Giản Lệ Đề ở bên cạnh bật khóc: Anh, anh đừng bắt chị Ý Duy quỳ nữa, chị ấy còn đang ốm mà.
Giản Trì Hoài cầm ô, cảm giác nặng nề của màu lam sẫm trong mưa lại càng khiến không gian thêm bức bối. Hai tay Giang Ý Duy túm chặt ống quần của mình: Anh Tứ, anh Tứ...
Điểm yếu của Giản Trì Hoài là không thể nhìn thấy cô em gái Lệ Đề phải chịu khổ. Anh vẫy tay về phía Giản Lệ Đề, đợi cho con bé đi tới bên cạnh mình, anh bèn chuyển chiếc ô qua đầu nó: Em làm loạn theo người ta làm cái gì? Mau vào nhà thay quần áo đi!
Chị Ý Duy không đứng dậy, em sẽ không đi vào! Giản Lệ Đề ngang bướng nói nhưng trong hốc mắt đã đong đầy nước.
Sắc mặt người đàn ông u ám, đôi mắt hẹp dài cực kỳ lạnh lẽo. Anh bất ngờ cúi xuống nắm lấy cánh tay của Giang Ý Duy, đầu ngón tay mạnh mẽ như kẹp sắt. Giang Ý Duy đau đến nỗi lập tức hét lên: Á... Tay em!
Giản Lệ Đề đẩy chiếc ô trên đầu mình ra, ôm lấy cánh tay Giản Trì Hoài: Anh, chẳng phải trước đây anh cũng từng thích chị Ý Duy sao? Tại sao bây giờ có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
Người đàn ông khẽ cau mày, một tia nhìn khó hiểu lan tràn trong ánh mắt. Anh từng thích Giang Ý Duy khi nào vậy?
Nhưng những lời này đương nhiên cũng lọt vào tai Chử Đồng, cô như bị ai đập mạnh một cái, bước chân vô thức lùi về phía sau. Những cái bóng quấn lấy nhau bỗng mờ dần đi trong mắt cô, thậm chí tiếng họ nói cô cũng không nghe rõ nữa.
Giản Lệ Đề khóc lóc, giậm chân bình bịch: Chị Ý Duy sốt cao rồi nhưng lại không chịu đi bệnh viện, anh...
Ánh mắt Giản Trì Hoài vẫn lạnh lùng nhưng anh hiểu cô em gái này của mình, từ nhỏ đã được cưng chiều một cách thái quá, bây giờ mà anh không chịu nhún nhường thì nó thà chết trong mưa cũng không chịu vào nhà trước. Anh ném chiếc ô trong tay ra, ngồi xổm xuống, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống bả vai người đàn ông, mái tóc bị ướt đẫm rất nhanh, gương mặt lại càng hiện rõ những đường nét tuấn tú. Giang Ý Duy nhìn gương mặt anh, trái tim đập mạnh và loạn nhịp trong giây lát. Giản Ý Hoài không nói năng gì, lập tức bế cô ta lên, cô em gái bên cạnh kéo tay anh: Mau... Mau vào trong nhà.
Giản Trì Hoài ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng hai bằng ánh mắt giấu kín tâm tư, anh gọi người bảo vệ bên cạnh tới: Mau, lái xe của tôi ra!
Cánh tay Giang Ý Duy ôm lấy cổ người đàn ông. Chử Đồng sợ bọn họ phát hiện ra mình, ngược lại sẽ cho là cô cố ý nhìn lén, cô lùi về phía sau nhưng cánh tay mềm mại như không xương của Giang Ý Duy tựa như biến thành một sợi dây thừng dẻo dai quấn lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, càng lúc càng siết chặt. Chử Đồng có thể cảm nhận được nỗi đau da thịt đồng thời nghe được tiếng giãy giụa của mình.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã ra tới cửa chính. Giản Trì Hoài đặt Giang Ý Duy ra ghế sau. Từ góc nhìn của Chử Đồng, cứ cảm thấy trong động tác của anh có một sự cẩn thận, trân trọng.
Ba người họ lần lượt lên xe, Giản Trì Hoài phi xe đi rất nhanh.
Đã có bệnh, đương nhiên phải tới bệnh viện.
Giang Ý Duy sốt cao không hạ, tâm tình không ổn định nên phải nằm viện. Giản Trì Hoài gọi điện thoại về nhà, bảo tài xế nhà họ Giản tới đón em gái về, nhân tiện mang theo một bộ quần áo tới cho anh thay.
Giản Trì Hoài thay quần áo xong đi vào phòng bệnh, trên mu bàn tay của Giang Ý Duy đang cắm dây truyền, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nghe có tiếng bước chân, cô ta thu lại ánh mắt đang chăm chăm nhìn trần nhà của mình, gọi một tiếng: Anh Tứ!
Cô có bệnh chết cũng không sao, nhưng Lệ Đề có mệnh hệ gì, cô có mười cái mạng cũng đền không nổi đâu.
Anh Tứ, thật ra em rất nhớ khoảng thời gian đó. Lúc đó, em còn chưa nổi tiếng. Lệ Đề quý em, tuần nào em cũng tới dạy nó cách diễn xuất. Lúc ấy, anh cũng tới biệt thự nhà họ Giản. Số lần chúng ta gặp mặt không nhiều lắm nhưng lần nào anh cũng ngồi trong sân, ánh nắng hắt đầy xuống bả vai. Lệ Đề không chỉ một lần muốn gán ghép hai chúng ta. Anh cũng từng nói với em, em có thể theo anh...
Sắc mặt Giản Trì Hoài vẫn rất điềm nhiên, anh ngồi xuống chiếc sofa đối diện giường bệnh: Đúng vậy, tôi từng có suy nghĩ này. Cô trẻ trung, xinh đẹp, đây đều là những thứ hấp dẫn đàn ông, đương nhiên tôi cũng thích phụ nữ đẹp. Nhưng lúc đó tôi cũng chỉ có một chút hứng thú như vậy với cô mà thôi.
Giang Ý Duy sốt rất cao, ý thức có chút mơ hồ: Sau đó, em còn chưa kịp theo anh thì Lệ Đề nói anh sắp kết hôn. Em vẫn luôn rất tò mò người phụ nữ được anh cưới về sẽ là người như thế nào? Chí ít thì cô ta nên có một diện mạo như em và một gia thế tốt hơn em gấp nhiều, gấp nhiều lần...
Giản Trì Hoài dựa ra sau ghế, cơ thể cao lớn chìm hẳn xuống lớp sofa mềm mại, anh nhìn Giang Ý Duy, ánh mắt sáng quắc: Đừng có giở trò này ra với tôi. Chuyện Chử Đồng là vợ tôi, lẽ nào cô không biết? Người thủ đoạn như cô muốn moi được tin từ miệng Lệ Đề chẳng phải là chuyện quá dễ dàng sao?
Sắc mặt Giang Ý Duy tái nhợt, con ngươi hơi tối đi: Vậy... rốt cuộc anh ưng cô ta ở điểm gì?
Giản Trì Hoài gần như sắp hết kiên nhẫn, anh chuyển đề tài, không muốn vòng vo chuyện này với cô ta: Chử Đồng là vợ tôi, tôi không thể để kẻ khác khiến cô ấy chịu tiếng xấu.
Cô ta quan trọng với anh như vậy sao? Có thể khiến anh tuyệt tình với em như vậy?
Giản Trì Hoài quét một ánh mắt qua, Giang Ý Duy sợ đến run lẩy bẩy, ý thức được mình đã chạm tới giới hạn của người đàn ông này, cô ta vội vàng im miệng: Anh Tứ, nếu bây giờ anh đã cưng chiều cô ấy như vậy, em cũng đã có Ân Thiếu Trình, anh bỏ qua cho em một lần đi, để em hoàn toàn không còn liên quan tới anh nữa. Chỉ có như vậy, em mới có thể trở về bên cạnh anh ấy.
Người đàn ông nghe xong, hơi nhếch môi: Cô nói xem, có cách nào?
Từ nay về sau em sẽ không bao giờ bước vào phạm vi của anh nữa.
Lần này, Giản Trì Hoài mới khẽ bật cười nhưng nét mặt lại không toát ra chút ấm áp nào. Anh mắt anh khóa chặt người nằm trên giường bệnh: Cô phải nhớ kỹ, tôi lăng xê cô lên vị trí cao như vậy chỉ đơn thuần vì Lệ Đề. Con bé thích đóng phim mà cô lại dạy cho nó. Bây giờ cô muốn vứt bỏ, đừng hòng!
Em có thể tìm giáo viên chuyên nghiệp dạy em ấy, em...
Giản Trì Hoài đứng dậy, giận dữ trừng mắt với cô ta, sự u ám trong đó đã khiến Giang Ý Duy không dám nói thêm câu nào. Anh lập tức quay người bỏ đi. Giang Ý Duy thấy bóng lưng của anh ra tới cửa: Anh Tứ...
Giản Trì Hoài đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, trở về Bán Đảo Hào Môn, lại không xe của Chử Đồng. Chẳng phải nói hôm nay nghỉ sao?
Đi vào phòng khách, vừa thay được đôi dép mềm mại, thấy người giúp việc đứng trước mặt, Giản Trì Hoài lên tiếng hỏi: Cô ấy đâu rồi?
Thiếu phu nhân dặn là nếu tôi gặp cậu Giản thì chuyển lời giúp cô ấy một câu.
Giản Trì Hoài bất giác bật cười. Cô nàng không gọi điện thoại nói được sao? Nói gì?
Cô ấy nói, cô ấy theo dõi Ân Thiếu Trình, bảo cậu chớ quan tâm! Người giúp việc nói xong liền ho khẽ một tiếng.
Cái gì! Giản Trì Hoài đột ngột đứng sững lại. Chử Đồng cố tình muốn chết với anh phải không?