Giản Trì Hoài muốn kéo cô về, nhưng cô lại đứng im đó, nước mắt không ngừng tuôn trào, cả nước mắt và mascara hòa lẫn vào nhau, gương mặt lem nhem như cái bảng pha màu.
Chử Đồng nức nở run cả hai vai, Giản Trì Hoài nhìn gương mặt cô, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, anh nắm lấy tay cô bước đi: Về thôi!
Tại sao lại cản? Tại sao không để em đuổi theo chứ? Chử Đồng lật ngược tay lại, nắm lấy cổ tay Giản Trì Hoài: Em không nhìn lầm, người đó chính là chị gái em mà!
Vậy người đang nằm tại nghĩa trang Tây Xuân là ai? Gương mặt Giản Trì Hoài lạnh lùng, ngũ quan như điêu khắc, càng khiến cả người hiện lên vẻ cực kỳ nghiêm túc: Gây chuyện như vậy trong hôn lễ của người ta, em vẫn còn gan ở lại đây quậy tiếp?
Chử Đồng đưa tay đẩy anh: Cứ cho là bây giờ em không đuổi kịp chị ấy, em cũng phải đi tìm, gần đây không nhiều nhà, em chắc chắn có thể tìm thấy chị ấy. Tiếng nói nhỏ dần, cô nhấc váy xoay người chạy đi.
Giản Trì Hoài vẫn không cho cô cơ hội, anh rảo bước lên trước, giữ chặt eo cô từ phía sau, bước chân của Chử Đồng đột ngột dừng lại, cô dường như thấy chị gái chỉ đứng cách mình hơn ba bước, chỉ cần cô sải chân ra là có thể nắm chặt tay của chị. Nhưng lực ôm đằng sau đã dập tắt hy vọng của cô, Chử Đồng ầm ĩ như đứa trẻ không có được kẹo, hai tay cô vươn ra trước, thật sự tha thiết muốn giữ chặt bóng dáng đó, nhưng Giản Trì Hoài lại quyết không như cô mong muốn. Anh giơ ngang một cánh tay, đè cả tay trái và tay phải của xuống, rồi thu hai cánh tay lại, một mực giữ chặt!
Chị...
Giản Trì Hoài không tốn chút sức lực kéo cô về trước xe, Chử Đồng đã kiệt sức, bị anh nhét vào vị trí ghế lái phụ. Gương mặt cô vẫn còn vệt nước mắt chưa kịp khô, vừa rồi khóc quá nhiều, mắt cô đã sưng húp. Tới lúc Giản Trì Hoài ngồi vào kế bên, Chử Đồng bèn quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: Tại sao không để em gặp chị ấy?
Người đàn ông đối diện với hướng nhìn của cô: Em xác định đó là chị em?
Chóp mũi cô cay cay, tầm mắt lại mờ đi: Em phải nói cho bố mẹ biết, phải nói cho họ biết, chị em vẫn còn sống.
Giản Trì Hoài tìm kiếm điện thoại của cô, nhét thẳng vào tay cô: Em gọi đi, gọi luôn bây giờ đi.
Chử Đồng cho bố mẹ không chút do dự gọi, bên kia nhận máy rất nhanh, cô không kìm được tiếng khóc: Mẹ, con nhìn thấy chị.
Lý Tịnh Hương có chút kinh ngạc, Đồng Đồng , con nói bậy gì đó?
Là thật, ở một nơi tổ chức đám cưới.
Con bé này, lại ăn nói bừa bãi.
Không ai tin cô, ngay cả bố mẹ cũng không tin cô.
Chử Đồng gục đầu giữ chặt điện thoại, Giản Trì Hoài không quen với dáng vẻ này của cô. Anh lái xe về Bán Đảo Hào Môn, đi được nửa đường, bất giác nghiêng mặt xem người bên cạnh, cô vẫn duy trì tư thế đó, cả người vẫn đắm chìm trong buồn thương, hai vai run rẩy.
Về đến nhà, Giản Trì Hoài đi trước, cả người đàn ông phủ đầy vẻ u tối lạnh lùng, bước vào phòng khách, bỗng thấy cả hai ông bà Chử đều ở đó. Dù cho đang rất tức giận, nhưng sự giáo dục từ nhỏ không cho phép xem nhẹ người kế bên, anh bước đến: Bố, mẹ.
Lý Tịnh Hương ậm ừ đáp lại
Chử Đồng nhìn thấy bố mẹ liền lao nhanh tới: Bố mẹ, con thật sự nhìn thấy chị.
Chử Cát Bằng nhìn cô, thản nhiên nói: Đồng Đồng, con thấy bố mẹ vẫn chưa đủ đau thương hay sao?
Vừa nãy ở nơi cử hành hôn lễ...
Lý Tịnh Hương nghe thấy vậy, nước mắt chợt tí tách rơi: Đồng Đồng, con giống mẹ rồi, đều là quá nhớ Tinh Tinh, nhiều lúc mẹ còn không phân biệt được là gặp nó trong mơ hay hiện thực nữa. Nếu con nói đã thấy nó, vậy người đâu?
Chử Đồng không nói nên lời, một lúc sau mới lắc đầu: Con gọi chị ấy, nhưng chị ấy không trả lời con.
Giản Trì Hoài ngồi ở sofa, bầu không khí như ngưng tụ, ngay cả Chử Cát Bằng ngồi bên cạnh khi nhìn anh cũng mang theo nét dè dặt. Người giúp việc thấy hiện giờ không khí có vẻ ngượng ngập, bà ấy bước đến bàn trà nhẹ nhàng hỏi: Cậu Giản, có cần chuẩn bị dọn cơm không?
Giản Trì Hoài nhìn Lý Tịnh Hương ngồi đối diện: Mọi người đã ăn gì chưa?
Chử Đồng đứng nguyên tại chỗ, giày mang trên chân đã không cánh mà bay, tất da thủng một lỗ, váy mặc đi dự lễ cũng bẩn không tả nổi, gương mặt thì càng không cần nói, Chử Cát Bắng càng nhìn càng giận, Trì Hoài dẫn con tham dự đám cưới, đó là chuyện tốt biết bao? Con xem con đi, mất mặt!
Cô trầm mặc không nói, nghĩ lại, là cô nhìn nhầm, khoảng cách gần như vậy, nếu thật sự là chị, chị ấy nhất định sẽ nghe thấy, nghe thấy được thì chắc chắn sẽ quay đầu, nhưng người đó lại không có phản ứng gì, không thể nào là Chử Nguyệt Tinh.
Lý Tịnh Hương nhìn thấy sắc mặc không vui của Giản Trì Hoài, vội đứng dậy kéo con gái: Mau xin lỗi Trì Hoài đi.
Chử Đồng mở miệng, vừa định cất lời thì cửa ra vào có tiếng động, cô quay đầu, thấy Tưởng Linh Thục bước vào.
Chử Cát Bằng ngồi ở sofa liền đứng dậy, Chử Đồng cảm thấy rõ bố mẹ không thoải mái, Tưởng Linh Thục mỉm cười: Ông bà thông gia cũng ở đây.
Lý Tịnh Hương nghiêng người, gần như khom lưng, bà đưa tay phải ra, dáng vẻ khiêm nhường: Bà thông gia, mời ngồi, mời ngồi.
Tưởng Linh Thục lướt qua Chử Đồng trước, nhìn cô với có ý sâu xa, lúc ngồi xuống, túi xách theo thói quen đặt trên đùi, Tưởng Linh Thục lại nhìn con trai ở phía đối diện: Chuyện hôn lễ mẹ có nghe nói, con dâu mẹ lần này nổi tiếng triệt để rồi.
Giản Trì Hoài cười giễu cợt: Muốn mất, cũng chỉ có mất mặt cô ấy.
Lời này, chẳng khác nào không nể tình mà đập vào mặt người lớn nhà họ Chử, Chử Cát Bằng bằng xịu mặt: Trì Hoài, Đồng Đồng là vợ danh chính ngôn thuận của con mà.
Vợ? Giản Trì Hoài nhạo báng: Nếu cô ấy nhớ thân phận cô chủ nhà họ Giản thì đã không điên cuồng trước mắt người ngoài, nói cái gì mà thấy chị cô ấy , cô ấy không mất mặt vậy chứ là gì?
Cái gì? Tưởng Linh Thục nghe đến đây, ánh mắt rụt lại: Chử Đồng nhìn thấy ai?
Yết hầu của Chử Cát Bằng bỗng lăn nhẹ, thần sắc rất không tự nhiên, Lý Tịnh Hương đứng bên cạnh bờ môi run run, bước đến dùng sức đẩy Chử Đồng: Sau này còn ăn nói hàm hồ thì con đừng có về nhà nữa!
Giản Trì Hoài giơ tay lên xem giờ, Lý Tịnh Hương vẫn nhắc nhở Chử Đồng không ngừng, cô lúc này lại im lặng hẳn, đầu cúi xuống, tất cả tức giận của Giản Trì Hoài khi nhìn thấy hình dáng lúc này của cô liền từ từ dịu xuống.
Đồng Đồng à, sao con...
Được rồi, Giản Trì Hoài cất giọng trầm trầm: Đừng nói cô ấy nữa, một từ cũng không được phép nói.
Trên đường trở về, có anh nói cô, vậy đã đủ rồi
Tưởng Linh Thục nhìn thấy vậy, ý cười kéo dãn giữa đôi mày, bà ta khẽ tựa về phía sau, lúc này mới bắt đầu nói mục đích đến đây: Hai con kết hôn là thật sự muốn chung sống với nhau, mẹ càng không muốn vì không môn đăng hộ đối mà một ngày nào đó bắt hai đứa ly hôn. Nếu đã vậy, hai đứa có thể giải thích xem, đến tận bây giờ vẫn ngủ chung giường mà vợ chồng không sinh hoạt là cớ làm sao?!
Giản Trì Hoài nghe đến đây, chân mày hơi nhướng lên. Hai ông bà Chử đưa mắt nhìn nhau, Chử Đồng nuốt nước bọt, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.