Giản Trì Hoài bỗng dưng cảm thấy buồn cười, anh khởi động xe định rời đi.
Chử Đồng nhìn về phía cách đó không xa, Giang Ý Duy đang loạng choạng đi từ khách sạn ra, giống như đã lạc đường. Chử Đồng đưa tay vuốt lại mái tóc: Chẳng phải anh đến đây cùng cô ta sao? Hay là đợi cô ta?
Mặc kệ cô ta, tự có chân có tay, kiểu gì cũng về được. Giản Trì Hoài phóng xe ra ngoài. Chử Đồng khẽ thở hắt ra, cố làm ra vẻ thoải mái: Anh nỡ à?
Người đàn ông đặt tay lên vô lăng, đánh mắt về phía cô: Có gì mà tôi không nỡ?
Tim Chử Đồng đập thình thịch loạn nhịp. Nếu là bình thường, câu chuyện tiến triển tới đây thì cũng đã ngưng lại. Nhưng hôm nay thì khác, cô vẫn định giả say tới cùng. Chử Đồng ghé sát lại, ánh mắt nhìn vào gương mặt nghiêng của anh không chút né tránh: Cô ta là Giang Ý Duy đấy, anh không đau lòng sao?
Giản Trì Hoài đưa tay xoay mặt cô lại: Trước mắt, người phụ nữ có thể khiến tôi đau lòng, có lẽ chỉ có Lệ Đề. Anh ngừng lại một chút, đánh tay lại. Chử Đồng nghe mà tim vẫn treo lơ lửng ở đâu, tới tận khi nửa câu sau của anh vô tình lọt vào trái tim cô: Có thể, tương lai còn tăng thêm một người.
Là ai? Chử Đồng lập tức hỏi.
Tóm lại, không phải Giang Ý Duy.
Khóe môi cô không giấu nổi nụ cười: Giản Trì Hoài, em luôn cảm thấy Giang Ý Duy đối với anh rất đặc biệt, rất đặc biệt.
Có gì đặc biệt? Giản Trì Hoài hình như chưa nhận ra: Những gì Lệ Đề muốn, tôi sẽ cố gắng làm cho nó. Đừng nói là tôi, bố tôi cũng vậy. Ngày trước khi Giang Ý Duy trở nên nổi tiếng, có mấy đợi tài trợ bố tôi còn không nói cho Lệ Đề, tự mình vung tiền.
Giản Trì Hoài, Lệ Đề là em gái ruột của anh sao?
Giản Trì Hoài nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: Đầu óc em đang nghĩ gì vậy?
Chử Đồng bất chợt bật cười, đưa tay che mặt. Cô thừa nhận mình suy nghĩ lệch lạc rồi, Giản Trì Hoài cũng không tức giận, thấy cô như vậy, tưởng là cô khó chịu: Có cần một chai nước lạnh không?
Chử Đồng một lần nữa nhích lại gần: Nhà anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền? Có thể tài trợ phim cho người khác, thường không ít tiền đâu.
Bố tôi cũng có ý kêu tôi làm kinh doanh nhưng tôi không có hứng. Em chỉ cần nhớ, chút tiền lương cả năm của chồng em cũng đủ để nuôi em rồi.
Chử Đồng tự muốn véo mạnh mình một cái. Sao cô bỗng cảm thấy Giản Trì Hoài hôm nay cái miệng ngọt vậy?
Ngày hôm sau, trên sân golf.
Chử Đồng nhàm chán ngồi trên ghế tựa, nhìn dáng vẻ vung gậy thoải mái của Giản Trì Hoài qua chiếc kính râm màu xanh lam. Người đàn ông này quả thực là cái gì cũng biết, nhưng nếu không tay trong tay có chút tiền, ai lại chơi mấy trò này?
Chử Đồng đẩy đẩy chiếc kính râm trên mũi, Giản Trì Hoài quay người vẫy tay với cô: Qua đây, tôi dạy em.
Em chắc chắn không học được.
Hiếm khi thấy em biết tự lượng sức mình.
Chử Đồng muốn lườm anh. Giản Trì Hoài bước lên, giơ tay về phía cô, Chử Đồng không thể chịu được sự dụ hoặc này của đàn ông, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay Giản Trì Hoài, để anh kéo lên.
Cầm gậy, chuẩn bị tư thế, Giản Trì Hoài ôm chặt cô từ phía sau, hai người dựa sát vào nhau một cách thân mật, gần như không có kẽ hở. Đôi chân cô cứng đờ. Giản Trì Hoài thấy vậy bèn đá khẽ vào mắt cá chân cô: Thả lỏng, tách ra.
Em căng thẳng.
Căng thẳng gì chứ, tập trái bóng thôi mà.
Giản Trì Hoài ra hiệu cho cô vung gậy. Chử Đồng hít sâu, đánh ra theo lực của tay anh, rõ ràng là, còn chưa chạm vào trái bóng. Mấy lần như thế, nếu không phải đánh trượt thì cũng là bóng lăn tới bên chân. Chử Đồng vốn không thích mấy trò này: Không được, thực sự không học nổi.
Quay về ngồi xem.
Anh khát rồi phải không, em đi mua nước?
Giản Trì Hoài buông cánh tay ôm cô ra: Ở đây có nước trà.
Em mua café cho anh, đợi em nhé. Nói xong, Chử Đồng sửa lại chiếc mũ trên đầu, nhanh chóng rời đi. Để cô tiếp tục ở lại đây, chắc sẽ khiến cô bí bách mà chết.
Cô đi tới khu nghỉ ngơi, gọi hai cốc café, trả xong tiền vừa mới đi ra ngoài được mấy bước thì nhìn thấy phía trước có một gương mặt quen thuộc. Chử Đồng bất chợt dừng bước. Gặp Lý Thông, cô luôn có một cảm giác không thoải mái, cô vô thức siết chặt cốc café trong tay: Chào anh Lý, trùng hợp quá!
Lý Thông bước tới. Chử Đồng lùi về sau. Hắn dồn ép từng bước một, nhưng không nói gì. Đánh mắt thấy cô vừa đi ra khỏi quán café, Lý Thông sờ tay vào trong túi. Ánh mắt Chử Đồng sắc lẹm, nhìn thấy một con dao rọc giấy sắc nhọn hiện ra. Cô thất kinh: Anh định làm gì?
Con phóng viên thối tha này, nếu không phải tại mày thích lo chuyện bao đồng...
Anh là người giết Đào Tinh Kỳ! Chử Đồng buột miệng, không phải hỏi ngược lại mà là khẳng định.
Sắc mặt Lý Thông lạnh lẽo, nụ cười kỳ quái, đột ngột tăng tốc. Chử Đồng không hề do dự, quay người chạy vọt vào trong sân golf. Cốc café trên tay bị cô ném đi, nước café màu nâu nhạt làm ướt cả đám cỏ xanh non dưới chân. Toàn bộ sức lực trên cơ thể cô dồn cả vào đôi chân, chỉ ước có thể bay lên được.
Cách đó không xa, có thể nhìn thấy bóng Giản Trì Hoài đang đánh bóng. Lồng ngực Chử Đồng nén một luồng khí, sốt sắng tới nỗi gương mặt túa đầy mồ hôi: Giản Trì Hoài, mau chạy đi!
Cô sợ Lý Thông tìm tới như vậy, có khi ngay cả Giản Trì Hoài hắn cũng đã nghe ngóng hết rồi. Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô chạy như bay. Tim Chử Đồng vọt lên tận cổ họng. Điều cô lo sợ hơn nữa là liệu Lý Thông có đột ngột chuyển mục tiêu, vung dao về phía Giản Trì Hoài không?
Bảo vệ trong sân golf rất cảnh giác, nhìn thấy cảnh tượng bên đó, lập tức đuổi theo: Đứng lại!
Chử Đồng càng lúc càng gần Giản Trì Hoài. Cô gần như phát khóc, không ngừng vẫy tay: Chạy đi, chạy mau! Giản Trì Hoài, chạy...
Chân bị vấp một cái, Chử Đồng ngã cắm đầu xuống đất, lồng ngực truyền tới một cơn đau kịch liệt. Cô vẫn còn cố hét: Rời khỏi đây, chạy mau!
Gã đàn ông kia nhanh chóng chạy tới phía sau cô, giơ con dao rọc giấy lên định đâm xuống! Chử Đồng nằm bò ở đó, vô thức ôm chặt đầu: Đừng đâm vào mặt tôi!
Một quả bóng golf bay tới mang theo một ngọn gió rít gào, lạnh lẽo, đập thẳng vào ngực Lý Thông với một lực cực mạnh. Một tiếng va đập vọng vào tai Chử Đồng. Cô dè dặt quay đầu lại, nhìn thấy Lý Thông đang ngã lăn ra thảm cỏ vì sức tấn công quá mạnh. Ngay lập tức, đám bảo vệ lần lượt chạy tới, giữ chặt hắn dưới đất.
Chử Đồng thử bò dậy mấy lần vẫn không được, bên tai cô nghe thấy có tiếng bước chân gấp rút chạy tới, ngay sau đó, cả cơ thể run rẩy được giữ chặt trong một lồng ngực rắn chắc...