Thành, Chử Đồng ngồi trong ghế lái phụ, bên ngoài xám trời, sương mù giăng kín, mưa nhỏ không dứt. Cô đang ngồi trên xe nghịch di động, Giản Trì Hoài giơ tay giật lấy: Đối với em, anh còn không hấp dẫn bằng một cái di động ư?
Chẳng phải vì em đi đường nhàm chán ư?
Vậy em nói chuyện với anh đi. Giản Trì Hoài trả lại di động cho cô.
Khi họ tới Chu Sơn mới hơn 9 giờ, chiếc xe vòng qua đường núi. Chử Đồng hạ cửa kính xe xuống, bên này đã không còn những tòa nhà bê tông cốt thép của thành phố từ lâu, hai bên rặt một màu xanh ngắt, những cây trúc cao nối nhau thành một khoảng. Cô ngó đầu ra nhìn lên trời, sau độ ấy chục mét là rợp trời trúc xanh, trong những khe đá cũng mọc ra những loài cỏ dại với sức sống mãnh liệt, phủ đầy lên những mỏm đá, thực sự là hùng vĩ.
Chử Đồng bất giác kêu lên: Ở đây đẹp quá.
Tới lưng chừng núi, xe của Giản Trì Hoài đỗ lại trước một dãy nhà. Anh đã sắp xếp nơi ở xong xuôi. Hai người để hành lý vào phòng trước. Giản Trì Hoài muốn để Chử Đồng nghỉ ngơi đã nhưng cô nhất quyết đòi ra ngoài chơi, nói hôm nay tinh thần rất tốt.
Người đàn ông mang theo ô, đi bên cạnh Chử Đồng. Giản Trì Hoài sợ đường trơn, dọc đường vẫn luôn nắm tay cô. Cho dù họ từng có quan hệ thân mật nhất nhưng việc đan tay vào nhau đi đường gần như là không có. Chử Đồng cũng cảm nhận được lòng bàn tay mình túa đầy mồ hôi, dính chặt vào tay anh, thật là quá mất mặt.
Phía trước, trong rừng trúc vọng ra tiếng nói. Chử Đồng kéo Giản Trì Hoài qua đó, tới một nơi có lan can vây quanh, người đàn ông dừng bước: Em xem bên trong bẩn kìa, đừng vào nữa.
Chử Đồng vẫy tay với mấy người đó: Này, mọi người đang làm gì vậy?
Có mấy người trông cũng giống khách du lịch, một chàng trai trẻ trong số đó nhiệt tình đáp: Chặt trúc, tối nấu cơm trúc.
Mọi người biết làm sao?
Ở nhà nghỉ có một đầu bếp chuyên làm cơm trúc, chặt trúc mang qua đó, ông ấy có thể dạy cô.
Chử Đồng nghe xong, lập tức trở nên phấn khích, sải một chân bước qua, quay người làm công tác tư tưởng cho Giản Trì Hoài: Chơi vui lắm...
Đừng hòng. Giản Trì Hoài có bệnh ưa sạch sẽ, thấy bên trong bùn đất bẩn thỉu, còn cả một đám lá nát chất đống đó, cả người lập tức trở nên không thoải mái: Em cũng không được qua đó, quay về.
Giản Trì Hoài, ra ngoài chơi là phải chơi hết mình, ngắm phong cảnh thôi thì có gì thú vị nào? Chẳng bằng ở nhà tra baidu. Anh xem, cảnh sắc trong rừng trúc này hoàn toàn khác bên ngoài. Chử Đồng lắc lư cánh tay anh: Được không?
Không được. Giản Trì Hoài kiên quyết, đầu mày nhíu lại rất chặt.
Chử Đồng ghé qua hôn lên má anh: Bên trong không bẩn đâu, giẫm lên lá trúc là được mà.
Giản Trì Hoài gần như bị cô lôi vào. Vừa mưa xong, bên trong cực kỳ ẩm ướt, cộng thêm lá trúc rậm rạp, những chiếc lá nhọn, hẹp dài nâng đỡ những hạt mưa lớn, chúng quẹt qua xuống tóc, vai, tay, thậm chí là ngực người ta, mang theo cảm giác ngứa ngáy kinh người. Chử Đồng đi vào trong đám đông, đầu tóc ướt hết cả, hạt mưa men theo gò má rơi xuống. Cô chẳng hay biết gì, cúi xuống: Trúc có yêu cầu gì không?
Có chứ, đốt trúc không được ngắn quá. Một nhân viên dẫn khách tới đưa cho Chử Đồng một con dao nhỏ để chặt. Anh ta cúi xuống dạy cô phải chặt ra sao, Chử Đồng nhắm trúng mục tiêu, một dao vung qua. Giản Trì Hoài đứng ở bên cạnh, cây trúc rung lên vì lực chém ấy, cứ như vừa có một trận mưa to đổ xuống, hai người ướt sạch.
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm vào cả người ướt át của mình, không thể tin nổi. Vì sao rõ ràng là một chuyến đi lãng mạn, cùng với Chử Đồng lại liên tục có sự cố?
Chử Đồng kêu lên, ngẩng đầu nhìn những giọt nước rơi từ trên tóc và tai Giản Trì Hoài xuống. Cô không nhịn được cười, tiến lên: Aiya, anh không sao chứ, không sao chứ? Cây trúc này cũng nghịch ngợm quá đi, mày cứ đắc ý đi, lát nữa tao nấu mày lên.
Giản Trì Hoài vẩy tay áo: Em đúng là đã cho anh bất ngờ đấy.
Chử Đồng ngồi sụp xuống, ngẩng mặt lên: Giản Trì Hoài, thật ra con người em lạ lắm. Nếu anh cho em một cuộc hành trình với những bữa ăn thịnh soạn, tới một nơi cần ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm xinh xắn mới có thể xuất phát, em sẽ bó buộc, thậm chí không biết phải làm gì. Từ nhỏ em đã thích chơi đùa, thế nên em leo cây như khỉ vậy. Cảm ơn anh đã đưa em tới nơi này, em rất thích.
Cô đã nói như vậy rồi, anh còn nói gì được nữa. Giản Trì Hoài khó xử ngồi xuống: Cẩn thận tay em đấy.
Yên tâm đi. Ánh mắt Chử Đồng dừng lại trên đôi giày da đắt tiền của Giản Trì Hoài, đế giày dính đầy lá trúc, còn cả lớp bùn vàng khè. Cô đã quen nhìn anh chải chuốt tinh tươm, thi thoảng lôi thôi lếch thếch cũng có một dư vị khác. Huống hồ Giản Trì Hoài đang nhường cô, Chử Đồng sướng rơn trong lòng: Tối nay em sẽ làm cơm trúc cho anh ăn.
Nói cứ như em biết làm thật vậy.
Chử Đồng khó khăn lắm mới chặt được trúc, cuối cùng Giản Trì Hoài vẫn không thể đứng nhìn nổi, đành đón lấy con dao, chặt từng đốt, từng đốt.
Buổi tối, cơm trúc thì đã được ăn, chỉ có điều Giản Trì Hoài không chịu đánh giá tay nghề của Chử Đồng. Anh không thể nào nói với cô là nó khó ăn chứ? Chử Đồng quyết bám theo anh, bắt anh nói ra cảm nhận mới thôi. Cuối cùng Giản Trì Hoài tặng cô hai chữ: Hiếm có.
Thế là ý gì?
Mùi vị hiếm có.
Trên lưng núi, kết nối mạng có thể khiến con người ta tức chết. Khó khăn lắm mới đăng nhập được nhưng để mở được trang mạng thì nửa tiếng chưa chắc đã thành công. Chử Đồng thẳng thừng bỏ di động qua một bên, dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng.
Ngày hôm sau, tiết trời dần quang đãng, Chử Đồng dang hai tay cảm nhận bầu không khí trong lành chưa từng thấy này. Giản Trì Hoài thấy cô chốc lại chạy vút đi, chốc lại chụp ảnh tự sướng bên đường, giống hệt một chú hươu con được trở về tự nhiên. Chử Đồng đứng trước rừng trúc, tìm góc độ phù hợp, bên cạnh là một khóm lá um tùm. Cô vẫy tay với Giản Trì Hoài: Lại đây.
Làm gì vậy?
Chử Đồng bảo anh đứng bên cạnh mình: Anh cao quá rồi, khuỵu xuống một chút.
Anh không chụp ảnh!
Chử Đồng níu chặt cánh tay anh không buông: Chỉ là chụp một bức ảnh tự sướng thôi mà, em đâu có cho người khác xem. Giản Trì Hoài, chúng ta ngay cả ảnh cưới còn không có!
Người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn về phía cô, cúi cùng vẫn khom lưng, Chử Đồng ghé sát vào mặt anh: Nào nào, mỉm cười, hai...ba!
Giản Trì Hoài nhìn hai gương mặt trong di động nhưng cười không nổi. Thật là, có ngốc không có chứ? Nếu để người ta nhìn thấy, chẳng biết sẽ cười anh ra sao. Chử Đồng chụp liên tục mấy bức, cuối cùng hài lòng buông tay anh ra: Tấm này đẹp đó, tổng giám đốc bá đạo đã yêu tôi rồi, chẹp chẹp.
Đi thôi. Giản Trì Hoài đứng dậy, đi về phía trước.
Buổi tối hai người mới quay về, ban ngày Chử Đồng chơi đã đời, dọc đường ngủ lăn lóc như trẻ con. Cô mơ hồ nghe thấy Giản Trì Hoài gọi điện thoại, nhưng quả thực là quá buồn ngủ, cả mở mắt cũng không muốn nữa.
Trở về tới nhà thì đã nửa đêm. Chử Đồng nằm bò ra giường không nhúc nhích: Sao không ăn cơm tối rồi hẵng về. Muộn như vậy, mệt chết được.
Có bắt em lái xe đâu, mệt thì ngủ đi.
Chử Đồng mở mắt ra, theo thói quen nghề nghiệp, cô đứng dậy định bật máy tính. Giản Trì Hoài giữ tay cô lại: Làm gì vậy?
Xem tin tức.
Mấy giờ rồi? Người đàn ông bực bội nhíu mày: Nếu em không cảm thấy mệt thì chúng ta còn có thể làm việc khác.
Chử Đồng đành phải đầu hàng: Thôi được rồi, em đi tắm rồi đi ngủ.
Chợp mắt một cái, cô ngủ tới khi bị chuông đồng hồ báo thức gọi dậy vào sáng hôm sau. Chử Đồng lấy di động lên xem, còn không dậy sẽ muộn mất. Cô ngồi dậy, trong phòng tắm vọng ra tiếng nước. Chử Đồng ngồi trên giường, mở tin tức ra xem.
Đập vào mắt toàn là tin của Giang Ý Duy, chuyện gì thế này?
Kéo từng hàng tin xuống, tin tức của Lâu Mộc Ngôn đã bị nhấn chìm, thay vào đó đều là những tin khi Giang Ý Duy mới debut, có quan hệ mờ ám với một người đàn ông họ Phó, còn bị đối phương mua đêm đầu tiên với giá cao?
Cánh cửa phòng tắm bật mở, Giản Trì Hoài từ bên trong đi ra, Chử Đồng giơ cao di động: Chuyện này là thế nào?
Người đàn ông không hề kinh ngạc, chỉ quét mắt qua một cách bình thản: Lúc trước em đã nghe tới Phó Thời Thiêm, rồi tới người đàn ông họ Phó này, lẽ nào em không cảm thấy có lẽ họ là một người hay sao?