Lúc xuống nhà cô bỗng phát hiện phòng khách không một bóng người, không thấy cả Giang Ý Duy và Giản Trì Hoài đâu. Chử Đồng mơ hồ có một linh cảm xấu. Cô tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không có kết quả, bèn đi tới cửa, thay giày rồi ra ngoài.
Đang đúng mùa hoa dành dành trong sân nhà họ Giản nở rực rỡ. Sắc trắng thuần khiết, hương thơm ngào ngạt khiến lòng người bồng bềnh.
Nhưng Chử Đồng không có tâm trạng thưởng thức. Bước chân của cô rất vững vàng, nhưng sau khi nhìn thấy hai cái bóng gần gũi đó, cô đột ngột khựng lại. Chử Đồng lùi bước, nhìn thấy Giản Trì Hoài và Giang Ý Duy đứng dưới một gốc cây dành dành. Cô chưa từng được nhìn thấy một cây hoa xanh tốt, cao lớn như vậy. Giản Trì Hoài đứng đó, dù Chử Đồng có văn hay chữ tốt cỡ nào cũng chỉ có thể nghĩ ra một từ để hình dung anh.
Tu thân ngọc lập *
*Chỉ người con gái có dáng người thanh mảnh, xinh đẹp.
Cho dù cụm từ này dùng để hình dung về phụ nữ, nhưng trong hoàn cảnh này, cô cảm thấy không khác thường chút nào.
Có cánh hoa trắng rụng xuống đỉnh đầu Giang Ý Duy, đẹp đến sững sờ. Hai người họ hồi lâu không nói gì. Nhưng khi Giang Ý Duy cất lời, trong giọng nói có những âm thanh run rẩy: Anh Tứ, anh cho em một lý do đi!
Lý do gì?
Giọng nói của họ vọng vào tai Chử Đồng, nhưng cô vốn không thể nghe rõ ràng. Cô cũng chẳng biết sự bạo dạn của mình ở đâu ra, lại dám cất bước đi tới gần.
Đưa cho Ân Thiếu Trình những bức ảnh trước đây của em, đổi lại cho Chử Đồng cái gọi là thanh danh, còn cả thái độ của anh với Lệ Đề hôm nay nữa, lẽ nào anh không ý thức được sự bất thường của chính mình ư?
Giản Trì Hoài khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt, những đường nét tuấn tú mà sâu đậm mang tới một cảm giác uy hiếp khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Đầu ngón tay anh gõ nhè nhẹ xuống cánh tay mình. Anh bất ngờ chậm rãi cười nói: Cô ấy là vợ tôi. Còn cô thì sao? Cô là gì của tôi?
Giang Ý Duy xong, ngừng lại đôi ba giây, trong ánh mắt có một nỗi bi thương không thể nói rõ: Rõ ràng anh biết mấy ảnh bức đó là đòn trí mạng của em... Còn thứ mà Ân Thiếu Trình chụp được, cho dù anh ấy có thật sự tung ra ngoài chẳng qua cũng chỉ là scandal mà thôi, không thể gây ra tổn thương quá lớn đối với Chử Đồng.
Nhưng ít nhất cô ấy cũng sẽ phải chịu những ánh mắt kỳ quái của người khác.
Anh Tứ, nhưng thứ anh hủy hoại lại là... của em... Hai chữ 'tình yêu' cuối cùng Giang Ý Duy còn chưa kịp nói hết, cô ta đã nhìn thấy Giản Trì Hoài nghiêng người, bước chân hướng thẳng về phía trước. Anh đi tới trước mặt Chử Đồng, tiện tay vén tóc của cô ra sau tai, rồi hái một bông hoa dành dành cài lên tai cô.
Chử Đồng hơi ngượng ngập, không muốn khiến người ta nghĩ rằng cô tới nghe lén: Vừa rồi ở trong phòng em không nhìn thấy anh.
Giang Ý Duy xoay lưng lại, dường như không muốn để ai nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ. Chử Đồng cùng Giản Trì Hoài đi vào trong nhà. Sau khi đi được mấy bước, người đàn ông bất giác lên tiếng: Em đúng là tới nghe trộm, còn không chịu nhận.
Em không hề!
Nói dối là không tốt.
Chử Đồng có phần chột dạ. Cô đưa tay nắm lấy cổ tay Giản Trì Hoài: Ban nãy Giang Ý Duy nói vậy là có ý gì? Chuyện mấy bức ảnh lần trước là anh giải quyết giúp em sao?
Phải.
Sao anh không nói cho em biết?
Em có hỏi tôi sao?
Chử Đồng á khẩu, hàm răng khẽ cắn lên bờ môi. Giản Trì Hoài nhìn thấy cô như vậy, không khỏi bật cười: Trong lòng vô vàn cảm khái, đang nghĩ xem làm sao để cảm ơn tôi chứ gì?
Phải, phải, phải, vậy anh muốn em cảm ơn anh như thế nào? Chử Đồng mở to mắt, chớp chớp mắt nhìn anh.
Giản Trì Hoài nhìn thẳng vào mắt cô: Tôi chỉ cần em ngày ngày làm một người bình thường là được rồi, yêu cầu không cao.
Chử Đồng phản ứng lại: Anh...
Giản Trì Hoài đưa ngón trỏ đặt bên môi, suỵt một tiếng: Nhỏ thôi!
Người đàn ông rảo bước nhẹ nhàng đi vào nhà, nụ cười trên gương mặt dần lan tràn, Chử Đồng cũng nhanh chóng đi theo, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Giản Trì Hoài. Giang Ý Duy vẫn đứng dưới gốc cây ấy, nhìn lên trong ánh mắt ngập đầy sắc trắng của dành dành. Cô ta được đứng ở một vị trí cao nhất trong giới giải trí, nhưng bỗng cảm thấy mất đi quá nhiều, quá nhiều thứ...
Hai ngày sau, Chử Đồng cùng với Giang Ý Duy tới một hoạt động nào đó. Cô chụp một số khung cảnh trước, sau đó vào phòng trang điểm chụp ảnh. Giang Ý Duy đã thay xong lễ phục, người trợ lý bên cạnh đang đeo trang sức cho cô ta. Trợ lý chỉ vào bộ quần áo trên bàn, nói với Chử Đồng: Phiền cô giúp tôi mang tới phòng số 01, chúng tôi chọn bộ này.
Được. Chử Đồng tiện tay cầm bộ quần áo lên.
Phòng số 01 vốn là phòng họp, giờ được trưng dụng tạm thời để một số quần áo. Từng hàng giá quần áo được xếp chỉnh tề, thứ tự. Chử Đồng treo bộ quần áo lên mắc thứ ba theo đúng số hiệu của nó.
Khi quay lại phòng trang điểm, cô chụp một số bức ảnh. Giang Ý Duy đã trang điểm xong, cô ta bảo người trợ lý đi ra, nhìn Chử Đồng như cười như không: Tôi thật sự không hiểu, Giản Trì Hoài có thể nuôi nổi cô, cô còn vất vả chường mặt ra ngoài làm cái gì?
Phụ nữ lẽ nào không nên tự lập sao? Chử Đồng hỏi ngược lại.
Giang Ý Duy nhìn vào mình trong gương, không nói gì. Chử Đồng mở sổ ra, hỏi với giọng uyển chuyển: Vì sao cô lại đồng ý tham gia lần trình diễn này, phong cách thiết kế cho sinh viên đại học hình như không phải sở thích của cô.
Tôi nhận lời mời của giáo sư Kim. Đây là những học trò do cô ấy dẫn dắt. Huống hồ, hôm nay tôi đi cuối cùng, mặc toàn tác phẩm của giáo sư Kim.
Chử Đồng còn chưa kịp hỏi nhiều, trợ lý đã đi vào thúc giục: Nhanh lên, chuẩn bị lên sân khấu rồi.
Giang Ý Duy gật đầu, nhấc chiếc váy lễ phục lên, đứng dậy ra ngoài.
Chử Đồng ra tới hội trường, cầm máy ảnh bắt đầu tác nghiệp. Trong ống kính bất ngờ xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Cô nhìn thấy Giản Trì Hoài đang sắp xếp chỗ ngồi cho các học sinh một cách trật tự, chiếc quần Âu màu đen thẳng tắp, chiếc sơ mi màu tím nhàn nhạt, cổ áo bẻ gọn gàng, nơi tay áo được xắn lên để lộ ra cánh tay màu đồng, từng động tác vô cùng quý phái, tao nhã. Cô suýt nữa quên mất, hoạt động hôm nay được tổ chức trong trường của Giản Trì Hoài.
Tất cả đều đâu ra đấy, chỉ có bóng dáng của Giản Trì Hoài vẫn qua lại như con thoi. Tiếng nhạc nền vang lên, những người mẫu mặc những tác phẩm thiết kế của các sinh viên lần lượt đi giày cao gót bước ra.
Chử Đồng đứng dưới sân khấu, nhìn thấy Trịnh Niệm đứng chính giữa mặc một bộ lễ phục trắng toát từ trên xuống dưới. Thân hình căng chặt khiến máu huyết dâng trào. Một chiếc khóa màu đen kéo từ ve áo tới tận mắt cá chân, bạo dạn mà sáng tạo. Nét mặt cô ta cực kỳ đắc ý, ánh sao lấp lánh, cất bước như đang giẫm trên những đám mây...
Chử Đồng vội vàng giơ máy ảnh lên, đang định chụp thì bỗng nhìn thấy một cảnh tượng kinh người.
Dây khóa màu đen bất ngờ bung ra. Chiếc váy mỏng manh tuột xuống trong khoảnh khắc. Bên trong Trịnh Niệm chỉ mặc độc chiếc áo lót. Cô ta kinh hoàng bối rối ôm ngực nhưng đã không kịp nữa. Cả bộ lễ phục như chiếc áo choàng, trượt từ trên xuống dưới, liếc nhìn là thấy hết.
Cô ta trong lòng hoảng hốt, trẹo chân một cái, cả người từ trên sân khấu ngã nhào xuống! Chử Đồng nhìn lại, đó vừa hay là chỗ Giản Trì Hoài đang đứng!
Đây lẽ nào chính là 'bổ nhào' trong truyền thuyết sao?
Nhưng không đúng! Người cô ta nhắm tới là chồng cô kia mà!