Trên đường trở về, Chử Đồng lái xe, Giản Trì Hoài ngồi trên ghế lái phụ, sắc mặt nhợt nhạt, môi mím lại gắt gao, trán thậm chí còn lấm tấm mồ hôi. Chử Đồng liếc nhìn, không để tâm. Anh cũng chỉ uống hết quá nửa chai rượu vang, một chút rượu này đối với anh mà nói có lẽ chỉ bằng một phần mười tửu lượng của anh.
Hai người vẫn không nói gì. Về tới Bán Đảo Hào Môn, sau khi đỗ xe lại, Chử Đồng tự mình đi vào trong nhà, Giản Trì Hoài theo ngay phía sau. Người giúp việc thấy bước chân anh lảo đảo, giống như đã say: Cậu Giản, cậu không sao chứ?
Giản Trì Hoài khẽ xua tay. Anh tới chân cầu thang, một tay chống lên tường. Chử Đồng đứng ở ngã rẽ nhìn anh, sao hôm nay tửu lượng lại tệ đến vậy?
Người giúp việc thấy anh có vẻ rất nhọc sức bèn bước tới dìu anh. Trở về phòng, Chử Đồng còn chẳng muốn mở tivi bật máy tính, hôm nay chắc chắn toàn là tin liên quan tới Lâu Mộc Ngôn.
Giản Trì Hoài ngồi bên mép giường, một lúc sau bỗng đứng dậy lao nhanh vào nhà vệ sinh. Cô dỏng tai lên, nghe thấy tiếng người đàn ông đang nôn khan. Có đến mức ấy không, uống có tý rượu như vậy đã nôn?
Khi anh bước ra, còn chưa đi được mấy bước đã quay ngược trở lại nhà vệ sinh. Một lần nữa xuất hiện, cảm giác bước chân anh nhẹ tênh. Sau khi đi tới bên giường, anh cắm đầu xuống, cứ thế thở dốc. Chử Đồng tiến lên nhìn: Giản Trì Hoài?
Người đàn ông nhắm chặt mắt không nói gì. Chử Đồng bật ngọn đèn đầu giường lên, thấy sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, ngay cả bờ môi cũng tái nhợt, cô có phần lo lắng, vỗ vỗ vào mặt anh: Anh không sao chứ?
Anh lắc đầu nhưng vẫn mím chặt môi. Chử Đồng xoa xoa gương mặt anh nhưng lòng bàn tay cô lạnh ngắt. Cô vội vàng tìm di động của Giản Trì Hoài, gọi một cuộc cho bác sỹ gia đình. Bác sỹ Triệu vội vàng tới ngay. Lúc kiểm tra, Chử Đồng đứng ngay bên cạnh, sau đó nghe thấy bác sỹ Triệu nói mấy lần: Ăn phải thứ không sạch sẽ, kích thích dạ dày.
Thứ không sạch sẽ? Thức ăn tối nay tươi cả mà, cô cũng ăn sao cô chẳng bị làm sao cả?
Bác sỹ Triệu gật đầu: Đúng, tôi phải truyền dịch cho cậu ấy, nếu không tối nay cậu Giản sẽ khó chịu lắm.
Chử Đồng vẫn chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc thứ gì đã khiến Giản Trì Hoài ra nông nỗi này. Cô quay người gọi điện cho Lý Tịnh Hương, hỏi thăm tình hình bên đó nhưng hai người họ vẫn ổn thỏa. Mũi kim đau nhói khiến Giản Trì Hoài mở mắt ra: Không cần hỏi nữa, anh uống rượu thành ra thế này đấy.
Chai rượu vang đó? Chử Đồng ngồi xuống mép giường, nhìn anh: Có đến mức này không? Đó là rượu bố em mua từ siêu thị về, đâu có hỏng?
Bác sỹ Triệu nghe tới đây đã hiểu đại khái: Thưa thiếu phu nhân, dạ dày của cậu Giản được chiều quen rồi, sau này cô làm quen dần là được.
Chử Đồng chẳng biết nên nói gì nữa, nếu quả thật ăn phải mấy thứ không sạch sẽ thì thôi, uống một chai rượu kém chất lượng, không có đẳng cấp gì trong mắt anh mà cũng có thể gục, còn phải truyền nước? Thế từ nhỏ anh đã được nuông chiều kiểu gì? Sao còn thái quá hơn cả mấy người giàu có thời cổ đại vậy?
Xe của bác sỹ Triệu hệt như một phòng chẩn đoán bệnh loại nhỏ, vật phẩm gì cũng có, phần cũng vì đã quá quen với mấy căn bệnh cũ của nhà họ Giản, ông ấy đã mang sẵn theo, bèn dặn dò Chử Đồng: Thiếu phu nhân, cô nhìn những cái này đi, truyền một bình là được rồi.
Lẽ nào ông cứ thế mà về?
Tôi còn phải tới nhà họ Giản một chuyến, bụng ông Giản cũng đang kêu đau.
Hả? Hai bố con nhà này tính toán cả rồi sao? Vậy lát nữa rút kim thì phải làm sao?
Việc này cô yên tâm, tự cậu Giản sẽ rút, cậu ấy từng luyện qua.
Chử Đồng nhìn về phía Giản Trì Hoài, thấy anh gật đầu: Đúng vậy.
Bác sỹ Triệu đi rồi, Chử Đồng ngước nhìn chai dịch: Anh luyện cái gì không luyện lại đi luyện rút kim. Anh sợ bác sỹ không rút cho anh à?
Lúc nhỏ mỗi lần truyền nước lại rất sợ, sợ có không khí lọt vào trong thế nên anh đã quan sát các y tá rút kim ình, sau đó luyện tập thêm mấy lần, tự nhiên biết làm.
Thì ra anh sợ chết như vậy. Suy nghĩ ấy lúc nhỏ Chử Đồng cũng từng có nhưng cô chưa bao giờ có suy nghĩ mình sẽ tự rút kim, không sợ rút rồi các y tá lại cắm trở lại sao?
Giản Trì Hoài dựa vào đầu giường, dáng vẻ yếu ớt. Chử Đồng ngồi ở cuối giường nhìn anh, người đàn ông giơ cánh lên: Ngồi xa vậy, bây giờ anh cũng chẳng ăn thịt được em.
Vậy anh cứ nằm thế đi, yên lặng, đừng có nói nhiều.
Người đàn ông thấy cô chống tay hai bên, nét mặt buồn bực. Anh lại không thích giải thích, đối với anh mà nói, không có chuyện tận sức nói rõ với cô về một thân phận, thật sự chẳng thấy chuyện này có gì to tát. Gương mặt Chử Đồng chìm trong bóng tối: Giản Trì Hoài, nếu anh đã là ông chủ của em thì đuổi việc Tần Tần cũng là ý của anh?
Phải. Giản Trì Hoài đáp không hề do dự: Cô ta đã phạm phải giới hạn của anh, giới hạn của một nhân viên dưới quyền Dịch Sưu, đương nhiên phải đuổi việc.
Vậy tại sao anh không đuổi việc cả em luôn?
Nếu không phải vì quan hệ giữa hai chúng ta, em tưởng em còn có thể được sắp xếp ở lại đó sao? Giản Trì Hoài không chút nể tình: Bản thân em cũng là phóng viên nên hiểu rằng mấy chuyện mua bán tin đồn không vẻ vang gì.
Đúng thế, cộng thêm tối đó quá hỗn loạn, ngay cả một lời giải thích thuận nước đẩy thuyền anh cũng không nói. Giản Trì Hoài, rõ ràng tối đó anh có thể nói ngay với em.
Giản Trì Hoài nhìn về phía cái bóng nghiêng nghiêng của cô rồi từ từ quay đi chỗ khác: Chỉ có thể nói là vô tình nhầm lẫn. Nếu anh nói ra, em càng không thể chấp nhận. Lúc ấy em đã buộc chặt ông chủ của Dịch Sưu mà việc 'triệu kiến' mấy cô minh tinh lại. Thân phận của anh không có gì bí mật, nói lúc nào cũng được mà cũng có thể không cần nói. Anh không hiểu vì sao em có thể vì một chuyện như vậy mà đau lòng nhường này?
Chử Đồng khẽ nuốt nước bọt, lưng từ từ ngả xuống: Có thể... là vì ở trước mặt anh em chẳng giấu giếm điều gì. Anh biết công việc của em, biết gia cảnh của em, thậm chí gia đình em làm gì đều do anh bỏ tiền hỗ trợ. Còn về em, ngay cả những chuyện bản thân em còn chưa rõ ràng anh cũng đều có dự tính trước, biết rõ vì sao mình lấy em, ngay cả việc chị em bị bệnh gì chắc là anh cũng biết rõ hơn em. Em thì sao? Chỉ sợ anh không đủ hiểu em nên lúc nào cũng nói hết mọi chuyện với anh, chuyện công việc, theo dõi ai, rồi cả chuyện em và Tần Tần bán ảnh anh cũng biết. Có phải em ngốc lắm không?
Giản Trì Hoài nhìn mu bàn tay mình. Một bí mật vô tình giấu giếm của anh đổi lấy việc nuốt vào bụng cả một chai rượu nho chất lượng kém, khiến bản thân ra nông nỗi này, cô vẫn cảm thấy cái hố này không thể bước qua sao?
Giản Trì Hoài mím môi, không nói tiếng nào. Anh cảm thấy mệt nên cũng im lặng. Chử Đồng ngồi đó, rất lâu, rất lâu. Đối với cô mà nói, không hoàn toàn chỉ từ Lâu Mộc Ngôn biết được chuyện hôm nay mà phẫn nộ bất bình. Cô chỉ cảm thấy bỗng nhiên không còn tinh thần, toàn tâm toàn ý để đổi lại kết cục này, cô cảm thấy cả người bị đả kích, một chút sức lực cũng tan biến.
Màn đêm dần đậm, ngoài cửa sổ chỉ còn những ngọn đèn buồn bã chiếu lên cảnh vật, bóng cây đung đưa qua lại, tiếng gió và ánh trắng hòa vào nhau đập lên cửa sổ. Chử Đồng đứng dậy đi tắm, muốn dùng nước lạnh để khiến bản thân tỉnh táo, nhưng tắm xong lại run cầm cập, ôm chăn nằm ngay lên sofa đối diện.
Giản Trì Hoài vẫn đang truyền nước, vẫn còn khoảng một phần tư, bản thân anh không thể ngủ được. Chử Đồng trùm chăn quá đầu, xung quanh yên ắng tới mức chỉ còn nghe được tiếng thở của bản thân. Thật ra cô cũng không ngủ được, nằm nghiêng người, để hở một khe nhỏ, sợ Giản Trì Hoài ngủ quên mất lại quên tháo kim.
Sắc mặt người đàn ông chìm trong quầng sáng lúc sáng lúc tối, vẫn còn nhợt nhạt. Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm chai truyền vẫn đang nhỏ xuống từng giọt. Đợi kha khá rồi, anh mới tự rút kim ra. Chử Đồng cũng yên tâm, chỉ là không sao chợp mắt được.
Ngày hôm sau, Chử Đồng dậy rất sớm, Giản Trì Hoài vẫn còn ngủ. Cô thay quần áo xong xuôi, xuống nhà vệ sinh tầng dưới rửa mặt.
Người làm thấy cô ra ngoài bèn gọi với từ trong bếp: Thiếu phu nhân, hôm nay cô dậy sớm vậy? Có cần tôi chuẩn bị chút đồ cho cô ăn không ạ?
Không cần đâu, tôi tự đi ăn.
Vâng, nếu sáng mai cô vẫn đi làm giờ này thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ tới sớm làm sẵn quà sáng cho cô ạ.
Chử Đồng không thích làm phiền người khác: Thật sự không cần mà. Chỉ là một bữa sáng thôi mà, ăn ở đâu cũng được.
Tới Dịch Sưu, các đồng nghiệp đang thì thầm to nhỏ. Chử Đồng đặt balo lên bàn, có người tưởng hôm qua cô không vào trong: Đồng Đồng, cô có biết ông chủ đứng sau lưng Dịch Sưu chúng ta là ai không?
Cô gượng cười: Tôi biết.
Á! Cậu cũng biết sao?
Một người đồng nghiệp khác đi tới: Dĩ nhiên rồi, hôm qua Đồng Đồng cùng vào đó với bọn tôi mà, cũng nhận được lì xì! Đối phương đặt tay lên vai Chử Đồng: Còn nhớ bức ảnh hình xăm lần đó không? Đồng Đồng à, coi như cậu chui đầu vô họng súng rồi, không ngờ người cậu chụp lén lại là ông chủ!
Chử Đồng gạt tay cô ta ra: Dù sao cũng không phải Dịch Sưu của chúng ta tung ra, anh ta muốn tính sổ thì cứ tới tìm Độc Gia.
Thật ra tôi vẫn rất tò mò, sao cậu chụp được vậy?
Đúng thế đấy! Một người trong phòng làm việc cũng hùa theo: Chỗ đó rất là kín đáo, sao cậu chụp được?
Nếu Giản Trì Hoài chỉ là một giáo sư thì chuyện này sớm đã trôi qua thế nhưng hôm nay thân phận anh lại xoay chuyển bất ngờ. Danh hiệu ông chủ của Dịch Sưu giống như một thỏi nam châm có sức hút cực lớn, có thể khiến mọi scandal tập trung vào anh. Chử Đồng bị người ta vây xung quanh. Cô cười khổ, nếu cô nói một câu: Vì tôi chính là vợ của sếp các người, liệu họ có cười rụng hết cả răng không? Chuyện đã qua lâu lắm rồi, tôi mà biết đó là ông chủ thì có đánh chết cũng không dám đắc tội.
Truyền thụ kinh nghiệm đi, chụp kiểu gì vậy?
Chử Đồng muốn ngồi xuống nhưng phát hiện ghế của mình đã bị người đồng nghiệp bành trướng chiếm hết: Chuyện này quá đớn giản? Nhét ấy cô tiếp viên hai trăm đồng, không cần dạy, người ta thông minh mà.
Cô gái ngồi bên há miệng cực lớn: Ý cậu là ông chủ tới mấy chỗ đó à?
Chử Đồng lúc này chỉ muốn bảo vệ mình, Giản Trì Hoài không màng tới cảm nhận của cô, vậy thì cô cũng mặc kệ anh: Mấy người nghĩ sao? Nếu không lẽ nào tôi có thể chạy tới nhà anh ta chụp trộm?
Tổng biên tập đi vào văn phòng, thấy cả đám người bâu vào một chỗ bèn đi tới, nhìn Chử Đồng rồi chỉ tay vào cô: Cô, hôm qua đã trà trộn vào trong?
Chử Đồng giơ cao tay lên: Đây là cán bộ cấp cao phát cho, tổng biên tập chẳng nhẽ chị định thu lại?
Không rảnh tào lao với cô, vừa hay các cô đều ở đây. Tổng biên tập vẫy tay, ra hiệu ọi người bước lên trước: Về chuyện của ông chủ, tôi cũng khá bất ngờ, bên trên tuy chưa ra lệnh cấm chúng ta không được nói nhưng cả Dịch Sưu, cũng tức là bộ phận giải trí chúng ta hôm qua đã vào trong hội trường, phải biết 'suy đoán thánh ý', mọi người hiểu chưa? Trọng điểm của hôm qua là việc Lâu Mộc Ngôn ký hợp đồng, những việc khác không cần nói nhiều, nhưng tôi cũng đã tranh giành phúc lợi ọi người rồi. Hôm qua ai không tới cũng vẫn có lì xì. Giải tán hết đi. Nhớ kỹ đấy, lắp khóa vào miệng, cẩn thận không lại giống Tần Tần.
Nhớ tới Tần Tần, lòng Chử Đồng một lần nữa u ám. Đợi các đồng nghiệp tản đi rồi, tổng biên tập vỗ mạnh vào vai cô: Sớm làm xong chuyên đề của Giang Ý Duy đi.
Chẳng phải không gấp sao?
Ai bảo cô là không gấp? Tổng biên tập đứng dựa vào bàn làm việc của Chử Đồng: Nhanh chóng thu thập cho xong tài liệu của chuyên đề, bộ phim đầu tiên của Lâu Mộc Ngôn cần được quảng bá, công ty rút ra hơn nửa nhân lực chủ chốt cho cô ta, tới lúc đó Giang Ý Duy đứng qua một bên.
Nhanh vậy, lẽ nào không cần trù bị?
Trù bị cái gì, mọi việc đã sẵn sàng chỉ còn chờ cơn gió Đông là Lâu Mộc Ngôn vào đoàn làm phim thôi. Có đạo diễn và vương kịch nổi trội của bộ phim điện ảnh Đau thương thanh xuân ấm áp đỡ đầu, cô đợi đó mà xem, chưa quay đã hot, lần này Lâu Mộc Ngôn nổi tiếng rồi.
Chử Đồng kéo ghế ra ngồi xuống: Được rồi, phía Giang Ý Duy tôi sẽ khẩn trương.
Mấy ngày nay, cô và Giản Trì Hoài vẫn về nhà bình thường, chỉ là rất ít trò chuyện. Chử Đồng bỏ hết mọi việc trong tay, cùng Giang Ý Duy tới đoàn làm phim một ngày.
Họ quay một bộ phim cổ trang, tiêu chuẩn trang điểm cực kỳ khắc nghiệt, hơn bốn giờ sáng Giang Ý Duy đã ngồi trong phòng trang điểm, vừa đội tóc giả vừa đeo nữ trang, cực kỳ nặng nề. Chử Đồng nhìn cũng thấy khó chịu, ai nói ngôi sao showbiz thì sung sướng nào, chí ít trong mắt cô, cô chẳng ngưỡng mộ chút nào.
Việc gì cô phải chạy tới đây? Giang Ý Duy nhìn thẳng về phía trước: Một bài báo chuyên đề thôi mà, cứ cắt ghép bừa bãi là được.
Đây là bài báo tuyên truyền cho cô, lẽ nào cô mong nó chẳng viết được tin gì mới sao?
Tôi thấy cô tâm hồn treo ngược cành cây. Mấy hôm trước Lâu Mộc Ngôn giở trò đó chắc là cô khó chịu lắm phải không?
Chử Đồng nhìn vào gương, xoa xoa tay: Cô cũng biết chuyện trong nghi lễ ký hợp đồng?
Thế mới nói, loại con gái như Lâu Mộc Ngôn không hề đơn giản. Chử Đồng, tôi không biết phải khuyên cô kiểu gì nhưng thân phận này của Tứ ca đối với cô mà nói là chuyện tốt, đặc biệt là người như anh ấy, cô có giận cũng nhất định phải nuốt xuống, nếu không hôm nào anh ấy ôm người phụ nữ khác đứng trước mặt thì cô khóc cũng chẳng kịp.
Chử Đồng nghe không lọt tai mấy lời của Giang Ý Duy: Tôi giận hay không, anh ta cũng chẳng quan tâm, tôi còn nhịn làm gì chứ?
Cô chỉ tùy tiện nói một câu, giống như ai oán hơn. Gần như Chử Đồng đã quên mất chẳng biết từ khi nào cô lại có thể nói với Giang Ý Duy mấy chuyện này. Giang Ý Duy khẽ cười: Thôi đi, cô ấy à, thực sự phải vào showbiz rèn luyện, mài giũa. Nói cho cùng cũng chẳng phải là chuyện quá to tát, đừng có bướng.
Nếu đổi lại là cô liệu cô còn cười được không?
Dĩ nhiên là tôi có thể, tôi mong còn chẳng được, cuộc sống quả là đâu đâu cũng có bất ngờ, hơn nữa sau này còn có cả một ngọn núi vững chắc cho tôi dựa vào, có gì không tốt nào?
Chử Đồng cảm thấy logic của Giang Ý Duy quả là khác người. Hơn chín giờ sáng, tới cảnh quay của Giang Ý Duy, cô ấy được quản lý đỡ dậy. Bộ quần áo này khiến cô ấy không thể bước đi một cách thoải mái. Chử Đồng đi theo sau cô ấy ra ngoài. Trong trường quay lại xuất hiện thêm người nữa một cách vô duyên.
Giang Ý Duy sải bước qua đó, nhìn thấy Lâu Mộc Ngôn đứng bên cạnh đạo diễn: Sao cô ta lại ở đây?
Tôi đóng Tống Bình Cẩm.
Chử Đồng không hiểu mấy tên nhân vật. Cô thấy Giang Ý Duy cau mày, cả gương mặt biến sắc: Sao, lại còn nhận vai nữ hiệp cơ à?
Tôi chỉ có một cảnh này thôi, vẫn mong được học hỏi chị nhiều.
Đạo diễn cũng có phần khó xử. Ông ta hiểu tầm quan trọng của phân cảnh này, cũng hiểu ý nghĩa của nó đối với Giang Ý Duy. Ông ta bèn kéo cô ấy qua một bên: Quay xong là cô ta đi ngay, tới lúc đó bộ phim điện ảnh của cô ta cũng công chiếu. Trong bộ phim này chẳng qua chỉ xen vào làm cameo thôi.
Chử Đồng nghe thấy hết đoạn đối thoại của họ. Giang Ý Duy đầu đội đầy trang sức, không thể làm gì quá mạnh nhưng rõ ràng nét mặt rất nghiêm nghị: Ai phân cho cô ta vai này?
Haiz, nếu cô ta có thể đột ngột tới đây, chắc chắn là có cách...
Chử Đồng bước lên, khẽ kéo vạt áo cô ấy: Một phân cảnh thôi mà, ban nãy cô còn khuyên tôi nhịn mà.
Cô thì hiểu cái gì! Giang Ý Duy hất tay, đứng đó một lúc, sắc mặt tái xanh.
Lâu Mộc Ngôn từ xa gọi với: Đạo diễn, có bắt đầu không đây? Nếu chị Ý Duy có việc thì tôi có thể đợi, bao lâu cũng không sao.
Giang Ý Duy cắn răng, nhìn sang đạo diễn: Bắt đầu đi.
Đạo diễn gật đầu, trong ánh mắt toát lên một vẻ yên tâm không thể nói ra. Ông ta và Giang Ý Duy đã hợp tác nhiều lần, điều ông ta yêu quý nhất chính là sự nghiêm túc và kiên quyết của cô ấy với nghiệp diễn. Khi có phân cảnh của mình cô ấy không bao giờ tới muộn, cũng chưa bao giờ vô duyên vô cớ nổi nóng tại trường quay.
Chử Đồng đứng ở đằng xa. Giang Ý Duy vào vai phi tử, ngồi trong đình, cùng với nữ hiệp mà Lâu Mộc Ngôn diễn là bằng hữu, chẳng hiểu sao lại trở mặt thành thù. Mãi về sau, Chử Đồng mới hiểu ra vì sao ban nãy Giang Ý Duy lại phản ứng gay gắt như vậy. Vì đây là cảnh cô ấy bị bạt tai.
Trước khi quay, đạo diễn đã giải thích tỉ mỉ vị trí đứng thế nào, ra tay ra sao nhưng Lâu Mộc Ngôn chưa từng đóng phim, rất khó hiểu được một cách chính xác. Giang Ý Duy thấy cô ta giơ tay lên bèn nắm bắt cơ hội, quay ngoắt đầu sang nhưng Lâu Mộc Ngôn lại chưa ra tay. Cô ta cười hì hì với đạo diễn: Xin lỗi nhé, tôi không dám ra tay, sợ đánh vào người thật.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, Giang Ý Duy có phần sốt ruột: Rốt cuộc cô có biết đóng phim hay không?
Sắc mặt đạo diễn cũng rất khó coi: Nào, lại lần nữa!
Hai người nói xong câu thoại duy nhất, Giang Ý Duy nắm vững toàn bộ phân cảnh, khi Lâu Mộc Ngôn vung tay tới thì phối hợp với cô ta nhưng Lâu Mộc Ngôn cứ rụt rè, nhút nhát, lòng bàn tay chỉ sờ một cái vào mặt Giang Ý Duy, vừa nhìn đã thấy giả tạo vô cùng.
Đạo diễn vốn đã nóng tính nhưng lúc này không thể thể hiện ra. Ông ta vò đầu, ném cái mũ xuống đất: Lần cuối cùng đấy, còn không xong thì nghỉ tại chỗ!
Giang Ý Duy giơ tay lên, ra hiệu cho đạo diễn đợi một lát. Cô ấy nhìn thẳng vào Lâu Mộc Ngôn: Tôi thấy cô vẫn còn trẻ, khuyên cô mấy câu, đừng có lựa chọn xuất hiện quay phim lúc này, không có kỹ năng diễn xuất sau này cô vẫn không thể trụ nổi trong ngành giải trí. Về luyện tập những kỹ năng cơ bản trước đi, tránh để sau này người ta cười vào mũi.
Giang Ý Duy, chị tự cho rằng mình đóng đạt thì đã sao nào, diễn tốt chưa chắc đã trụ nổi.
Giang Ý Duy không tức giận mà bật cười: Vậy thì tôi chờ xem, chí ít cô phải diễn xong bộ phim này mới được.
Lâu Mộc Ngôn nhìn cô ấy, không nói gì nữa. Giang Ý Duy bực bội quay đi: Để tâm một chút đi, không ai có nhiều thời gian rảnh lãng phí với cô đâu. Cô ấy gật đầu với đạo diễn đã chuẩn bị xong, ra hiệu bắt đầu.
Chử Đồng đứng từ xa, nhìn tới nỗi sắp ngủ gật. Mấy cảnh trong phim truyền hình đều liên tục với nhau, chẳng biết phải NG bao nhiêu lần mới xong. Một câu thoại được nói đi nói lại mấy lần, sau đó một tiếng bạt tai giòn tan vang khắp trường quay khiến cơn buồn ngủ của Chử Đồng chạy biến. Cô giật nảy mình, nhìn thấy Giang Ý Duy nghiêng đầu đi, mọi người xung quanh cũng đều sửng sốt. Cho dù Chử Đồng có không hiểu gì về quay phim cũng biết cái tát này không dùng hiệu ứng mà thật sự đã tát thẳng vào mặt.
Cô nghĩ với tính cách của Giang Ý Duy, nhất định sẽ đánh trả. Vậy mà Giang Ý Duy lại nhịn, cô ấy tiếp tục diễn phân cảnh sau đó, cả người hoàn toàn đờ đẫn ngồi trên ghế đá, đôi mắt tròn xoe được trang điểm tinh tế đang ầng ậng nước nhưng vẫn kiên cường không rơi nước mắt. Khí khái mạnh mẽ của cô ấy hoàn toàn được bộc lộ ra, một động tác, một biểu cảm dường như đã bày toàn bộ tâm lý nhân vật ra trước mặt bạn, thế nên cá tính của nhân vật cũng trở nên sống động, nổi bật từng giây từng phút.
Tốt! Đạo diễn hô một tiếng.
Giang Ý Duy giơ tay lên, dùng ngón tay chạm nhẹ lên mặt mình. Lâu Mộc Ngôn nắm chặt hai tay bên người lại: Chị Ý Duy, xin lỗi nhé, tôi sốt sắng quá, không kiểm soát được lực của tay.
Không sao. Giang Ý Duy đứng dậy, mặt không chút biểu cảm: Cô rất hợp với kiểu vai này đấy, chỉ cần động tay động chân, không cần diễn xuất, quá hợp với cô.
Trợ lý của cô ấy bước tới, khoác vai Giang Ý Duy: Sao lại như vậy? Đạo diễn còn không nói được đánh thật, nó cố tình phải không?
Chử Đồng cũng đi tới. Sau khi Giang Ý Duy ngồi xuống, người trợ lý đi tìm túi chườm lạnh. Chử Đồng nhìn thấy má cô ấy hằn lên mấy vết ngón tay đỏ ửng, cô bỗng cảm thấy phẫn nộ: Cô sao vậy, sao không đánh trả?
Gia thế của tôi không bằng cô ta, hơn được một lúc có ý nghĩa gì?
Cô đúng là giỏi nhịn thật!
Giang Ý Duy nhìn vào mặt mình: Nếu người khác đánh tôi, tôi nhất định sẽ kẻ đó biết tay, nhưng Lâu Mộc Ngôn khí thế bừng bừng. Tôi sợ tôi vừa động vào cô ta, chưa đầy mười phút sau, tôi sẽ bị ném ngay ra khỏi giới giải trí, mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.
Cô ta đánh cô, cô không đau sao? Vẫn có thể diễn tiếp.
Giáo viên dạy chúng tôi trước đây từng nói: Khi đạo diễn còn chưa hô dừng thì diễn viên chúng tôi vẫn phải diễn tiếp, cô không hiểu đâu. Trợ lý của Giang Ý Duy mang túi chườm tới, cô ấy đón lấy, ấn lên mặt: Aiz... Đau thật...
Chử Đồng ngồi bên cạnh, ngước mắt nhìn thấy Lâu Mộc Ngôn đã thay xong quần áo, đi tới: Chị Ý Duy, thành thật xin lỗi.
Chử Đồng cảm thấy con bé này giả tạo vô cùng. Giang Ý Duy thì chẳng thèm đoái hoài: Dĩ nhiên cô phải xin lỗi tôi, tôi nhận.
Tứ ca hỏi tôi muốn đóng phim gì để tôi được học hỏi rèn luyện. Chị là tiền bối, tôi muốn đóng cùng phim với chị.
Giang Ý Duy lẳng lặng liếc nhìn Chử Đồng. Hay đây, khiêu khích chứ gì. Được thôi, Tứ ca nói thế nào thì làm như thế.
Đúng vậy, tôi cũng phải nghe anh ấy. Cũng may Tứ ca thật sự rất tốt với tôi, chuyện gì cũng chiều theo ý tôi...
Chử Đồng ngẩng ặt lên, tươi cười rạng rỡ xen vào một câu: Vậy cô có nên gọi tôi một tiếng 'Tứ tẩu' không đây?
Lâu Mộc Ngôn hơi sững sờ, Chử Đồng nói tiếp: Chồng tôi nói công ty mới ký hợp đồng với người mới, chất lượng không tồi, sau này nhất định có thể kiếm nhiều tiền.
Chẳng phải thế sao? Khóe môi Giang Ý Duy lấp lánh nụ cười: Giản Trì Hoài là một con cáo già. Người đẹp trong mắt anh ấy chia làm hai loại, hoặc là kiếm cực kỳ nhiều tiền hoặc là kiếm tiền tầm tầm, mong là sau này cô trở thành loại đầu tiên.
Lâu Mộc Ngôn lạnh lùng nhếch môi: Tôi còn có việc, không làm phiền nữa.
Sau khi Lâu Mộc Ngôn đi rồi, Giang Ý Duy nhìn sang người con gái bên cạnh: Tứ tẩu, cái danh xưng cảm động quá, cô đang sướng thầm phải không?
Lo cho cái mặt cô đi.
Giang Ý Duy sờ sờ: Rồi sẽ có một ngày, tôi mong tôi cũng có thể tát lại một cái.
Khi Chử Đồng quay về Bán Đảo Hào Môn cũng chưa muộn lắm, Giản Trì Hoài đã về từ sớm. Thật ra, làm CEO của Dịch Sưu, số lượng tiệc tùng của anh quả thật cũng tính là nhiều. Kiểu sinh hoạt này của anh ngược lại khá hợp với thân phận giáo sư.
Lúc ăn cơm tối, Chử Đồng ngồi trước bàn ăn. Tối nay có một món tôm nõn xào ngô, một món tôm to kho. Giản Trì Hoài nói chuyện với cô, giọng khẽ khàng: Tôm mua ở siêu thị từ sáng sớm đấy, còn tươi.
Cô 'ừm' một tiếng, không nói thêm gì. Giản Trì Hoài đưa mắt nhìn cô: Hôm nay lại chạy đi săn tin rồi?
Anh thế này đã giống hết chuyện kiếm chuyện rồi. Chử Đồng nhai cơm: Đi theo chụp Giang Ý Duy, chẳng phải bộ phận giải trí chuẩn bị có bài viết chuyên đề sao? Còn gặp cả Lâu Mộc Ngôn, cô ta cũng ở trường quay, đóng vai nữ hiệp gì đó, diễn cũng chẳng biết diễn, có một cảnh mà NG liên tục, cuối cùng phải tát Giang Ý Duy một cái thực sự mới coi như đạt.
Có gộp chuyện của mấy hôm nay lại kể cũng không dài bằng câu này. Khóe môi Giản Trì Hoài khẽ cong lên: Hóa ra diễn xuất tệ như vậy, xem ra anh ký hợp đồng lỗ vốn rồi.
Chử Đồng nghe anh nói vậy, con tim đang căng ra từ từ thả lỏng: Tứ ca chuyện gì mà chẳng chiều cô ta. Em tò mò thật đấy, anh chiều cô ta chuyện gì rồi?
Vẫn là em gọi Tứ ca nghe hay nhất.
Chử Đồng quay đi chỗ khác, lấy đũa gảy gảy mấy hạt cơm trong bát: Tất cả mọi người đều nói với em đây là một chuyện tốt, chẳng phải sao? Ngoại trừ việc em sẽ không bao giờ theo kịp được bước chân của anh nữa, đối với em mà nói tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại. Có câu tục ngữ nói đúng lắm, cuộc sống này giống như một lần bị cưỡng bức, nếu đã không phản kháng được thì nhất định phải học cách hưởng thụ. Giản Trì Hoài, em là vợ anh, nếu em mở lời với anh, anh nhất định sẽ tạo điều kiện cho em, đúng không?
Giản Trì Hoài nheo đôi mắt hẹp dài nhìn cô: Em muốn làm gì?
Em có một ước mơ...
Không được! Giản Trì Hoài ngắt lời cô như đinh đóng cột.
Chử Đồng nghiến răng: Còn nói là chuyện tốt, anh chẳng cho em chút lợi lộc nào!
Ngoại trừ chuyện em muốn làm phóng viên xã hội ra, những chuyện khác anh đều có thể đồng ý.
Chử Đồng nắm chặt cây đũa trong tay: Vì sao chứ, em thích mảng xã hội.
Quá nguy hiểm, không được. Giản Trì Hoài không cho cô bất kỳ cơ hội thương lượng nào: Đổi điều kiện khác đi.
Bây giờ, những gì nên biết cô đã biết rồi, những ngã rẽ không thể vượt qua trong đầu, bản thân cô cũng hết cách, nhưng sự thật chứng minh, có thêm một mối quan hệ luôn xử lý công việc dễ dàng hơn. Nếu khoảng cách vốn dĩ đã tồn tại thì có cách xa thêm mười vạn tám ngàn dặm nữa cũng có sao? Chử Đồng an ủi bản thân mình như vậy.
Vậy được, em muốn Tần Tần quay lại làm việc.
Giản Trì Hoài liếc nhìn cô: Quy định này...
Bên ngoài dẫu sao em cũng được gọi là Tứ tẩu đấy, thế mà chút chuyện này cũng làm không nổi.
Giản Trì Hoài thật sự hết cách với cô, nhưng cũng chỉ có thể phá lệ, ai lại mong ngày nào cũng đối mặt với một người câm chứ: Được rồi.
Chử Đồng không vui mừng nhào tới mà tự uống canh của mình: Bây giờ em chỉ muốn được suy nghĩ thêm một chút. Thân phận này của anh đã mang tới lợi ích cho em rồi, còn cả ngôi sao nam cực kỳ nổi gần đây nữa, em muốn phỏng vấn anh ta, nhưng anh ta không coi em ra gì cả. Anh ta cũng là nghệ sỹ của Dịch Sưu, anh có sắp xếp không?
Giản Trì Hoài ngồi dịch qua, nắm chặt lấy tay cô: Ban nãy em nói, có những chuyện nếu không thể phản kháng thì hãy thoải mái hưởng thụ...
Ám thị này là ý gì? Cô đang chiến tranh lạnh với anh đấy, không nhận ra sao? Lẽ nào anh còn định làm chuyện đó?