Giản Trì Hoài lập tức phanh xe, chiếc xe đột ngột phóng qua. Chử Đồng đang chuẩn bị đi vào thì bước chân bỗng chững lại, hướng mắt về phía chiếc xe phanh gấp lại bên cạnh mình.
Giản Trì Hoài ấn còi: Lên xe!
Chử Đồng vội vàng kéo cửa ghế lái phụ ngồi vào trong. Sau khi đóng cửa lại, Giản Trì Hoài đánh mắt về phía chân cô. Chiếc váy kia tớn lên tận đùi, chút nữa là lộ cả quần lót ra! Ánh mắt anh lạnh lẽo, sau khi tăng tốc bèn lái xe vào trong. Chử Đồng ấn hai tay lên chân: Anh cũng về muộn vậy sao?
Có cần trùng hợp vậy không?
Em ăn mặc kiểu này, làm gì vậy?
Chử Đồng há hốc miệng, cô cũng không thể nói mình bị Ân Thiếu Trình lừa đi bắt gian anh chứ? Cô tùy tiện bịa ra một câu: Em theo dõi một minh tinh, sự kiện đó rất quan trọng, em ngụy trang đó mà.
Ánh mắt Giản Trì Hoài dừng lại trên bộ quần áo của cô, anh đưa tay vân vê lớp vải: Giá không rẻ đâu!
Đâu có, đâu có. Hàng giả ấy mà. Chử Đồng ăn mặc thế này, bản thân vốn đã không thoải mái. Trở về Bán Đảo Hào Môn, Giản Trì Hoài cởi áo khoác đưa cho cô: Khoác vào.
Còn một tý là tới nhà rồi, không sao, với cả người giúp việc toàn là phụ nữ.
Bên ngoài gió lớn, anh sẽ chỗ vải trên người em bị thổi bay mất, áo của anh để chắn gió, có hiểu không?
Chử Đồng bọc chặt chiếc áo khoác của anh, hai người cùng đi thẳng vào trong. Giản Trì Hoài nghịch chiếc chìa khóa xe trong tay: Ăn cơm tối chưa?
Ăn rồi.
Khóe môi Giản Trì Hoài hơi mím lại. Lại ăn mặc cái kiểu này ăn tối cùng Ân Thiếu Trình. Hai người đi tới phòng khách, Giản Trì Hoài ngồi xuống sofa, ngẩng đầu lên nhìn cô: Thế này trông đẹp lắm, không khác gì mấy ngôi sao trên truyền hình cả.
Anh đừng mang em ra đùa nữa, sao em trở thành ngôi sao được? Thay dép lê vào, hai chân quả thực là dễ chịu, Chử Đồng giẫm chân lên lớp thảm lông mềm mại, coi như Giản Trì Hoài chỉ nói đùa.
Chưa biết chừng lại có công ty giải trí nhìn trúng em.
Chử Đồng cởi bỏ chiếc áo khoác to đùng trên vai, cầm lấy một chiếc gối, ôm trước ngực: Giới giải trí thật ra vẫn là một nơi em luôn tránh xa. Em không thích, quá lộn xộn, hơn nữa người nào cũng quá giỏi đóng kịch, rất khó kết giao được một người bạn thực sự. Em thích làm phóng viên, chí ít những thứ em chụp ra đều là sự thật.
Sóng mắt Giản Trì Hoài chợt xao động, có một nụ cười nhàn nhạt ẩn giấu trong đáy mắt. Suýt nữa thì anh quên mất, cô vợ này của anh khi cố chấp, ngay cả anh còn không phải đối thủ nói chi tới một người ngoài như Ân Thiếu Trình.
Ngày hôm sau, Chử Đồng tới chỗ bố mẹ lấy xe trước rồi mới đi làm. Trên màn hình quảng cáo trên đỉnh đầu, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy đoạn quảng cáo đang phát đi phát lại đó.
Chử Đồng xách một chiếc bánh gato tới chỗ Giang Ý Duy quay quảng cáo. Dịch Sưu muốn cô làm một chuyên đề. Tài liệu còn chưa thu thập được đầy đủ, Chử Đồng chỉ còn cách nhân lúc rảnh rỗi đặt lịch hẹn với quản lý của Giang Ý Duy. Cũng may là thời gian khá rộng rãi, có thể để cô từ từ xử lý.
Khi Chử Đồng tới, Giang Ý Duy đang ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc dài được xước lên, để lộ ra cả gương mặt nhỏ xinh xắn. Thợ trang điểm đang vẽ mắt cho cô ấy, Chử Đồng đặt chiếc bánh gato lên mặt bàn: Mời cô ăn.
Giang Ý Duy liếc nhìn: Cô cố tình phải không? Muốn tôi béo ú?
Dáng người cô thế này, mập thêm chút không sao cả.
Giang Ý Duy nhìn thẳng về phía trước: Không có kỷ luật như vậy sao tôi còn lăn lộn được ở đây?
Chử Đồng phì cười. Cô đứng dựa vào bàn trang điểm, vờ cầm máy ảnh lên tay: Hay là tôi chụp cho cô một tấm lúc chưa trang điểm? Người ta hay nói người dám để lộ trán mới là người đẹp thật sự, để fan hâm mộ của cô ngắm một tý.
Giang Ý Duy nghe xong, phản ứng rất mạnh mẽ, cô ấy giơ hai tay che trước mặt: Cô dám!
Ha ha ha ha... Chử Đồng cười phá lên, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô ấy: Aiyo, đường đường là đại minh tinh Giang Ý Duy mà cũng có lúc sợ hãi sao?
Giang Ý Duy cất giọng buồn bực: Cô mở máy ảnh ra chưa đấy?
Yên tâm đi, mấy loại ảnh đó dù có chụp tôi cũng không dám đăng.
Giang Ý Duy nhìn qua kẽ ngón tay, thấy Chử Đồng ngồi ngay trước mặt bèn buông hai tay xuống: Cô có ý gì? Chê tôi để mặt mộc xấu xí?
Được rồi, cô đẹp, được chưa? Chử Đồng bỗng nghiêm túc: Giang Ý Duy, thật ra tôi tới nói lời cảm ơn với cô. Tối đó nếu không có cô, tôi nghĩ tôi đã trở thành kẻ sát nhân rồi.
Thợ trang điểm chợt run tay, suýt nữa thì vẽ mắt cô ấy thành mắt gấu trúc. Giang Ý Duy nhìn thẳng vào mắt Chử Đồng qua chiếc gương trước mặt: Cô mà dám giết Ân Thiếu Trình, tôi sẽ giết chết cô ngay.
Chử Đồng xoa xoa cổ mình, cười nói: May mà tôi chưa bồng bột, tôi vẫn còn muốn ngắm bình minh rực rỡ.
Con người Giang Ý Duy ăn nói chẳng bao giờ để tâm tới hậu quả, không biết đối với những người khác trong giới showbiz có phải cũng vậy không?
Trong phòng, chiếc tivi treo trên tường sau mấy phút quảng cáo lại bắt đầu chiếu đoạn trailer kia. Giang Ý Duy xem đến nhức cả đầu: Tắt tivi đi, chiếu đi chiếu lại, không thấy chán sao?
Thợ trang điểm nghe thấy thế bên đi qua tắt tivi đi.
Giang Ý Duy day day thái dương. Chử Đồng nghịch cuốn tạp chí trên tay: Cô cũng tham gia diễn đoạn trailer đó, khi ấy có chạm mặt với cô Lâu Mộc Ngôn kia không?
Cô cảm thấy khả năng diễn xuất của Lâu Mộc Ngôn thế nào? Giang Ý Duy bất ngờ hỏi ngược lại.
Chân thành nhận xét thì cũng không tệ, tuy không được quay nhiều nhưng ánh mắt rất có hồn.
Mắt cô mù rồi. Giang Ý Duy nói không chút khách khí.
Chử Đồng xoa xoa mũi: Tôi đâu có chê cô diễn kém.
Người như cô ta không tồn tại được lâu dài trong showbiz. Ngoại trừ việc có người đỡ lưng phía sau, thì chỉ có thể dựa vào mỗi gương mặt, diễn xuất không được, không làm được việc lớn.
Nhưng cả Dịch Sưu và Ân Thiếu Trình đều muốn giành giật. Tôi cũng thấy lạ, chỉ là một cô nhóc thôi mà, còn chưa từng bước chân vào làng giải trí, lẽ nào chỉ một đoạn quảng cáo có thể tạo ra xu thế mạnh mẽ đến vậy?
Cẩn thận chồng cô đấy.
Gì cơ? Chử Đồng suýt nữa tưởng mình nghe nhầm: Liên quan gì tới chồng tôi chứ?
Giang Ý Duy mím môi, nói với vẻ ngượng ngập: Cô nhìn gương mặt của Lâu Mộc Ngôn đó, rõ ràng là rất trong sáng, dễ lừa người nhất, cẩn thận cô ta cướp mất chồng cô.
Nhưng cô ta hình như thật sự là sinh viên của Giản Trì Hoài.
Giang Ý Duy không dám tiết lộ quá nhiều. Thợ trang điểm đã trang điểm xong cho cô ấy, bắt đầu làm tới mái tóc: Tôi có linh cảm chẳng lành, khi Lâu Mộc Ngôn bước vào showbiz, tôi sẽ không được yên ổn.
Không đâu. Chử Đồng khẳng định chắc nịch: Cô ta chỉ là một người mới thôi mà.
Giang Ý Duy không nói gì nữa vì người ngoài cuộc vẫn mãi chỉ là người ngoài cuộc, không hiểu được sự e dè của cô ấy. Để được quay phim, cô ấy gần như có thể liều mạng, chỉ sợ có ngày không còn phim để quay nữa. Lâu Mộc Ngôn giờ hừng hực khí thế, vừa nhìn đã biết lai lịch không tầm thường.
Nhà tạo mẫu làm ái tóc của cô ấy có cảm giác bông, có người bước vào thúc giục: Chuẩn bị xong chưa?
Giang Ý Duy giơ tay biểu thị ok, Chử Đồng cũng cầm máy ảnh lên, đứng dậy chuẩn bị. Cô vào trong studio, tấm màn trắng kéo dài đến một nửa căn phòng, ánh đèn cực lớn được đặt bên cạnh, một chiếc ghế đẩu, một lọ dầu gội đầu, chỉ có hai đạo cụ như vậy thôi.
Giang Ý Duy đã quen việc. Cô ấy đón lấy chai dầu gội, đứng dưới ánh đèn, cả người toát ra một nét rất tự nhiên. Lúc thì cô ấy đứng dậy, lúc lại ngồi xuống, những bức ảnh chụp ra cực kỳ mỹ cảm, đến cả Chử Đồng ngồi bên dưới cũng bất giác ngợi khen.
Bỗng nhiên, một giọng nói không mấy ôn hòa xen ngang: Dừng!
Giang Ý Duy vẫn còn đnag chìm đắm trong trạng thái ban nãy, bị ngắt ngang giữa chừng như vậy, đầu mày bất chợt nhíu lại. Chử Đồng đứng thẳng dậy, quay người lại. Cô nhìn thấy người đàn ông đi đầu dẫn theo hai người nữa đi vào, tiếng hét ấy rõ ràng là của anh ta. Ánh mắt Chử Đồng vượt ra phía sau, nhìn thấy Ân Thiếu Trình và Lâu Mộc Ngôn.
Mấy người đó bước lên sân khấu, Ân Thiếu Trình rõ ràng cũng chú ý tới Chử Đồng đứng bên cạnh, chỉ có điều hai người hoàn toàn không chào hỏi. Người đàn ông trẻ xua tay: Nghỉ ngơi nửa tiếng, lát nữa tiếp tục.
Vì sao vậy? Giang Ý Duy không nhịn được, phải lên tiếng hỏi: Lát nữa tôi còn có việc, thời gian không thể lỡ dở.
Người đàn ông trẻ tuổi có phần khó xử, nhìn về phía Ân Thiếu Trình. Ân Thiếu Trình nét mặt lạnh lùng, một bên gò má trắng toát lên vì ánh đèn: Tôi đưa cô Lâu đi thăm quan nơi chụp ảnh, lý do này có đủ không?
Chử Đồng nắm chặt máy ảnh trong tay, thấy sắc mặt Giang Ý Duy càng lúc càng trắng nhợt, gần như không ổn nữa. Cô xoay sang bên nhìn hai người kia. Lâu Mộc Ngôn đứng sát bên cạnh Ân Thiếu Trình, hai tay đeo một chiếc túi nhỏ, mặc một chiếc váy hình chữ A với hai màu đen trắng, yên lặng nhìn lên sân khấu, gương mặt trẻ trung mà kiêu ngạo, còn có một vẻ bức người.
Cảnh tượng này đối với Giang Ý Duy mà nói, rõ ràng là khó xử nhưng cô ấy không có đủ bản lĩnh để đối đầu với Ân Thiếu Trình. Huống hồ cô ấy cũng sẽ không đối đầu với anh. Tay phải cô ấy nắm chặt chai dầu gội: Lý do này... dĩ nhiên là đủ. Cậu chủ Ân nói thế nào thì là thế ấy.
Chử Đồng lại nhìn thấy động tác nhỏ đó của Giang Ý Duy. Khi bước xuống, sống lưng cô ấy ưỡn ra rất thẳng, mỗi bước đi đều thanh thoát như bước trên sân khấu.
Xuống phía dưới, người trợ lý đón đường: Đi nghỉ một lát nhé?
Ban nãy nghỉ cũng đủ rồi, đứng một lát là được.
Ân Thiếu Trình nhìn sang Lâu Mộc Ngôn với ánh mắt ôn hòa: Cô không tham quan sao?
Lâu Mộc Ngôn nhấc bước đi lên. Cả một nơi rộng như thế này, tựa như một sân khấu trên trời, bây giờ đều là của cô ta. Lâu Mộc Ngôn cảm nhận bầu không khí ở đây, nét mặt hứng khởi, còn các nhân viên phía dưới đều đang đợi một mình cô ta.
Ân Thiếu Trình khoanh tay trước ngực, không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt. Lâu Mộc Ngôn ngồi lên ghế đẩu, cảm giác này khiến cô ta lâng lâng. Giang Ý Duy đi giày cao gót, ánh mắt u ám, lạnh giá, vạt váy dài chấm đất, rõ ràng vừa cao ngạo vừa thê lương.
Lâu Mộc Ngôn chơi chán rồi lúc ấy mới đi xuống, nói với Ân Thiếu Trình: Chẳng phải còn dẫn tôi đi tham quan chỗ khác sao?
Phải, chỉ cần cô muốn, đi đâu cũng được. Nói xong, Ân Thiếu Trình đưa Lâu Mộc Ngôn rời đi. Nhân viên đứng bên cạnh nói: Trước đây cậu chủ Ân có cưng chiều nữ minh tinh tới đâu cũng không bao giờ đưa tới chỗ chúng ta làm việc...
Nói xong, người nhân viên kia lắc đầu, đi tới trước mặt Giang Ý Duy: Cô Giang, chúng ta tiếp tục chứ?
Gương mặt Giang Ý Duy không biến sắc, chỉ liếc nhìn anh ta: Tôi cũng cần nghỉ ngơi, nửa tiếng sau tới gọi tôi. Dứt lời, cô ấy quay người đi thẳng vào phòng nghỉ.
Chử Đồng thật sự cảm thấy mấy người này say cả rồi, khổ nhất vẫn là phóng viên như cô và mấy người nhân viên. Ân Thiếu Trình muốn ký hợp đồng với Lâu Mộc Ngôn thế nên mới nuông chiều nhưng Chử Đồng lại chưa bao giờ nghĩ về phía Giản Trì Hoài. Cô từng nghi ngờ vì sao Lâu Mộc Ngôn lại xuất hiện ở đại học thành phố, chỉ là trong tiềm thức cô luôn coi Giản Trì Hoài là một giáo sư đại học bình thường.
Hai ngày sau, tại khách sạn Tùng Hoa.
Lâu Mộc Ngôn ngồi bên cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, cửa sổ mở hé một khe, gió lạnh theo đó thổi vào. Con thuyền giữa sông đã đầy ắp người, náo nhiệt vô cùng nhưng lại cách quá xa, không hề nghe thấy bất kỳ tạp âm nào. Cô ta một tay chống cằm, tươi cười nhìn người đàn ông đối diện: Tứ ca, chỗ này đẹp thật.
Trước đây cô chưa từng tới sao? Ngón tay Giản Trì Hoài không ngừng nghịch hộp thuốc lá.
Chưa từng, đây là lần đầu tiên ạ.
Người phục vụ mang chai rượu vang đã được mở sẵn lên. Giản Trì Hoài cũng không vòng vo tam quốc nữa: Cô Lâu này, rèn sắt phải nhân lúc nóng, về kế hoạch đánh bóng cô, tôi tin cô cũng xem rồi, ký hay không trong lòng cô đã có quyết định rồi chứ?
Lâu Mộc Ngôn khẽ gõ ngón tay lên làn da trắng mịn: Tứ ca, anh sốt sắng lắm phải không?
Trong lòng cô ta đã sớm có dự định, chỉ có điều ngày nào còn chưa ký thì cô ta vẫn còn có thể thân mật với Giản Trì Hoài ngày đó. Lâu Mộc Ngôn thích ngắm nụ cười hờ hững của anh, thích được ở riêng với anh.
Tôi chỉ muốn nói cho cô biết rằng, tôi không có nhiều thời gian dư thừa vậy đâu. Giản Trì Hoài rót cho cô ta một ly rượu vang: Nếu như cô cảm thấy Dịch Sưu phù hợp với yêu cầu của cô thì bây giờ cô có thể ký. Nếu như cô vẫn còn cần suy tính cân nhắc, tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô. Chỉ có điều, cơ hội không đợi người. Không ký được hợp đồng với cô, Dịch Sưu cũng có thể tìm người khác. Giới showbiz này trước giờ không thiếu những gương mặt mới có thể nổi bật. Huống hồ, dưới tay tôi còn có Giang Ý Duy, nếu tôi muốn, cô ấy vẫn có thể đạt tới một đỉnh cao khác.
Lâu Mộc Ngôn ngồi thẳng dậy, mím môi thật chặt. Rốt cuộc vẫn chỉ là một người trẻ dại, chỉ một ánh mắt đã bị Giản Trì Hoài nhìn thấu.
Lẽ nào Tứ ca không biết, phía cậu Ân cũng rất có hứng thú với bản hợp đồng của tôi sao?
Giản Trì Hoài tao nhã nâng ly rượu lên, bờ môi mỏng đè lên miệng ly, nhấp khẽ. Anh đặt ly rượu xuống bàn: Đúng là phía Ân Thiếu Trình rất khá, cô cũng có thể suy nghĩ.
Máu trên gương mặt Lâu Mộc Ngôn hoàn toàn biến mất, cô ta khẽ cắn môi: Tứ ca, em chỉ muốn so sánh để tìm ra một công ty có thể dựa dẫm.
Tôi hiểu. Giản Trì Hoài hơi cong môi, nụ cười mị hoặc: Nhưng... cái trò lạt mềm buộc chặt thì không hay đâu.
Chỉ vài ba câu, Lâu Mộc Ngôn dường như đã bị đả kích tơi bời. Ngón tay cô ta siết chặt chiếc ly đế cao, bờ môi mím lại rất chặt, rất chặt. Giản Trì Hoài đã nói hết, anh mỉm cười, khẽ chạm ly với cô ta: Cô quả thực có một nền tảng rất tốt, tôi cũng rất muốn ký hợp đồng với cô, hy vọng tới cuối cùng chúng ta có thể hợp tác.
Khi đấm khi xoa như vậy, ngay cả nụ cười cũng phảng phất sự đùa cợt, một cô gái nhỏ như Lâu Mộc Ngôn tuyệt đối không phải đối thủ. Cô ta mỉm cười đáp: Được, hy vọng sau này Tứ ca có thể quan tâm tới em nhiều hơn.
Giản Trì Hoài chỉ cười không nói, có điều uống cạn hết rượu trong ly.
Tứ ca, hai hôm trước em đã gặp cô gái trong ảnh ở chỗ của Ân Thiếu Trình.
Ảnh nào cơ? Giản Trì Hoài không mấy để tâm, ánh mắt đang nhìn ra cảnh sông bên ngoài.
Chính là bức ảnh ở chỗ thầy Nghiêm mà anh mang đi đó. Lâu Mộc Ngôn dùng sức cắt bít tết: Giang Ý Duy đang quay quảng cáo, Ân Thiếu Trình còn để cô ấy quay thử nữa.
Thế ư? Giản Trì Hoài hỏi với vẻ hờ hững: Vậy thì để cậu ta ký hợp đồng với cô ấy đi. Cô Lâu, chúng ta cứ hợp tác vui vẻ là được.
Ý cười ngập tràn khóe miệng Lâu Mộc Ngôn: Vâng.
Chử Đồng trốn trong bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn Tùng Hoa. Có người cung cấp manh mối nói rằng Trịnh Niệm và một người đàn ông ăn cơm ở đây, cử chỉ thân mật, có lẽ là mối quan hệ yêu đương chưa công khai. Đợi đã lâu mà không thấy người ra, Chử Đồng đi tới hỏi nhân viên phục vụ: Xin hỏi ở đây chỉ có một cửa thôi phải không? Bạn tôi uống hơi nhiều, nói là sẽ ra ngay nhưng tôi đợi tới giờ này mà vẫn không thấy người đâu.
Ở đây vẫn còn một cửa sau, dẫn thẳng tới đường lớn Nam Môn.
Chẳng trách, vậy để tôi vào trong tìm cô ấy. Người đưa manh mối đã viết luôn cả số phòng, Chử Đồng chỉ cần nghĩ đủ mọi cách không bị Trịnh Niệm bắt gặp là được.
Phòng 406.
Giản Trì Hoài thấy cũng đã muộn, bèn đứng dậy trước: Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, quay về chúng ta cũng đi luôn.
Được.
Người đàn ông cầm bao thuốc đi ra ngoài, xuyên qua mấy căn phòng tới phòng nghỉ. Anh châm một điếu thuốc, khẽ rít một hơi với vẻ thoải mái. Ánh mắt anh hướng về phía xa, bất chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Cô đội mũ, kéo tịt vành mũ xuống, trên vai còn đeo một chiếc balo, vừa nhìn anh đã nhận ngay ra đó là Chử Đồng.
Giản Trì Hoài nhanh chóng dập tắt điếu thuốc. Trông dáng vẻ này, chỉ rẽ một ngã nữa là tìm thấy Lâu Mộc Ngôn. Anh không kịp nghĩ nhiều, vội rút di động ra, còn mình thì nhanh chóng đi về hướng còn lại.
Chử Đồng đột ngột xuất hiện ở đây, nhất định là nhận được thông tin gì đó. Nếu bị cô phát hiện mình và Lâu Mộc Ngôn ở cùng nhau, chẳng biết sẽ ầm ĩ đến mức nào, lần với Đông Tử là một ví dụ điển hình. Giản Trì Hoài sợ nhất là rắc rối, nếu bắt anh giải thích thì chẳng thà cứ giấu nhẹm đi, huống hồ anh vốn không thẹn với lòng.
Chử Đồng vẫn đang mải tìm phòng, bỗng nhận được điện thoại của Giản Trì Hoài. Cô núp vào một góc, nhận máy: Alô?
Sao còn chưa về?
Em... Em ở ngoài săn tin.
Có tin gì mà em phải nhịn cả cơm tối?
Chử Đồng ngoan ngoãn khai báo: Em đi theo dõi Trịnh Niệm, nghe nói cô ta và một người đàn ông lạ mặt ăn cơm ở khách sạn Tùng Hoa.
Giản Trì Hoài đẩy cửa phòng 406 đi vào: Được, vậy em cẩn thận một chút. Dứt lời, anh lập tức cúp máy. Lâu Mộc Ngôn thấy anh đi vào bèn chỉ tay lên món ngọt trên mặt bàn. Giản Trì Hoài đi tới, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế lên: Đi thôi.
Bây giờ ạ?
Ừm, tôi có chút việc gấp.
Lâu Mộc Ngôn gật đầu, ngoan ngoãn cầm túi xách trên bàn lên, đi theo phía sau Giản Trì Hoài. Cô ta đi rất chậm, trong lúc cấp bách Giản Trì Hoài đành nắm tay cô ta, hai người vừa rẽ thì Chử Đồng tìm đến. Cô rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng 406 nhưng thấy cửa mở toang, ngó vào trong thì đã chẳng còn ai từ lâu.
Lại bắt hụt rồi.
Giản Trì Hoài đưa Lâu Mộc Ngôn về. Khi Chử Đồng về tới nhà, người đàn ông đã tắm rửa xong xuôi: Săn được tin chưa?
Chưa, còn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Giản Trì Hoài đứng dậy đi về phía cô, kéo tay cô: Chạy khắp nơi từ sáng tới tối, còn giống con gái không?
Vậy như thế nào mới giống con gái, đám ngôi sao đó à? Chử Đồng nheo mắt hỏi ngược lại.
Người đàn ông vỗ vỗ lên bàn tay cô: Em đi đâu chà đạp bản thân rồi? Sao tay bụi bặm thế này?
Lúc săn tin trốn tránh thì phải gấp rồi, đâm phải một chậu cảnh, suýt nữa thì té ngã, em nắm vội lấy cây phát tài trong chậu, không ngờ trên đó toàn là đất. Chử Đồng vỗ vỗ hai tay: Anh thì sao?
Anh sao cơ?
Tối nay anh ăn cơm ở đâu?
Giản Trì Hoài quay trở về đầu giường, sau khi ngồi xuống chiếc giường lớn dường như cũng rất mệt mỏi: Ở ngoài, với mấy người bạn.
Chử Đồng vào nhà vệ sinh rửa ráy chân tay rồi đi ra, Giản Trì Hoài bèn vẫy tay về phía cô. Cô đi tới bên cạnh anh, anh kéo tay ra hiệu cho cô ngồi xuống giường. Chử Đồng vừa ngồi vững đã bị Giản Trì Hoài bế lên đùi anh: Khi nào nghỉ hè, em xin nghỉ một thời gian đi, anh đưa em ra ngoài chơi.
Đi đâu vậy?
Maldives.
Chử Đồng hai mắt sáng rực: Đắt lắm.
Chẳng tốn lắm đâu.
Chử Đồng rất thích khẩu khí này. Tiền có là gì đâu, tiền đối với cô mà nói chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ra ngoài không cần cô bỏ tiền ra, thật tuyệt.
Đêm khuya. Ở Triều Dương Tân Thành.
Một chiếc taxi màu trắng đi vào trong tiểu khu. Tới trước cửa tòa nhà, người ngồi ở ghế sau đẩy cửa xe ra. Cô mặc một chiếc sơ mi dài kẻ caro, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, mái tóc nâu được làm xoăn thả bồng sau lưng, miệng đeo một chiếc khẩu trang cỡ bự. Cô đi tới, sau khi quẹt thẻ, cánh cửa bật mở.
Giang Ý Duy không đi cầu thang máy mà bước từng bước bằng thang bộ. Tòa nhà này mỗi tầng là một nhà, có tính bảo mật cực cao. Cô đã không còn chìa khóa ở đây lâu rồi, Giang Ý Duy cũng không biết tối nay làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại tới đây. Cô không biết Ân Thiếu Trình có ở trong nhà không, cũng không dám ấn chuông cửa. Cô vừa từ phim trường trở về, liên tục hai mươi tiếng đồng hồ chưa chợp mắt nhưng trong lòng lại nhớ một người đến điên cuồng. Cô đang đứng ngay trước cửa, lưng tựa vào tường, cảm giác mỏi mệt dữ dội khiến cô nhắm mắt lại một lúc.
Cô nghĩ nếu thực sự không ổn thì cô ngủ luôn ở đây một đêm. Dù sao cô cũng quen rồi, lăn ra đất là ngủ được.
Ý thức vừa mơ màng thì bên tai bỗng vọng tới một tiếng 'ding', Giang Ý Duy giật mình mở mắt, nhìn cánh cửa thang máy mở ra. Còn chưa nhìn rõ Ân Thiếu Trình thì đã nghe thấy giọng người phụ nữ vọng vào tai: Cậu chủ Ân, anh tỉnh lại đi mà, aiyo, anh nặng quá đi.
Trịnh Niệm đỡ anh lảo đảo đi ra, suýt nữa đâm phải Giang Ý Duy. Trịnh Niệm hoảng hồn, sợ đến nỗi mặt mũi tái nhợt: Cô... Cô là ai hả? Sao đứng đây như ma vậy?
Ân Thiếu Trình đã uống không ít rượu, cánh tay treo trên vai người con gái. Nghe thấy tiếng Trịnh Niệm, anh bất giác ngẩng đầu lên. Cho dù Giang Ý Duy bọc kín cả người chỉ hở một con mắt, Ân Thiếu Trình cũng nhận ra cô.
Anh thu tay của mình lại, đứng dựa trước cửa. Trịnh Niệm tiến lên ôm chặt lấy anh, những đường nét linh hoạt cũng dính sát. Cô ta thò tay vào túi anh: Để em giúp anh.
Móc mãi mà vẫn không thấy chìa khóa, Trịnh Niệm vòng hai tay qua eo anh: Cậu chủ Ân, chẳng phải có khóa vân tay sao? Mở cửa đi!
Thanh âm yếu ớt, như thêm chút kẹo ngọt, Giang Ý Duy cắn chặt môi, nhìn Ân Thiếu Trình chằm chằm. Người đàn ông đã uống nhiều, đầu óc choáng váng, mãi vẫn không tỉnh táo lại được. Cộng thêm Trịnh Niệm cứ thổi khí vào tai anh, sợi dây trong cơ thể bị khiêu khích như sắp nổ tung. Hơi thở của Ân Thiếu Trình trở nên dồn dập, Trịnh Niệm ôm lấy cánh tay anh thúc giục: Mau vào thôi.
Ánh mắt Ân Thiếu Trình vượt qua đỉnh đầu Trịnh Niệm, dừng lại trên gương mặt Giang Ý Duy. Anh nhìn thấy khóe mắt cô ửng đỏ, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, đứng đực ra đó, không nhúc nhích.
Dần dần, nước mắt tí tách rơi xuống. Cô vẫn mở to mắt nhìn anh. Ân Thiếu Trình bỗng chốc cảm thấy bực bội. Anh loạng choạng đi tới trước cửa, ấn ngón cái lên. Trịnh Niệm quay đầu lại, thấy Giang Ý Duy vẫn còn đứng đó: Này, rốt cuộc cô là ai? Còn không đi tôi báo cảnh sát đó.
Nước mắt Giang Ý Duy càng chảy càng dữ nhưng không hề phát ra một tiếng nức nở nào. Trịnh Niệm đẩy cửa ra, ôm chặt Ân Thiếu Trình đi vào trong. Bước chân người đàn ông đột ngột khựng lại, đẩy mạnh Trịnh Niệm ra ngoài: Cút!
Trịnh Niệm còn đang đi giày cao gót, lúc này suýt nữa ngã nhào xuống đất. Cô ta hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nét mặt bàng hoàng: Cậu chủ Ân!
Ân Thiếu Trình tỉnh lại nhưng không nhìn cô ta mà nhìn sâu về phía Giang Ý Duy đứng gần đó. Anh nắm chặt nắm đấm cửa, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, sau đó dập mạnh cửa vào ngay trước mặt hai người kia!
Trịnh Niệm phản ứng rất nhanh, nhào tới đập cửa: Cậu chủ Ân, có chuyện gì vậy? Anh mở cửa đi!
Cút, đừng làm phiền tôi!
Cậu chủ Ân, đừng vậy mà, để tối nay em chăm sóc anh... Sau đó, dù Trịnh Niệm có gõ cửa kiểu gì bên trong vẫn không có tiếng đáp lại. Giang Ý Duy vẫn đứng đờ ra đó, Trịnh Niệm quay đầu nhìn cô: Rốt cuộc cô là ai?
Giang Ý Duy không đáp, Trịnh Niệm cũng không dám ồn ào trước cửa nhà Ân Thiếu Trình, đành chán nản bỏ đi.
Ngoài thang máy chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ trơ trọi, bao trùm cả không gian nhỏ hẹp, bóng người ấy càng trở nên gầy nhỏ, yếu đuối. Giang Ý Duy giơ tay lên nhưng không sao lau sạch được nước mắt. Cô thật sự không nên tới đây. Trước khi tới, cô đã từng nghĩ tới khả năng này rồi nhưng sức chịu đựng rốt cuộc vẫn không kiên cường đến thế. Cô đưa hai tay lên ôm mặt, lớp khẩu trang vải đã ướt sạch, dính vào mặt tạo cảm giác ướt át khó chịu.
Nhìn ra ngoài qua mắt thần, vừa hay có thể thấy bóng Giang Ý Duy đứng dựa ở đó, Ân Thiếu Trình nhìn đến ngẩn người. Một lúc sau, anh không để ý tới cô nữa, bả vai dựa vào cánh cửa lớn, mệt mỏi trượt xuống đất.
Giang Ý Duy đứng đó không lâu cũng bỏ đi. Cô biết Ân Thiếu Trình không muốn nhìn thấy cô. Giây phút bước ra khỏi cánh cửa tòa nhà đó, gió đêm phả vào mặt, làn da thấm đẫm nước mắt đau rát như bị dao cứa. Cô nghĩ chắc là cô nên tuyệt vọng đi thôi? Nhưng câu hỏi này cô đã tự hỏi bản thân không dưới trăm lần vậy mà không lần nào có thể ép buộc mình đưa ra được một đáp án rõ ràng.
Sau tối hôm đó, Lâu Mộc Ngôn và người quản lý đã bàn bạc qua, định sẽ chấp nhận Dịch Sưu. Đây vốn dĩ là đáp án cô ta muốn nói từ lâu, nếu không phải vì muốn gặp Giản Trì Hoài thêm mấy lần thì hợp đồng đã xong xuôi lâu rồi.
Phía Ân Thiếu Trình, Lâu Mộc Ngôn vẫn chưa chính thức từ chối, dẫu sao mấy ngày gần đây cũng làm phiền anh ta không ít, huống hồ cô ta cũng không thể tùy tiện làm mích lòng còn cá lớn của làng giải trí, kiểu gì cũng phải tìm một lý do hợp lý mới được.
Lâu Mộc Ngôn hẹn giờ, định giải thích rõ ràng với Ân Thiếu Trình. Thế nhưng hôm đó cô ta ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ, Ân Thiếu Trình vẫn chưa tới. Đúng vào lúc lòng kiên nhẫn của cô ta sắp cạn kiệt, Ân Thiếu Trình mới tới chỗ hẹn sau hai tiếng chậm trễ.
Xin lỗi nhé cô Lâu, bên ngoài tắc đường.
Gương mặt xinh xắn của Lâu Mộc Ngôn căng cứng nhưng vẫn mỉm cười: Không sao.
Trước đây là Ân Thiếu Trình muốn ký hợp đồng với cô ta, cô ta muốn lấy lý do gì cũng được, nhưng Ân Thiếu Trình cũng không phải kẻ ngốc, một người có đôi mắt tinh nhạy không thể không biết. Cô Lâu Mộc Ngôn này đã sớm ngưỡng mộ Dịch Sưu. Nếu đã không thành công còn khách khí với cô ta làm cái gì?
Nhân viên phục vụ rót rượu cho hai người họ. Ân Thiếu Trình cầm ly rượu lên, khẽ lắc lư: Cô Lâu đặc biệt mời tôi, có phải muốn nói rằng thật đáng tiếc, giữa chúng ta e là không thể hợp tác?
Lâu Mộc Ngôn ngẩng đầu nhìn anh ta: Cậu chủ Ân, tôi cũng rất khó xử. Công bằng mà nói, cả anh và phía Dịch Sưu đều là sự lựa chọn tốt nhất, chỉ có điều...
Khỏi cần nói nhiều. Ân Thiếu Trình nâng ly rượu lên, tỏ ý bảo Lâu Mộc Ngôn nuốt hết những lời sắp nói lại: Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô Lâu. Dịch Sưu thực lực mạnh mẽ, tôi cũng chúc cô Lâu tiền đồ xán lạn!
Cảm ơn cậu chủ Ân! Lâu Mộc Ngôn nâng ly rượu lên, uống qua quýt, còn Ân Thiếu Trình đối diện thì nốc cạn.
Mặc dù còn chưa bước chân vào ngành này nhưng quy củ ở đây Lâu Mộc Ngôn vẫn nắm rất rõ: Cậu Ân, sau này còn không ít việc cần anh chiếu cố, tôi mời anh.
Ân Thiếu Trình xua tay, ngón tay hơi chỉ về phía người con gái: Cô Lâu, tuy rằng chúng ta quen biết chưa lâu nhưng tôi thật lòng coi cô là em gái. Là người làm anh, có mấy câu tôi nhất định phải nhắc nhở cô, vì cô quá hiền lành, quá trẻ dại.
Anh cứ nói. Lâu Mộc Ngôn bỏ ly rượu trong tay xuống.
Con người Giản Trì Hoài, nếu không phải những người có địa vị trong showbiz, có mấy người biết được anh ta chính là ông chủ bí ẩn sau lưng Dịch Sưu đây? Ngoài mặt anh ta làm giáo sư đại học, còn bên trong thì ngấm ngầm, gặp phải tài nguyên tốt hầu như không nương tay. Cô Lâu, cô ký hợp đồng với Dịch Sưu là chuyện tốt, nhưng cũng phải thử nghiệm, Dịch Sưu có đúng như những gì họ hứa hẹn, toàn tâm toàn ý lăng xê cho cô hay không?
Lời này của Ân Thiếu Trình đã thành công khiến tim của Lâu Mộc Ngôn như bị treo ngược lên: Thử thế nào?
Anh ta đã nói với cô chi tiết nghi lễ ngày ký hợp đồng chưa?
Lâu Mộc Ngôn không chút đề phòng: Chưa từng, nhưng có nói với tôi sẽ cử người xây dựng tiếng tăm cho tôi. Ngày họp báo công bố sẽ do giám đốc Hoa đích thân ký hợp đồng với tôi.
Giám đốc Hoa thì có là gì? Ân Thiếu Trình cười khẩy: Lẽ nào cô không muốn chính Giản Trì Hoài ký hợp đồng với cô trước mặt người dân toàn quốc sao? Một nhân vật thâm tàng bất lộ ở Dịch Sưu như vậy như lại vì cô mà phá lệ công khai thân phận, cô nghĩ mà xem, tin tức này có đủ hot không?
Lâu Mộc Ngôn khẽ cắn môi. Sao cô ta không nghĩ được sâu như vậy chứ? Nhưng, lỡ như anh ấy không đồng ý thì sao đây?
Không đồng ý cũng phải đồng ý, buổi tuyên truyền của Dịch Sưu chắc chắn sẽ công khai, tới lúc đó toàn bộ phóng viên sẽ có mặt. Nếu cô Lâu đồng ý, tôi cũng có thể giúp cô diễn một màn kịch. Nếu Giản Trì Hoài không đồng ý, cô khỏi cần ký hợp đồng với anh ta, tôi tin rằng tới lúc đó, anh ta sẽ suy nghĩ cho đại cục thôi.
Lâu Mộc Ngôn nghe được mấy lời này còn đáng giá hơn mấy năm đèn sách, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay. Trong lòng cô ta bỗng nảy sinh một sự hưng phấn vu vơ, nghĩ tới cảnh tượng ấy, cô ta chỉ muốn tới ngay hội trường buổi ký hợp đồng từ bây giờ. Cảm ơn đề nghị và giúp đỡ của cậu Ân.
Không cần khách khí, cống hiến vì người đẹp là điều tôi nên làm. Anh ta uống rượu, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc ly mấy cái, được như tính toán một cách hoàn hảo. Tranh đấu một hồi không được lợi lộc gì, vậy thì anh ta cũng không thể để Giản Trì Hoài quá như ý, phải không?
Ngày hôm sau, Chử Đồng đi săn tin, thời gian vẫn còn sớm, đúng lúc ở ngay gần cửa hàng hoa quả của bố mẹ, cô thẳng thừng đánh tay lái qua giúp. Lái xe vào trong tiểu khu, thấy họ làm ăn cũng khá lắm, cộng thêm việc phải chuyển hàng cho công ty của Ân Thiếu Trình, bận rộn hơn không ít, nhưng Chử Cát Bằng nói sao cũng không chịu mướn thêm người giúp. Chử Đồng không chịu nổi, đành nhân lúc rảnh rỗi qua phụ một tay.
Ở trong cửa hàng bán giúp mấy đơn hàng, ngẩng đầu lên cô bỗng thấy Ân Thiếu Trình nghênh ngang đi vào. Lý Tịnh Hương coi anh ta như thần Tài, vừa dọn ghế vừa chuẩn bị hoa quả. Chử Đồng liếc nhìn ra ngoài, thấy con xe hơn chục triệu của anh ta đang đỗ trước cửa: Cậu chủ Ân, anh đừng có suốt ngày làm mấy việc hạ thấp phong cách của mình nữa đi.
Ân Thiếu Trình lấy ra một tờ chi phiếu: Mang tiền tới cho nhà cô, phí đặt hàng nửa năm, đủ chưa?
Chử Đồng bước lên, lấy tờ chi phiếu qua xem, sau đó nhét vào trong tay Lý Tịnh Hương: Được rồi, vậy tôi sẽ bóc một quả sầu riêng thật to để khoản đãi anh?
Ân Thiếu Trình vội xua tay: Cô không nhìn thấy cái bản mặt tôi đã đủ thối lắm rồi à?
Anh lại sao rồi?
Haiz, Dịch Sưu của các cô cướp mất người của tôi.
Lý Tịnh Hương cầm lấy tờ chi phiếu, vừa cảm ơn, vừa gọi điện cho Chử Cát Bằng. Chử Đồng ngồi xuống ghế bên cạnh: Lâu Mộc Ngôn?
Phải, mấy hôm nữa Dịch Sưu sẽ ký hợp đồng với cô ta.
Chử Đồng nghe xong không cảm thấy quá kinh ngạc, Ân Thiếu Trình liếc nhìn cô: Cô thật chẳng biết an ủi người khác gì cả?
Lâu Mộc Ngôn không ký hợp đồng với anh thì cũng ký với Dịch Sưu, nếu anh ký được, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ân Thiếu Trình khẽ nhếch môi, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: Tới lúc đó trong nghi lễ ký hợp đồng, Dịch Sưu các cô chắc chắn sẽ cử phóng viên đi.
Dĩ nhiên rồi, công ty nhà mình ký hợp đồng có khi Dịch Sưu lại điều động một số lượng lớn, tôi cũng sẽ đi.
Đến lượt cô sao? Ân Thiếu Trình cười trêu chọc: Chưa biết chừng tới lúc đó lại gạt cô ra ngoài.
Sao có thể chứ, lượng tin bài của tôi trước nay luôn xếp hàng đầu, biết chưa? Dịch Sưu nếu đã cử phóng viên thì cô chắc chắn là tốp đầu.
Có lúc đầy tự tin cũng không tốt. Ân Thiếu Trình tươi cười: Thế này đi, tới lúc đó, phóng viên mà tôi quen biết cũng sẽ qua, tôi bảo họ giữ cho cô một chân, nếu cô không vào được có thể mượn thẻ phóng viên của họ.
Ai thèm. Chử Đồng khoát tay: Nếu tôi không vào được thì những người khác càng khỏi mơ.
Ân Thiếu Trình ngậm cười: Được thôi, cô đúng là độ tự tin vượt trội.
Ngày Lâu Mộc Ngôn ký hợp đồng được tổ chức ngay tại Dịch Sưu, mức độ hoành tráng đương nhiên không cần nói. Chử Đồng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng không ngờ thật sự bị cái miệng quạ của Ân Thiếu Trình đoán trúng. Tổng biên tập tức tốc đi vào văn phòng, vỗ vỗ vai Chử Đồng trước: Lát nữa cô ra ngoài một chuyến, có tin giao cho cô.
Chử Đồng ôm máy ảnh, ngẩn người ngẩng lên: Hôm nay chẳng phải là ngày ký hợp đồng của Lâu Mộc Ngôn sao?
Đúng, tôi đã cắt cử nhân sự xong xuôi rồi, chỉ là một lễ ký hợp đồng thôi mà, không cần lấy dao trâu mổ gà.
Đây là khen cô hay chê cô vậy? Tổng biên tập gọi mấy người, nói rằng phỏng vấn hôm nay giao cho họ rồi gọi riêng Chử Đồng tới phòng làm việc của mình: Cô tới sân bay theo dõi vợ chồng Cố Hào.
Theo dõi họ làm gì chứ?
Đứa con của họ tới tận bây giờ vẫn chưa lộ mặt, đâu phải cô không hiểu độc giả thích cái gì.
Sân bay cách Dịch Sưu rất xa, lái tới đó ít nhất mất một tiếng đồng hồ. Chử Đồng ngồi trong xe nhưng rất lâu không nổ máy. Chuyện chụp ảnh trẻ con vốn dĩ cô rất bài xích, tới lúc đó cứ báo lại để mất dấu là được.
Dịch Sưu.
Lâu Mộc Ngôn ngồi sau sân khấu, ngắm mình trong gương. Bộ trang phục này do chính tay thầy Nghiêm kết hợp cho cô ta. Hôm nay coi như là lần đầu tiên cô ta chính thức đối với mặt cánh nhà báo, thể hiện hình tượng ngoan ngoãn, xinh đẹp là quan trọng hàng đầu.
Người quản lý cúi xuống nói với cô ta: Chuẩn bị sắp xong chưa? Giám đốc Hoa của Dịch Sưu cũng tới rồi.
Tôi muốn Giản Trì Hoài đích thân ký hợp đồng với tôi.
Sao... Sao cơ?
Lâu Mộc Ngôn lặp lại câu nói vừa rồi lần nữa: Tôi muốn Giản Trì Hoài đích thân ký hợp đồng với tôi.
Đại tiểu thư của tôi ơi, một sự kiện quan trọng như thế này, cô đừng ương bướng nữa, có người mới nào ký hợp đồng mà hoành tráng như cô không?
Lâu Mộc Ngôn liếc nhìn chị ta: Chị có đứng về phía tôi không? Trông chị thế này, sau này còn tranh giành lợi ích cho tôi thế nào được?
Không phải, nhưng mà... Người quản lý cũng có phần bối rối: Chưa chắc đã mời được anh ấy.
Đương nhiên Lâu Mộc Ngôn biết, Giản Trì Hoài chưa bao giờ công khai thân phận để bảo vệ ình một mảnh đất thanh tịnh. Nếu cô ta quá ép buộc, trở mặt trong sự kiện này, cũng không có lợi: Chị cứ nói rõ với giám đốc Hoa, tôi có thể ký hợp đồng với giám đốc Hoa một cách công khai nhưng tôi đã là người của Dịch Sưu rồi, tôi hy vọng Giản Trì Hoài có thể cho tôi một cơ hội riêng biệt, mời các phóng viên của Dịch Sưu ra sau sân khấu, chí ít thì ký lại với tôi một lần trước mặt họ.
Việc này...
Nhà họ Lâu là nhà đầu tư lớn nhất liệu có thể mời được Tứ ca, nể mặt nhà họ Lâu một lần không? Chị cứ nói với giám đốc Hoa như thế, phiền anh ta chuyển lời.
Người quản lý nghe xong, chỉ còn cách gật đầu: Vậy được.
Phía bên nghi lễ ký kết, có nhân viên đang lật xem thẻ phóng viên. Phóng viên của mỗi tòa soạn đều phải ghi danh, phía bên Dịch Sưu chắc chắn không có Chử Đồng. Cô đứng bên ngoài thò đầu vào trong, bả vai bị đập mạnh một cái.
Chử Đồng quay đầu lại, hóa ra là Tần Tần: Aiya, đồ hâm, sao ở đây?
Cậu hâm thì có, đương nhiên là tớ tới săn tin rồi.
Chử Đồng chỉ vào trong: Chụp Lâu Mộc Ngôn chứ gì?
Thế không chụp cậu chắc? Tần Tần khoác tay Chử Đồng: Nào, cùng đi đi.
Aiya, tớ không vào được, tổng biên tập bắt tớ đi theo dõi một tin khác. Tớ lại không muốn đi, nên mới chạy về đây.
Vô dụng. Tần Tần mắng yêu cô, rút một chiếc thẻ phóng viên khác trong túi ra: Tớ có một đồng nghiệp không đến được, tớ cầm cả thẻ của cô ấy đây, cậu bảo sao trùng hợp thế hả? Có cần không?
Cần cần cần. Chử Đồng nói xong, lấy lại đeo lên cổ.
Hai người vào trong hội trường, bên trong các hàng ghế đã đầy ắp. Chử Đồng nhìn thấy các đồng nghiệp của mình ngồi ở hàng đầu tiên. Cô và Tần Tần ngồi vào ghế theo tên, chờ đợi buổi lễ chính thức bắt đầu.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâu Mộc Ngôn mới bước lên dưới sự vây kín của các nhân viên bảo vệ. Người ký tên với cô ta là giám đốc Hoa.
Chử Đồng không chụp ảnh, nhân lúc rảnh nói chuyện với Tần Tần: Lâu Mộc Ngôn này có lai lịch lớn đến vậy, tớ còn tưởng ông chủ sẽ đích thân ký tên với cô ta cơ đấy.
Nhắc tới hắn ta làm gì, tớ hận!
Hai bên đứng trên sân khấu khách sáo qua lại mấy câu, sau đó cầm hợp đồng để các phóng viên bên dưới chụp ảnh, sau đó là một số mục đặt câu hỏi. Khi buổi họp báo gần kết thúc, người ngồi bên cạnh Lâu Mộc Ngôn đứng dậy nói: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, bây giờ mời các phóng viên của Dịch Sưu ra phía sau tập hợp, chúng ta còn một lễ ký kết nhỏ nữa.
Thế là ý gì? Có người bất mãn đặt câu hỏi: Lẽ nào còn phân biệt đối xử sao?
Xin lỗi, hiện giờ Lâu Mộc Ngôn là nghệ sỹ dưới quyền quản lý của công ty chúng tôi, lát nữa chỉ là một buổi ký kết nội bộ mà thôi. Mời mọi người ra đại sảnh dùng bữa, các nhân viên sẽ đưa mọi người ra ngoài.
Chử Đồng nhạy cảm cảm nhận được buổi lễ phía sau kia mới là màn kịch quan trọng. Cô vỗ vai Tần Tần: Cậu mau đi ăn đi, tớ còn có việc. Nói xong, nhân lúc các phóng viên tản ra, cô len lên phía trên. Có mấy đồng nghiệp làm cùng một phòng, nhìn thấy Chử Đồng, rối ríu vẫy tay: Chưa biết chừng còn có scandal ấy.
Chử Đồng vẫn còn lo lắng, cô đang nghĩ lát nữa có đến mức bị đuổi ra không? Dẫu sao cô cũng là phóng viên chính thức của Dịch Sưu, được không?
Cũng may là quẹt thẻ đi vào, Chử Đồng tháo tấm thẻ trên cổ xuống, đổi thành thẻ của mình. Cô đi sau đám đông, sau khi quẹt thẻ cũng không có gì khác thường, được cho qua.
Bước vào trong, hiển nhiên cũng đã được bày biện cẩn thận. Hai chiếc giá hai bên thảm đỏ được bày đầy hoa hồng. Trên chỗ ngồi của phóng viên cũng trải những tấm vải đỏ rực rỡ.
Có một phóng viên kéo tay Chử Đồng: Ban nãy tôi nghe giám đốc Hoa và Lâu Mộc Ngôn nói chuyện, hình như ông chủ của chúng ta sắp lộ diện đấy.