Chử Nguyệt Tinh vỗ mạnh lên đùi Chử Đồng một phát. Em muốn chết ư, đi điều tra thật à?
Chị, chỉ là một tin tức nhỏ thôi, chị đừng lo lắng thành ra như vậy.
Rốt cuộc là như thế nào? Chử Nguyệt Tinh không hỏi rõ, trong lòng như bị hòn đá nhỏ thùng thùng đập bể.
Chử Đồng không thể lay chuyển được chị, dù sao người cũng đã bắt được, hơn nữa chính mình cũng đã an toàn ngồi ở đây.
Hôm nay em nhận được một cuộc điện thoại, người nọ nói dối cô ta có một đứa con, đại khái ý tứ chính là đã mất tích mấy ngày trước đây. Khi em đi tới, mới phát hiện người phụ nữ kia là một nhân vật quan trọng trong đường dây mua bán thận, còn định hại em, chỉ là cảnh sát đến kịp thời, đem bắt bọn người đó đi.
Chử Nguyệt Tinh khẽ nhếch miệng: Em, đi một mình?
Ừm.
Em thưc sự không muốn sống nữa.
Chị, em là có chuẩn bị. Chử Đồng lên tiếng an ủi. Trước khi đi em đã gửi tin, bạn của em là Diệp Như đã tự tay đưa em đến, em không thể không đề phòng đi một mình đến một chỗ xa lạ, cho nên, chị cứ yên tâm đi.
Cố Thanh Hồi trông thấy vẻ mặt lo lắng của Chử Nguyệt Tinh, liền cầm lấy tay cô: Chử Đồng không phải đang khỏe mạnh ngồi ở đây à? Không sao rồi.
Giản Trì Hoài rất nhanh quay trở lại, Cố Thanh Hồi đứng dậy. Hai người vẫn chưa ăn cơm đúng không? Tôi đi xào rau.
Không cần. Giản Trì Hoài nhìn Chử Đồng: Chúng tôi ra ngoài ăn, không làm phiền cả nhà.
Ai nói không cần.
Giản Trì Hoài nhìn Cố Thanh Hồi cười: Anh rể, em còn chưa thưởng thức qua tài nghệ của anh mà, xem muốn xem anh có giỏi không.
Vậy mọi người xem TV, anh vào nhà bếp. Cố Thanh Hồi trở lại nhà bếp, mở cửa đi vào trong, sau khi phân chia đồ ăn xong, anh bắt đầu phát huy tài nghệ nấu nướng, liền đem cửa nhà bếp đóng lại. Khoảnh khắc rau chạm vào chảo, một tiếng xèo xèo ma sát lớn truyền đến, Cố Thanh Hồi đứng ở đó, lấy điện thoại di động ra...
Làm xong đồ ăn, Chử Nguyệt Tinh đi vào phụ giúp bưng thức ăn: Thơm quá đi!
Chử Đồng cũng sáp lại: Ớt xanh xào thăn bò, anh rể, anh cừ quá đấy.
Việc nhà cỏn con thôi.
Cố Thanh Hồi khiêm tốn, mấy người họ ngồi vào trước bàn ăn, bầu không khí trong bàn ăn không giống bình thường, chỉ là sau khi ăn cơm xong, Cố Thanh Hồi ra ban công nhận một cuộc điện thoại. Khi trở về sắc mặt anh trở nên nặng nề: Nguyệt Tinh, có một bệnh nhân xảy ra chút vấn đề, anh phải chạy qua đó một chuyến.
Được, vậy anh đi nhanh đi.
Cố Thanh Hồi tiện tay với lấy áo khoác trên lưng ghế, ánh mắt anh nhìn về phía Chử Đồng: Buổi chiều em ở lại đây với cô ấy đi, đừng đi đâu nữa, hoặc gọi điện để bác gái trở về cũng được.
Không sao, em ở đây với chị.
Cố Thanh Hồi khẽ câu nhẹ khóe miệng: Được.
Giản Trì Hoài ngồi trên sô pha bên cạnh, anh lật quyển sách đặt trên bàn: Đây là của bác sĩ Cố?
Đúng vậy. Chử Nguyệt Tinh cười khẽ: Khi chúng tôi ở cùng một chỗ, anh ấy cũng sẽ đọc sách.
Như vậy thì buồn lắm nhỉ? Chử Đồng dang hai tay, lười biếng duỗi thắt lưng một cái. Đọc sách không bằng nói chuyện nhiều đâu.
Chị cảm thấy rất tốt, dù sao chị cũng được ở bên cạnh anh ấy, cách sống chung như vậy chị rất thích.
Giản Trì Hoài gấp sách lại, cảm thấy ở đây thật vô vị: Cảnh sát vừa mới bắt người, em không cần tới đó nữa.
Hẳn là không có chuyện gì rồi, nếu có tin tức, Đội trưởng Lương sẽ gọi điện cho em.
Chử Đồng ở lại đây, không thoát thân được, Giản Trì Hoài dứt khoát về phòng ngủ của cô nghỉ trưa.
Lúc chạng vạng tối, Lý Tịnh Hương mới quay về, đương nhiên bà muốn giữ đôi vợ chồng trẻ ở lại ăn cơm, nhưng Giản Trì Hoài còn có việc nên từ chối, liền mang theo Chử Đồng rời đi.
Ngồi trên xe, Chử Đồng mở miệng hỏi: Anh có chuyện gấp lắm à? Cơm tối cũng không ở lại ăn.
Đưa em đi chúc mừng, chúc em vừa trận đầu đã thắng, hôm nay đạt được thành tích không nhỏ.
Chử Đồng vênh mặt, nhếch miệng cười: Đó đúng là chuyện đáng chúc mừng, anh khao!
Hai người đi đến khách sạn gần đây, sau khi đậu xe, Chử Đồng khoác cánh tay Giản Trì Hoài đi vào, bộ dạng nghiêm chỉnh hệt như phụ nữ đi bên cạnh Giản Trì Hoài, đi đến đâu cũng không sợ bị người khác trông thấy, dù sao cũng đã thừa nhận mối quan hệ rồi.
Không lâu sau khi ngồi vào chỗ của mình, Chử Đồng chọn cho mình vài món ăn, Giản Trì Hoài dặn dò phục vụ mang nến lên, lại sai người khác tắt ngọn đèn trên đầu đi. Rượu đỏ thức ngon từng thứ một được đưa lên bàn, người đàn ông tự mình rót rượu cho Chử Đồng.
Cách đó không xa, một người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, sau đó nói về hướng người đối diện: Nhìn kìa.
Đường Minh Lục quay nhìn qua, ánh mắt dừng lại vài ba giây, sau đó chuyển hướng nhìn về Ân Thiếu Trình: Bảo tớ nhìn người đàn ông, hay là người phụ nữ.
Đương nhiên là nhìn cả đôi. Ân Thiếu Trình bỏ chân dài đang vắt chéo xuống. Hiếm khi gặp mặt, qua đó hỏi thăm một chút.
Không cần. Đường Minh Lục cũng không thích cách làm như vậy, Ân Thiếu Trình đứng lên trước: Xém chút thì hai nguwofi thành đôi, không làm được vợ chồng, còn có thể làm bạn bè không?
Một tay anh kéo lấy Đường Minh Lục, người đàn ông thấy vậy, cũng phải bước qua.
Chử Đồng đang cùng Giản Trì Hoài chuyện trò gì đó, cô cầm chén rượu trong tay, biết rõ trong trường hợp này cười lớn là không hay, nhưng kìm nén rất khó chịu, đột nhiên lại có một tràng âm thanh không thấp không cao lọt vào lỗ tai: Em gái.
Cô ngẩng đầu, khi trông thấy Ân Thiếu Trình thì không có quá nhiều phản ứng, nhưng khi thấy Đường Minh Lục đến từ phía sau anh ta, Chử Đồng vẫn xấu hổ một hồi.
Khi ấy Đường Minh Lục có ý theo đuổi cô, tuy rằng không chính thức nói ra, nhưng sau khi cô và Giản Trì Hoài lại một lần nữa ở cùng một chỗ, cô cũng không nói chuyện rõ ràng cùng Đường Minh Lục. Tuy rằng biết anh có thể đọc được tin tức, nhưng không hẹn mà gặp như thế này, dù sao cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Đường Minh Lục nhìn về phía Chử Đồng, ngược lại tự nhiên không ít: Khéo vậy, tôi và Ân Thiếu Trình cũng đang ăn cơm ở đây.
Chử Đồng gật đầu cười khẽ: Đúng vậy, thật khéo.
Khéo cái gì mà khéo? Ân Thiếu Trình hừ cười một tiếng. Cái này gọi là 'hữu duyên thiên lý năng tương ngộ'.
Đôi con ngươi gợn sóng không vui của Giản Trì Hoài ngước lên, liếc mắt nhìn Ân Thiếu Trình, người đứng sau dường như không phát hiện, hai tay chống trên mép bàn.
Em gái, em gần đây thật tỏa sáng nha, cuộc sống cũng thoải mái như vậy, thật là hâm mộ em.
Chử Đồng cười khẽ: Cậu chủ Ân, anh cũng đâu thua gì, scandal ngoài lề liên tiếp, còn hẹn bạn bè ăn cơm ở khách sạn xa hoa như vậy, cuộc sống cũng thoải mái lắm đấy.
Vậy à? Ánh mắt Ân Thiếu Trình dán chặt cô: Anh còn nhớ rõ khi anh giới thiệu cậu chủ Đường cho em, em rất hài lòng mà, còn từng nói với anh muốn cùng cậu ấy chung sống, sao bây giờ...
Cậu bị hồ đồ à. Giản Trì Hoài cảm thấy đến đây ăn cơm cũng không được yên. Chử Đồng vẫn luôn là vợ tôi.
Nhưng các người không phải có lúc ly hôn sao?
Chử Đồng buông chén rượu trong tay xuống. Chúng tôi chưa từng ly hôn, khi ấy giữa hai người có một số việc, chỉ là muốn xa nhau một khoảng thời gian.
Được ư, ra là hai vợ chồng các người đùa giỡn người khác à? Ân Thiếu Trình lăn lộn trong giới giải trí, phụ nữ qua tay cũng nhiều, anh cũng không quan tâm, chỉ là Đường Minh Lục không vui.
Nếu cô Chử đã có kết cục tốt đẹp, tôi cũng chúc phúc em.
Cám ơn. Chử Đồng cảm thấy áy náy, đẩy ghế ra đứng dậy: Cậu chủ Đường, ngại quá.
Người đàn ông cười khẽ: Không sao, nam nữ đôi bên ở cùng một chỗ, chính là dựa vào tự nguyện.
Ân Thiếu Trình đứng thẳng dậy, bóng dáng bao phủ cả Chử Đồng. Như vậy tính ra, hai người chúng tôi đều từng theo đuổi em.
Đường Minh Lục xoay người trở về vị trí ban đầu, ngón tay Giản Trì Hoài đặt trên mép đế ly rượu gõ nhẹ.
Ân Thiếu Trình, là cậu ăn no rửng mỡ?
Cậu mới no đấy. Ân Thiếu Trình ngoảnh đầu lại. Tôi cùng Chử Đồng ôn lại chuyện cũ mà thôi.
Giới giải trí nhiều người trẻ dáng đẹp như vậy, cậu không nên thương nhớ một phụ nữ đã có chồng, thật là không hiểu mùi vị thưởng thức của cậu.
Sắc mặt Ân Thiếu Trình không chút thay đổi: Thế nào, trong lòng buồn phiền?
Tôi thấy tâm trí cậu không được bình thường, giữa tôi và Chử Đồng, cũng không tới phiên cậu tới ấm ức cho tôi, cậu theo đuổi cô ấy lâu như vậy, không phải cô ấy vẫn của tôi? Trong lòng cậu không buồn sao? Giản Trì Hoài tự ý cầm lấy bình rượu đỏ, làm cho mặt trên chén rượu róc rách xao động.
Ân Thiếu Trình có chút không vui: Giản Trì Hoài, nói chuyện cũng đừng khó nghe quá.
Tôi chửi cậu à?
Đường Minh Lục nhìn sang phía bên này, sau một hồi lâu, trông thấy Ân Thiếu Trình bước trở về, sắc mặt u ám không yên, tóm lại, tình hình không mấy vui vẻ: Có một số việc qua đi thuận theo tự nhiên là tốt nhất, cậu cũng không cần thiết phải tìm hiểu quá sâu, cậu như vậy không phải tự tìm chốn không vui sao?
Chử Đồng đi theo Giản Trì Hoài, rõ là mệt, cậu nói xem mắt cô ấy có phải là mù rồi không?
Đường Minh Lục khẽ cười: Chúng ta còn nhìn trúng một người mù, vậy chúng ta là cái gì?
Ân Thiếu Trình không nói, buồn bực uống rượu.
Giản Trì Hoài quay nhìn lại bên này, Chử Đồng lại cầm lấy dao nĩa lần nữa, trong ý cười của Giản Trì Hoài lộ ra tia châm biếm: Em tin không, Ân Thiếu Trình sẽ nói mắt em bị mù.
Tại sao?
Hắn không nói cái gì đó, miệng mồm sẽ không cảm thấy vui vẻ.
Chử Đồng xiên một miếng thịt bò nhỏ bỏ vào trong miệng: Sẽ không đâu, cũng không đến mức đấy.
Ân Thiếu Trình rất thiếu đạo đức, cũng không phải em không biết.
Chử Đồng vừa định nói rất đồng ý với cách nói này, di động trong túi xách liền vang lên, cô vừa nhìn cuộc gọi hiển thị, là Đội trưởng Lương gọi đến. Cô vội vàng nối máy, sau khi nói vội vài câu thì cúp.
Em phải tranh thủ đến cục cảnh sát một chuyến.
Giản Trì Hoài buông ly rượu xuống: Đi thôi.
Hai người đến cục cảnh sát, Đội trưởng Lương đang chờ bọn họ, Chử Đồng ngồi xuống chỗ của mình, hỏi: Người kia nói gì rồi à?
Thực ra cũng cung cấp không ít thông tin có giá trị, bên này suốt đêm phái lực lượng cảnh sát đi thăm dò, kể cả mấy bác sĩ cùng đường dây liên lạc với bọn họ đều bị mang về đây. Chỉ là chúng ta chậm một bước, địa điểm giao dịch đêm nay cô ta cũng cung cấp, nói bên kia thường xuyên giao cho kẻ có tiền và làm thủ thuật cùng một chỗ. Nhưng khi chúng ta đuổi đến, đã nhà không người trống, thiết bị điều trị cùng chút ít văn kiện tư liệu còn sót lại nơi này, xem chừng, rút lui rất vội vàng. Chỉ là công tác bảo mật của chuyện này làm tương đối tốt, cũng lần không ra người nào ở phân đoạn nào.
Chử Đồng nghe vậy, cảm thấy có chút thất bại: Có khả năng, bọn họ nhận thấy được cảnh sát bắt bọn người kia hay không?
Đội trưởng Lương khẽ lắc đầu: Khó nói lắm, nhưng mà trước mắt chúng ta bắt được thứ đáng giá, hành động lần này của mọi người cũng rất thành công rồi.
Đội trưởng Lương nói xong, vỗ vỗ lên bả vai Chử Đồng.
Ánh mắt Giản Trì Hoài chăm chú rơi vào nơi đó. Nói chuyện thì nói thôi, đừng động tay động chân.
Đội trưởng Lương nghe xong liền rút tay về, cười gượng gạo hai tiếng.
Khi Chử Đồng và Giản Trì Hoài rời khỏi cục cảnh sát, bên ngoài gió lạnh liền kéo đến, Chử Đồng lạnh đến quấn chặt áo khoác, bước nhanh về phía trước.
Đến bên cạnh xe, ánh mắt cô lướt qua nóc xe nhìn Giản Trì Hoài: Chỉ là vỗ vai thôi mà, anh ngạc nhiên như thế làm gì?
Giản Trì Hoài mở cửa xe. Gì nào?
Vừa rồi, anh nói Đội trưởng Lương động tay động chân làm gì, khiến cho người khác càng thêm xấu hổ?
Giản Trì Hoài nhìn về phía cô: Người khác nói cộng thêm tay làm những động tác kia, em cũng chịu được?
Anh bụng dạ hẹp hòi thì có, vỗ vai mà thôi, đó là khích lệ.
Giản Trì Hoài kéo cửa xe ngồi vào, Chử Đồng thắt dây an toàn. Em chưa từng phát hiện ra, hóa ra anh là một bình giấm chua nha.
Anh chỉ bảo vệ thứ thuộc về mình mà thôi.
Lời này của anh em nghe không bằng lòng... Chử Đồng đã thắt dây an toàn xong. Hơn nữa, dục vọng chiếm hữu của anh quá nặng đấy, phải sửa phải sửa, chẳng hạn như ở bên ngoài, chừa cho người khác chút thể diện, cơ thể bình thường có chút tiếp xúc đó là điều không thể tránh khỏi.
Em xác định muốn anh sửa?
Chử Đồng duỗi thẳng hai chân, dựa sát vào lưng ghế, điều chỉnh thành một tư thế dễ chịu: Ừm.
Vậy được. Giản Trì Hoài khởi động xe, khóe miệng giãn ra ý cười như ẩn như hiện. Trước đây, nữ nghệ sĩ trong công ty đi theo anh đều giữ khoảng cách lớn, bây giờ khắc sâu giáo huấn của em, anh cũng phải đi khích lệ họ. Ôm một chút, ấp một chút, cũng không có chuyện gì phải không?
Chử Đồng dựng cả hai tai: Không được.
Tại sao?
Đó là anh lưu manh chòng ghẹo. Chử Đồng không chút do dự nói ra.
Một mặt Giản Trì Hoài lái xe, một mặt cùng cô nói đạo lý: Cơ thể bình thường có chút tiếp xúc, đó là điều không thể tránh khỏi.
Giản Trì Hoài, bọn họ ăn mặc lồ lộ đứng trước mặt anh, anh có thể nói anh chỉ tiếp xúc bình thường?
Anh bảo đảm, anh chỉ ôm một cái mà thôi. Giản Trì Hoài nói hết sức nghiêm túc.
Chử Đồng tưởng tượng ra, trong đầu không khỏi xuất hiện một màn thế này, ngực người phụ nữ nép vào lồng ngực người đàn ông....
Không được! Giản Trì Hoài, ngực anh quá bự, sẽ đè người khác đến hỏng đấy.
Vô lăng trong tay Giản Trì Hoài thiếu chút không khống chế được, anh lạnh mặt: Nói tới nói lui, không được phép công kích cơ thể.
Em nói chính là sự thật.
Giản Trì Hoài khẽ xoa huyệt thái dương, lời này, giống như anh đã từng nghe qua ở đâu rồi, chẳng lẽ còn có người khác nói anh ngực bự?
Chử Đồng không khỏi nhìn về phía trước người đàn ông: Tự anh nhìn đi, có phải rất 'nở nang' hay không?
Giản Trì Hoài là đàn ông, bị người khác hình dung như vậy, đương nhiên khó chịu, anh quét mắt một cái về phía Chử Đồng, sau đó dừng hẳn trước ngực cô: Mỗi ngày anh ôm em, cũng không đè em đến hỏng, biết vì sao không?
Vì sao? Chử Đồng hỏi lại.
Bởi vì đè lên không phải ngực, là hai cái sân bay.
Chử Đồng hai tay ôm ngực, sắc mặt cực kỳ kém: Giản Trì Hoài, là ai nói không được phép công kích cơ thể người khác?
Anh chỉ đang thuật lại một câu chuyện thật mà thôi.
Phía trước là đèn đỏ, Giản Trì Hoài dừng xe lại, giao lộ này, cũng không biết từ bao giờ có thêm nhiều người hành khất như vậy, cầm mảnh vải bố rách lau lau kính thủy tinh vài cái, đã muốn xin chút ít lợi ích.
Chử Đồng quay qua nhìn về phía Giản Trì Hoài, cũng không phát hiện ra có người đang lau cửa kính xe ở vị trí phụ lái, Giản Trì Hoài liếc ra cửa sổ, muốn người nọ rời đi, nhưng thứ vải bố kia vẫn còn đang lau qua lau lại, anh yêu xe nên có công cụ vệ sinh chuyên biệt, không cần người khác phải sờ vào.
Môi mỏng anh hé mở, lời con chưa nói ra, liền trông thấy hai tay Chử Đồng sờ sờ ngực mình: Cũng to lắm mà, anh thật chê nó nhỏ, buổi tối anh chớ có sờ vào đấy.
Bàn tay Giản Trì Hoài che mặt mình, người phụ nữ trung niên bên ngoài giật mình, khăn mặt trong tay giơ cao như vậy, cũng quên mất đưa tay đòi tiền.
Giản Trì Hoài một lần nữa khép cửa kính xe lại, ngón tay thon dài vẫn che khuất gương mặt khôi ngô xuất chúng như trước, mắt thấy đèn hết đỏ, một chân anh giậm chân ga, chiếc xe gầm rú lao đi.
Người hành khất kia nhìn chằm chằm về hướng xe vừa đi một chút, sau đó lại chăm chú nhìn bộ ngực của mình, cô ta không khỏi rùng mình một cái, người có tiền thật lắm trò.
---
Hai ngày sau.
Chử Nguyệt Tinh ngồi trên xe Cố Thanh Hồi, thường nhìn quanh quẩn ra ngoài: Thanh Hồi, chúng ta đi đâu?
Tới rồi em sẽ biết.
Vẻ mặt Chử Nguyệt Tinh có phần khẩn trương, Cố Thanh Hồi cầm tay cô: Thả lỏng một chút, anh dẫn em ra ngoài chơi.
Trên sống mũi cao thẳng của anh là một chiếc mắt kính màu trà, cả người tinh thần sáng láng, áo len mỏng màu lam phối với quần bò tối màu, Chử Nguyệt Tinh tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt với những đường nét rõ ràng của anh.
Thanh Hồi, tâm tình anh rất tốt à?
Đương nhiên, mỗi ngày anh ở cùng một chỗ với em, anh mỗi ngày đều vui vẻ.
Chử Nguyệt Tinh khẽ giương khóe miệng: Em cũng vậy.
Xe đi vào trong một tòa biệt thự, sau khi đậu xe xong, Cố Thanh Hồi kéo tay Chử Nguyệt Tinh đi xuống. Đi tới một biệt thự trước mặt, nhân viên bán nhà đã chờ ở đây, trông thấy hai người, ý cười nhẹ nhàng tiến lên: Là ông Cố và cô Chử phải không?
Chử Nguyệt Tinh có chút thận trọng, vẫn chào hỏi bắt chuyện: Chào cô.
Nhân viên bán nhà đưa cho bọn họ một sơ đồ ngôi nhà. Chúng ta vào bây giờ chứ?
Chử Nguyệt Tinh kéo tay Cố Thanh Hồi lại. Sao lại dẫn em đến xem nhà?
Đây phòng cưới, nên nhất định phải tự tay em lựa chọn.
Chử Nguyệt Tinh hoảng hốt trợn tròn hai mắt: Thanh Hồi, không phải anh có nhà rồi sao? Hơn nữa chúng ta có hai người, không cần ở lớn như vậy, chúng ta vẫn là đi thôi.
Ở Tây Thành, tấc đất tấc vàng, ngay cả một căn nhà nhỏ cũng khó mà mua được, đừng nói đến một tòa biệt thự đứng một mình thế này, cười ôm lấy bờ vai của cô. Đi vào xem trước, xem xem có thích không?
Đẩy cổng đi vào trong, bên trong là một cái sân to như vậy, hàng rào cũng trồng đầy hoa tường vi, chỉ là vẫn còn nhỏ, nhưng chỉ cần qua vài năm nữa, có thể nở hoa cả một vùng. Chử Nguyệt Tinh nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng cái loại xinh đẹp rực rỡ này.
Căn nhà được xây dựng và bài trí rất đẹp, mỗi chỗ đều tràn ngập ý vị, vào trong phòng khách, nhân viên bán nhà chỉ vào cái lò sưởi đặt âm ở một bên tường, Chử Nguyệt Tinh mắt nhìn sáng rực lên: Tôi rất thích cái này.
Cố Thanh Hồi nhìn bộ dạng mắt mở rộng này của cô, nhịn không được cười khẽ, anh nhìn ra được rằng cô rất thích. Cô gái bán nhà lại dẫn bọn họ lên lầu tham quan, Chử Nguyệt Tinh hoàn toàn hăm hở và hứng thú, hai người vòng qua vòng lại/
Cố Thanh Hồi dắt tay cô, nói với nhân viên bán nhà bên cạnh: Chúng tôi tự mình tham quan tiếp.
Vâng ạ.
Hai người đi ra ngoài ban công phòng ngủ, Cố Thanh Hồi để cho hai tay cô bám lấy ban công. Em xem, cảnh vật bên ngoài thật đẹp?
Đúng vậy. Ngón tay Chử Nguyệt Tinh chỉ vào trong sân. Anh xem, còn có xích đu, vườn hoa thiết kết nhìn cũng đẹp, Thanh Hồi, em rất thích nơi này.
Em thích là được, chúng ta xuống dưới mua.
Chử Nguyệt Tinh nghe một chữ này, vẫn nhạy cảm mà ngẩng đầu hỏi: Nhà nơi này giá cả nhất định rất cao đúng không?
Nguyệt Tinh, anh muốn kết hôn cùng em, muốn cho em ngôi nhà thuộc về chúng ta.
Cố Thanh Hồi từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô, khuôn mặt dán vào Chử Nguyệt Tinh. Giá cả không là vấn đề, anh còn trẻ, còn có thể kiếm được, anh còn có thể đi vay.
Nhưng em không muốn anh quá cực nhọc. Chử Nguyệt Tinh xoa bàn tay lên khuôn mặt người đàn ông. Thanh Hồi, chỉ cần ở một chỗ với anh, nơi nào em cũng vui vẻ, hơn nữa, bây giờ em còn chưa có công việc chính thức, toàn bộ đều dựa vào anh gánh vác.
Anh sẵn lòng, anh cũng vui vẻ tình nguyện. Khuôn mặt Cố Thanh Hồi khẽ thay đổi. Anh cho em cuộc sống tốt nhất, để em nửa đời sau trải qua hạnh phúc không lo âu, sau khi chúng ta kết hôn, anh định mở một phòng khám tâm lý, đến lúc đó, em liền làm trợ thủ cho anh.
Được. Chử Nguyệt Tinh dựa vào Cố Thanh Hồi quay lại phía trước, khát khao tương lai tốt đẹp. Cố Thanh Hồi kéo tay cô, lại dẫn cô xuống sân dưới lầu.
Chỗ này, anh định mai mốt trồng vài cây hoa hướng dương.
Có thể sống được sao?
Có thể. Đôi mắt kia của Cố Thanh Hồi thường ngày lúc nào cũng ngổn ngang u tối, lần đầu tiên có khát khao trong sáng khác, anh kéo lấy cánh tay Chử Nguyệt Tinh, hai người như hai đứa trẻ chạy khắp nơi trong sân.
Chỗ này, chúng ta có thể trông một cây nho, lại dựng một cái giàn, sau đó mua một chiếc ghế thật dài, đợi đến khi trời chiều ngả về tây, chúng ta cùng đến ngồi vào chỗ này, dùng trái cây mình hái xuống sản xuất rượu vang.
Chử Nguyệt Tinh ngước đầu lên, để lộ ra khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, sắc mặt Cố Thanh Hồi trong trẻo, lại chỉ về phía xa.
Còn mảnh vườn kia, anh giữ lại cho em, cho em trồng loại hoa thích nhất.
Hốc mắt Chử Nguyệt Tinh có chút ẩm ướt: Thanh Hồi, đừng nói nữa, rốt cuộc em cũng cảm thấy thứ hạnh phúc này, không tới lượt em hưởng thụ.
Người đàn ông lần nữa vây cô vào trong ngực. Không được có ý nghĩ như vậy, anh có thể làm được, vì sao em lại không được? Em so với anh tốt hơn rất nhiều.
Chử Nguyệt Tinh nghe không hiểu lời anh lắm, cô quay đầu muốn nhìn Cố Thanh Hồi, lại bị anh xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đi. Nhân viên bán nhà đứng cách đó không xa đang tiến lại: Ông Cố, biệt thự này thực sự không tồi, không ít nghiệp chủ* đến xem qua, đều nói giá cả so ra rất tốt.
(*người sở hữu sản nghiệp của xí nghiệp)
Vậy sẽ lấy một căn.
Được được. Nhân viên gái bán nhà vui vẻ cười toe toét. Vậy ông theo tôi đi ký hợp đồng chứ?
Chử Nguyệt Tinh kéo kéo ống tay áo của Cố Thanh Hồi. Quyết định nhanh vậy à? Vẫn nên cân nhắc kỹ lưỡng một chút đi?
Nếu giữa chúng ta, không có gì còn do dự, ngộ nhỡ bị người khác mua mất thì sao?
Đúng vậy... Nhân viên bán nhà ở bên khuyên nhủ: Biệt thự bên này bán rất chạy, nếu mua trễ, chỉ sợ bị người khác nhanh chân đến trước.
Chử Nguyệt Tinh nhìn cô ta, hỏi: Vậy xin hỏi, bao nhiêu tiền một mét vuông?
Cô bán nhà vừa định trả lời, Cố Thanh Hồi giành nói trước: Nguyệt Tinh, những cái đó em không cần bận tâm, anh dư tiền để trả khoản này, đi thôi, ký hợp đồng xong, chúng ta đi ăn cơm tối.
Khi Chử Nguyệt Tinh và Cố Thanh Hồi thông báo tin tức kết hôn khắp nơi, mọi người trong gia đình ăn phải một trận kinh hãi, Lý Tịnh Hương nói năng có chút lộn xộn: Các con muốn kết hôn? Vậy... nhanh như vậy?
Bác gái, con muốn sống cùng Nguyệt Tinh sớm một chút, sau này trách nhiệm trông nom cô ấy, giao lại cho con.
Chử Đồng ngồi bên cạnh, mở miệng cười nói: Chị, anh rể, chúc mừng hai người.
Qua vài ngày nữa, con muốn ở cùng Nguyệt Tinh, sau đó chờ chụp ảnh cưới...
Các con ở đâu?
Chử Nguyệt Tinh cúi đầu, khóe miệng giấu không được vui sướng: Thanh Hồi vừa mua một căn biệt thự, chúng con định dọn đến ở, chỗ ấy bây giờ chính là phòng tân hôn.
Biệt thự, mua ở đâu đấy?
Chử Nguyệt Tinh nhớ lại địa chỉ kia, khi nói ra khỏi miệng, Chử Cát Bằng và Lý Tịnh Hương đều cười, chỉ có ánh mắt Chử Đồng hiện lên chút ít khác thường. Chỗ ấy trước kia cô đi qua, đối với giá cả nhà cửa cũng có hiểu biết, giá cả bình quân cũng khoảng chừng là bốn vạn một mét vuông, tính sơ sơ thì một căn biệt thự cũng phải nghìn vạn.
Cố Thanh Hồi là một bác sĩ tâm lý, kiếm được tiền, nhưng khoản chi cao như vậy chắn hẳn là cũng khó khăn.