Tứ ca, cô ta vu oan cho em, còn hại em, những cái đấy coi như xong, em nhất định phải cho anh thấy cô ta là người như thế nào.
Lời nói của Chử Đồng lên đến miệng, bỗng nhiên bị Trần Lộ nói xen vào, cô chỉ chỉ Trần Lộ: Cô cũng thực tự cho rằng ai cũng mê mình à.
Chị có ý gì?
Chử Đồng bước đến trước bàn làm việc của Giản Trì Hoài, hai tay chống lên mép bàn: Anh bảo em đến đây, để làm ra loại chuyện này? Anh cũng nhàm chán quá nhỉ? Em còn phải làm việc.
Trần Lộ muốn đôi co với em, anh cũng không có cách.
Đôi co cái gì? Chử Đồng nhướn mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh: Trần Lộ, tôi không muốn cùng cô so đo tính toán, thực sự, lúc trước Giản Trì Hoài chọn trúng cô, đại khái cũng là nhìn trúng cái đầu đơn giản của cô đi, vậy cô nên phát huy ưu điểm này. Cô nghĩ Giản Trì Hoài quá đơn giản rồi, anh ấy là cáo già cô không biết ư?
Vẻ mặt Trần Lộ đổi rồi lại đổi, giống như một cái khay pha màu, Chử Đồng đứng thẳng dậy, nói về phía Giản Trì Hoài: Anh bảo em nói đấy nhá, em đây không khách khí đâu. Đầu tiên, Trần Lộ mở miệng ra là đâm chọt em, còn hất em một ly rượu, sau đó thì, cô ta vu cho em tung tin đồn nhảm, gom tội lại mà phạt, em muốn cô ta từ nay về sau biến mất trong giới giải trí này, không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.
Sắc mặt Trần Lộ, gần như dùng từ tái nhợt để hình dung, cô ta đem hy vọng duy nhất đặt trên người Giản Trì Hoài, Trần Lộ nghẹn giọng nói: Tứ ca...
Còn có! Chử Đồng không kiêng nể gì cắt đứt lời Trần Lộ: Từ nay về sau, không được phép gọi là Tứ ca nữa, tôi nghe xong lỗ tai không được thoải mái.
Tứ ca còn không yêu cầu tôi như vậy, chị dựa vào cái gì?
Từ đầu đến cuối, Giản Trì Hoài không liếc nhìn Trần Lộ lấy một cái, ánh mắt anh giành trọn trên người Chử Đồng: Chỉ có bấy nhiêu?
Còn chưa đủ phải không? Chử Đồng khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một chút: Cô ta đi theo anh, trước ống kính gắn bó thân mật với anh, để cho em bị ức hiếp, em muốn phạt cô ta.
Được.
Trần Lộ khó tin nhìn Giản Trì Hoài, anh còn nói tốt nữa chứ. Người đàn ông như hố sâu, ánh mắt vẽ ra một vẻ cưng chiều phá vỡ sự lạnh lùng, Trần Lộ lùi bước, nghe thấy Giản Trì Hoài hỏi Chử Đồng: Em muốn phạt cô ta thế nào?
Chử Đồng dường như đang cân nhắc, mày cô nhướn lên, khóe miệng khẽ nhếch: Như vậy đi, bảo Trần Lộ rời khỏi Tây Thành, vĩnh viễn không được trở về.
Chưa đợi được Giản Trì Hoài đồng ý, Trần Lộ đã không khống chế được hét lên: Không được, nhà của tôi ở đây, tôi không thể rời đi.
Chử Đồng khẽ nhón hai vai, đưa hai tay ra, làm ra vẻ bất đắc dĩ: Vậy phải hỏi Giản Trì Hoài, có cho cô rời đi hay không?
Tứ ca, đừng như vậy. Trần Lộ khom người đến, bộ dạng này của Giản Trì Hoài, cô có nói đến rách miệng cũng không có ích: Em biết sai rồi, cô ấy...
Đừng gọi tôi là Tứ ca, lời vừa rồi của cô ấy, cô nghe không rõ phải không? Giản Trì Hoài lạnh lùng ngắt lời Trần Lộ, cô ta cũng không dám tranh cãi nhiều thêm: Đúng, đúng, ông, ông chủ Giản, em thích diễn xuất, anh cho dù chuyện trước đây không tính đến nữa, nhưng đừng bắt em rời khỏi giới giải trí, được không?
Chử Đồng trông thấy người phụ nữ này dây dưa quấy rầy chồng mình, cũng không biết chuyện thế này, có phải Giản Trì Hoài thường xuyên đụng phải hay không. Anh là thưởng phạt phân minh, hay là bị giày vò đến mềm lòng rồi?
Người đàn ông tựa sát vào ghế: Cô không cần cầu xin tôi, chuyện hôm nay, cô ấy định đoạt, cô ấy lấy thân phận bà chủ của Dịch Sưu xử phạt cô, việc này cũng chẳng hề quá, dù sao cô cũng là nghệ sĩ dưới trướng Dịch Sưu.
Trần Lộ đứng có chút không vững, hôm nay trước khi đến đây, cô đã tỉ mỉ trang điểm qua một phen, quần áo và trang sức đều là Ngải Nhân chọn giúp, trên chân là đôi giày gót nhọn cao một tấc, trải dài trên mặt đất, giống như không rút lên được. Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn về phía Chử Đồng, vẻ mặt Chử Đồng dần dần chuyển lạnh, môi Trần Lộ run cầm cập: Tôi từ bé lớn lên ở Tây Thành, ba mẹ tôi, người thân bạn bè cũng ở đây, cô không cần thiết phải đuổi cùng giết tận tôi như vậy chứ?
Cánh môi Chử Đồng mím lại, dường như suy sâu tính kỹ: Vậy sau này cô đột nhiên chạy đến quấy rầy như vầy, tôi sao có thể đề phòng cô?
Trần Lộ có gan rơi vào một giấc mộng đẹp, cũng biết rõ là giả, khi tỉnh dậy cũng là lúc, cô ta đấu tranh giãy giụa, nói với chính mình tiếp tục nhắm mắt ngủ đi, cảnh đẹp trong mơ còn có thể tiếp tục lại từ đầu, ánh mắt cô ta chuyển sang dừng lại Giản Trì Hoài, mong đợi từ trong mắt nhìn ra chút ít hy vọng, thương hại, cho dù là đồng cảm cũng được. Nhưng Trần Lộ nhất định phải thất vọng rồi, Giản Trì Hoài ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua cô.
Lòng cô ta đã chết, cũng tự giễu tình cảm của mình thực quá thấp hèn: Em cam đoan, sau này em sẽ đóng phim thật tốt, không bao giờ quấy rầy đến ông chủ Giản.
Trái tim Chử Đồng vẫn còn yếu đuối, bởi vì cô nghĩ đến hai năm kia của Chử Nguyệt Tinh, xa người nhà rời khỏi nơi sinh ra và lớn lên, đau đớn tột cùng, sống không bằng chết: Được rồi, đuổi cô khỏi Tây Thành, vốn chỉ là lời nói nhất thời của tôi, nhưng giới giải trí cô không được bước chân vào nữa, yên yên ổn ổn tìm một công việc đi.
Tại sao? Trần Lộ không cam lòng: Tôi không dựa vào ông chủ Giản, tôi dựa vào chính mình không được sao?
Chử Đồng lắc lắc đầu: Tôi không muốn bị người ta chỉ trỏ sau lưng, bây giờ tất cả mọi người đều biết tôi là bà chủ Giản, mà cô đây, được Giản Trì Hoài trước mặt nhiều người làm trò mang đi đây đi đó. Nếu mọi người vẫn còn ở cùng một giới, sau này khó tránh khỏi đụng chạm. Tôi không chịu được trong mắt có cát, Trần Lộ, vẫn là cô tự mình rời đi mới được, trứng chọi đá, tôi không muốn cô nổi tiếng, cô liền vĩnh viễn không ngoi lên được. Tôi không muốn cô xuất đầu lộ diện, như vậy hễ là phim có cô tham gia, ngay cả công chiếu cũng là vấn đề.
Trần Lộ chết chân, hai vai lạnh run, cô ta khóc không ra nước mắt, vành mắt ửng hồng nhìn về phía Chử Đồng: Nói đến cùng, tôi cũng không làm việc gì thương thiên hại lí, vì sao phải đối xử với tôi như vậy?
Trần Lộ, giới giải trí không thích hợp với cô. Giọng nói Chử Đồng dịu đi đôi chút: Không phải tất cả mọi người đều có thể ăn miếng cơm này.
Nhưng mà ông chủ Giản đã từng hứa hẹn với tôi... Từng hứa hẹn tương lai tươi đẹp như vậy, cô đã định chuẩn bị ăn mừng, nhưng hôm nay thế nào lại hoàn toàn thay đổi? Cô còn chưa đạt tới đỉnh cao kia, cũng đã ngã thật mạnh, đến gãy cả cánh.
Anh ấy hứa hẹn với cô? trong lời nói của Chử Đồng tràn ngập sự châm biếm: Lời nói của đàn ông, câu nào có thể tin?
Giản Trì Hoài nghe vậy, không vui nhíu mày: Đừng lôi anh vào.
Ban đầu chính là anh lôi người phụ nữ khác vào. Chử Đồng liếc xéo anh, tiếp tục nói với Trần Lộ: Cô gặp được Giản Trì Hoài, xem như cô may mắn.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, cô rốt cuộc cũng được một câu thành thật, biết được sở hữu trái tim anh知道他心有所属,, Trần Lộ chỉ là ngụy trang mà thôi, chỉ là ý cười trên môi Giản Trì Hoài còn chưa duy trì được bao lâu, chợt nghe Chử Đồng nói: Người đàn ông này, dám nói nhưng không có gan làm有色心没色胆, nếu còn chưa lên đến giường, lời nói ra ít nhất chứa phân nửa là hơi nước.
Đầu mày Giản Trì Hoài sít sao xoắn bện lại, sắc mặt ủ dột, ngẩng đầu lên nhìn Trần Lộ không rên lấy một tiếng sững sờ ở kia: Còn không đi? Có phải thật muốn tôi đuổi cô ra khỏi Tây Thành?
Trần Lộ run bần bật, mắt nhìn hai người, mặc dù không cam tâm, nhưng vẫn lảo đảo đi ra ngoài.
Giản Trì Hoài cười khẩy: Anh dám nói nhưng không có gan làm phải không?
Chử Đồng cầm bút ký tên trên bàn anh, giữa các ngón tay thuần thục ngắm nghía: Em chỉ cho cô ta một giờ học sinh động mà thôi, để anh làm tài liệu dạy học thôi mà.
Giản Trì Hoài chìa tay ra, Chử Đồng đã đoán được anh sẽ có động tác này, cô lùi rất nhanh về sau: Đừng làm bậy, chuyện gì cũng phải từ từ.
Sợ anh?
Giản Tứ ca anh minh thần vũ, ai mà không sợ?
Bọn họ chạy đến cướp chồng em, em trừng phạt như thế, hình như cũng thường thôi.
Chử Đồng đem bút đặt lại trên bàn: Sao có thể được, cô ta chính là học chuyên ngành diễn xuất, suốt đời không thể đụng đến thứ mình yêu thích, anh cho rằng không dằn vặt sao? Muốn trừng phạt, nên phạt nhất chính là anh, dây dưa vào Trần Lộ cũng chính là anh, lôi kéo cô ta trước mặt người ngoài, thân mật ngả ngớn cũng là anh!
Giản Trì Hoài cảm thấy oan ức: Anh ngả ngớn chỗ nào?
Anh giỏi nhất là giở ra bộ mặt ngả ngớn.
Lời này, cũng xem như vỗ thẳng vào mặt Giản Trì Hoài, anh đứng dậy, Chử Đồng không chút sợ sệt đón nhận ánh mắt của anh: Giản Trì Hoài, anh muốn học quanh co khước từ, anh phải chịu thực nhiều sự cám dỗ.
Nếu anh thực sự muốn, đến lượt em tới nhắc nhở à? Muốn và không muốn, chỉ kém nhau một chữ, nhưng anh có nguyên tắc làm việc của anh, nghệ sĩ dưới trướng anh, hết thảy đều không chạm vào.
Giản Trì Hoài tiến đến, cánh tay ôm lấy thắt lưng của cô, Chử Đồng đứng tại chỗ không nhúc nhích, lấy tay véo mũi Chử Đồng: Nếu sau này còn có chuyện như vậy, mỗi lần anh liền gọi em lên, để em tự mình ra mặt, trút lời được không?
Lỗ tai của cô nóng hẳn lên, từ trước ngực anh vùng vẫy thoát ra: Em đi xuống, còn cả đống công việc.
Trưa nay theo anh đi ăn cơm.
Chử Đồng đi ra ngoài: Không được, em còn phải đi lấy tin.
Trái tim cô thật quá ngang tàng, Giản Trì Hoài mắt nhìn cô đóng cửa rời đi, cũng không biết khi nào mới có thể khiến tim cô tĩnh lại, không cần phải chạy vạy khắp chốn.
Sau khi ra ngoài lấy tin, Chử Đồng liền cảm thấy tự do không ít, một quán cà phê dọc đường, cô đậu xe rồi xuống mua điểm tâm. Lại có thể trông thấy Chử Nguyệt Tinh đang ngồi bên cửa sổ ở phía xa xa, cô đi nhanh qua đấy: Chị, sao chị ở đây?
Chử Nguyệt Tinh ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ngước lên: Đồng Đồng hả, sao em cũng ở đây?
Em làm việc mà. Chử Đồng lo lắng nhìn chị: Chị, như thế nào chị lại xuất hiện ở đây?
Em đừng lo cho chị, Thanh Hồi đưa chị đến đây.
Chử Đồng nghe vậy, sắc mặt rõ ràng nơi lỏng không ít, Cố Thanh Hồi cầm hai ly cà phê và bánh ngọt đến: Không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đây, cô uống gì?
Chử Đồng khoát tay: Không cần, tôi đi ngay đây.
Cố Thanh Hồi đẩy một ly cà phê về phía Chử Nguyệt Tinh, sau đó ngồi xuống đối diện cô: Tôi định đưa Nguyệt Tinh đến cửa hàng, mua mấy bộ quần áo, tiện thể shopping luôn.
Ừm, được. Chử Đồng đối với Cố Thanh Hồi trăm phần yên tâm: Chị tôi phải tiếp xúc với nhiều người hơn, luôn buồn bực ở nhà thật không tốt.
Cố Thanh Hồi cười ấm ấp, đôi mắt sắc bén che đậy dưới gọng kính vàng, chỉ là bị kính ngăn lại không ít sự sắc sảo, anh với bánh ngọt ở mép đưa sang cho Chử Nguyệt Tinh: Thời gian sau này, tôi đều mang cô ấy ra ngoài dạo một chút, Tây Thành hai năm, thay đổi rất nhiều, tôi muốn cô ấy nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống bình thường.
Chử Đồng nghe vậy, đương nhiên phấn khích: Đúng, với chị tôi mà nói, bất cứ thuốc trị liệu nào cũng không bằng một câu nói của bác sĩ Cố.
Cố Thanh Hồi lắc đầu cười khẽ: Cô đề cao tôi quá rồi, tôi chỉ chữa bệnh tâm lý, về phần cơ thể của cô ấy, vẫn dựa vào thuốc. Ánh mắt của Cố Thanh Hồi không khỏi rơi xuống trên cánh tay của Chử Nguyệt Tinh, trong lòng bị đâm mạnh xuống.
Cái miệng nhỏ nhắn đang ăn bánh của Chử Nguyệt Tinh, trông thấy Chử Đồng ngây người, cô khẽ lên tiếng: Không phải còn làm việc sao? Mau đi đi, có Thanh Hồi ở cùng chị rồi.
Ách, được rồi. Chử Đồng xốc lại tinh thần, nói cùng Cố Thanh Hồi rằng: Bác sĩ Cố, tôi đi làm trước.
Được, gặp lại sau.
Chử Đồng đi đến quầy ly cà phê và một hộp bánh ngọt rời đi, đến cửa chính, cô không khỏi ngoảnh lại nhìn. Cửa sổ sát đất mở rộng ánh lên hình bóng rõ nét của hai người, cái miệng nhỏ của Chử Nguyệt Tinh ngậm bánh ngọt, không biết Cố Thanh hồi nói gì đó, chị cười lớn, Cố Thanh Hồi đưa tay gạt sợi tóc dính trên miệng chị ra. Đây là một mặt khác thuộc về Cố Thanh Hồi đi, ngày thường lành lạnh không thích gần gũi bất cứ người nào, nhưng duy chỉ đối với Chử Nguyệt Tinh là đặc biệt nhất.
Khóe miệng Chử Đồng không khỏi nhếch lên, trong lòng bỗng cảm thấy tươi đẹp như lúc ban đầu, khoan khoái vô cùng.
Nhá nhem tối, Chử Đồng xách rau và món ăn mua từ chợ về đến nhà, mở cửa liền trông thấy Cố Thanh Hồi và Chử Nguyệt Tinh ngồi trên sô pha, tâm tình cô vô cùng tốt: Chị, em đã về.
Bọn chị cũng mua đồ ăn rồi, quên không gọi điện cho em, để em đừng xách về.
À, không sao, đợi chút nữa uống rượu lâu năm...
Chử Nguyệt Tinh cười: Phụ nữ phải có dáng vẻ của phụ nữ, đừng có lão luyện nâng cốc lên miệng.
Chử Đồng đi qua, ra hiệu cho Cố Thanh Hồi: Anh rể, ngược lại là anh trông coi chị em nhé, xem chị ấy.
Sao em lại nói lung tung vậy chứ? Chử Nguyệt Tinh lộ ra khuôn mặt tươi cười đỏ ửng, cô vỗ nhẹ xuống cánh tay Chử Đồng: Sau này không cho phép gọi bậy nữa.
Ai u, là ai nói, 'chị và Cố Thanh Hồi gặp gỡ, nói chuyện yêu đương'. Chử Đồng học theo dáng vẻ nói chuyện của Chử Nguyệt Tinh, cô ngồi xuống cạnh chị: Đều là người trong nhà cả, đừng xấu hổ mà.
Em... cái con bé này. Chử Nguyệt Tinh ngượng ngùng nhìn Cố Thanh Hồi, khóe miệng người đàn ông khẽ giãn ra, Chử Đồng nghiêng đầu nhìn anh: Bác sĩ Cố, xưng hô như vậy thật quá xa cách, sau này em gọi anh là anh rể được không?
Được. Cố Thanh Hồi thẳng thắn đồng ý.
Khuôn mặt của Chử Nguyệt Tinh càng thêm đỏ: Thanh Hồi, anh cũng hùa theo em ấy.
Người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Chử Nguyệt Tinh: Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, cô ấy muốn gọi, vậy thì gọi thôi.
Chử Đồng chứng kiến bộ dạng này của Chử Nguyệt Tinh, cười đến đau cả bụng, điện thoại trong túi rung lên một hồi, lúc này cô mới có phản ứng. Cô chuyển cuộc gọi, không nói mấy câu, liền đứng dậy định đi, Chử Nguyệt Tinh kinh ngạc ngẩng đầu: Sao vậy? Không phải vừa về nhà sao?
Đứa bé hai ngày trước mất tích tìm được rồi.
Đó là chuyện tốt.
Chử Đồng xách túi lên, mặt lạnh lùng nghiêm túc: Em cuối cùng cảm thấy có điểm không đúng, ba mẹ đứa bé nhận được điện thoại, nói đứa bé ở bên trong một khách sạn.
Báo cảnh sát chưa? Cố Thanh Hồi bình tĩnh hỏi.
Rồi, chỉ là khách sạn kia cách tiểu khu của chúng ta không xa, em đi xem một cái.
Vẻ mặt Chử Nguyệt tinh hiện lên sự lo lắng: Chử Đồng, có thể có nguy hiểm hay không? Em đừng đi.
Chị yên tâm đi, không phải còn có cảnh sát sao?
Cố Thanh Hồi vỗ về bàn tay Chử Nguyệt Tinh: Nếu đã không xa chỗ này, anh cùng cô ấy đi xem, em đừng lo lắng, bọn anh lập tức quay lại.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Trông thấy hai người bước nhanh rời đi, Chử Đồng ngồi trên xe Cố Thanh Hồi, sau khi người đàn ông khởi động động cơ, xe phóng nhanh như gió: Hai ngày trước mất tích, là một bé gái đúng không?
Đúng.
Tôi xem tin tức, đứa bé bị người khác bắt đi ở siêu thị?
Ừm. Chử Đồng lơ đãng, hai tay gắt gao cuộn lại một chỗ, Cố Thanh Hồi nhìn khuyên nhủ: Đừng quá lo lắng, hẳn là không có gì đáng ngại.
Hai người đi vào khách sạn kia, Chử Đồng đi vào trước, khách sạn này, mở cửa ít nhất đã ngoài năm năm, cơ sở cũ kỹ không nói, ngay cả trên mặt đất cũng lộ ra một loại vết bẩn nói không rõ. Thang máy rất nhỏ, tối đa cũng chỉ có thể chen chúc ba bốn người, Chử Đồng và Cố Thanh Hồi đến lầu ba, chợt nghe một đợt dồn dập tiếng bước chân ở cầu thang. Mẹ của đứa bé gái xông vào trước nhất, sau đó là chồng của mình nhân, viên phục vụ mặc trang phục truyền thống của Nhật Bản.
Chử Đồng bước nhanh lên, chặn giữ chị ta: Ở phòng nào?
Mẹ của đứa bé gái không nói nên lời, chỉ chỉ cuối hành lang. Đoàn người rất nhanh đi về phía trước, ba của đứa bé kéo nhân viên phục vụ, để cô ta mở cửa ra, Chử Đồng đứng ở phía sau, đang lúc cánh cửa được đẩy ra, có một loại ẩm mốc trong không khí xộc vào trong mũi, cô vô thức nhíu mày, kéo màn rèm cửa bên trong, không có chút ánh sáng nào, nhân viên đem thẻ phòng cắm vào lấy điện, Chử Đồng với tay tìm công tắc, tách một tiếng, trong phòng tràn ngập ánh sáng.
Chử Đồng nhanh chóng đảo mắt, trên tủ đầu giường đặt chiếc áo lông, còn có một cái quần, mà bé gái mất tích, giờ phút này nằm ở trên giường, dường như nhìn không ra sự khác biệt, chỉ là tất cả những thứ này, cũng đủ khiến kẻ khác cảm thấy kỳ lạ.
Mẹ của bé gái nhào đến, miệng không ngừng gọi tên con gái: Quyến Quyến, Quyến Quyến của mẹ.
Chử Đồng cũng bước nhanh đến, cô đi đến bên giường, muốn vén chăn ra, cánh tay lại bị Cố Thanh Hồi bên cạnh túm giữ, Chử Đồng khó hiểu cho nên ngước mắt lên nhìn. Người đàn ông ra hiệu bọn họ đừng làm bừa: Tôi muốn các người chuẩn bị tâm lý.
Mẹ của đứa bé nghe câu này, hai mắt trợn tròn, hung hăng nhìn chòng chọc Cố Thanh Hồi, tựa như anh là kẻ thù: Lời của anh có ý gì?
Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi rất hiểu bây giờ các người lo lắng, nhưng tin tức về căn phòng này khiến người ta bất an và sợ hãi, con gái các người hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dưới chăn sắp lộ ra một màn, tôi chỉ khuyên các người chuẩn bị tâm lý mà thôi.
Mẹ của đứa bé đứng cạnh giường không dám động đậy, ngay cả chồng chị ta cũng vậy, tay của Chử Đồng đặt bên người cũng run rẩy không thôi: Nếu không, để tôi đi.
Đối với một màn không rõ ràng này, ai cũng sợ. Cố Thanh Hồi nắm vai cô kéo sang bên cạnh, sau đó tự mình đứng bên cạnh tủ đầu giường: Vẫn là để tôi đi. Anh tốt xấu gì cũng là bác sĩ tâm lý, về phương diện khả năng chịu đựng so với bọn họ cũng tốt hơn.
Mắt Chử Đồng lộ ra vẻ cảm kích, dời xuống bên dưới anh một chút.
Cố Thanh Hồi khom người, tay kéo một góc chăn, cô bé ngủ rất sâu, mới tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tái nhợt vô cùng. Cố Thanh Hồi đem mền chậm rãi nhấc lên, xương quai xanh và nửa người trên của đứa bé lộ ra, cũng không mặc cái gì. Mẹ của bé gái che miệng, trái tim của Chử Đồng cũng trầm xuống tận đáy, chăn vén đến thắt lưng, một vết sẹo dữ tợn khó coi xuất hiện, Chử Đồng hít từng ngụm khí lạnh, đôi mắt quả hạnh trợn lên, khó tin được gắt gao nhìn chằm chằm vị trí ấy.
Cố Thanh Hồi đem chăn đắp lại, mẹ của bé gái hét lên chói tai: Quyến Quyến! Cả người ngã vật về phía sau, ngất vào trong lòng người chồng.
Chử Đồng đưa tay che miệng, rất sợ chính mình cũng không khống chế được không ngừng thét lên, ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền đến, là cảnh sát. Cố Thanh Hồi giữ chặt cánh tay Chử Đồng, đem cô trở lại bên cạnh, cảnh sát nhìn, bắt đầu liên lạc với xe cấp cứu, hai chân Chử Đồng nhũn ra đứng không vững, mẹ bé gái được mang ra khỏi phòng, người bố trẻ tuổi kia đau đớn khôn nguôi, quỳ rạp xuống đất: Hai ngày trước vẫn còn rất tốt, Quyến Quyến thích búp bê barbie mới mua về đặt đầu giường của nó, bây giờ lại xảy ra loại chuyện này? Vì sao lại như thế này?
Chử Đồng ngồi trên ghế dựa, bóng người trong phòng bận rộn tới lui, sau một lúc lâu, người bố đến trước mặt cô: Cô Chử, con tìm được rồi. Chúng tôi... cũng cảm ơn cô, nhưng chuyện hôm nay... có thể đừng đăng lên không? Quyến Quyến còn nhỏ như vậy...
Chử Đồng há miệng, nói không nên lời, bố của Quyến Quyến nghe thấy có người gọi anh, xoay người đi ra ngoài. Cô muốn đi theo phỏng vấn, nhưng vừa đứng dậy, rồi lại ngồi trở về, cô không thể trên vết thương của bọn họ sát muối lên: Bác sĩ Cố, không, anh rể, anh thấy vết thương của Quyến Quyến không?
Thấy.
Em hẳn là không nhìn lầm chứ?
Ánh mắt Cố Thanh Hồi nặng trĩu mở lớn nhìn về phía giường: Con bé và chị em, bị lấy một trái thận.
Chử Đồng mặt không chút thay đổi, nhìn bốn phía: Những người đó, thật hung hăng ngang ngược.
Quay về thôi, chị em cũng lo lắng rồi. Cố Thanh Hồi kéo cánh tay Chử Đồng: Cảnh sát sẽ lấy lại công bằng cho con bé.
Dọc đường đi ra bước chân vẫn còn như nhũn ra, Chử Đồng ngồi vào trong xe, dường như lẩm bẩm tự nói: Hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng chứ? Dù sao cũng phải giữ lại tính mạng của nó.
Con bé chắc là đang trong tình trạng hôn mê, thuốc mê vẫn còn chưa tan.
Về đến nhà, hai người dùng thang máy đi lên, Chử Đồng dựa vào kính thang máy, nhắm mắt lại cũng có thể trông thấy vẻ vui sướng của con bé, mới tám tuổi thôi nhỉ, vốn độ tuổi ngây ngô, lại bị một kẻ cầm dao phẫu thuật làm cho không trọn vẹn.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Cố Thanh Hồi ra ngoài trước, anh quay đầu lại nhìn Chử Đồng: Em sao vậy?
Cô lắc đầu, thử nâng bước chân, nhưng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, Cố Thanh Hồi quay trở lại, đưa tay đỡ vai Chử Đồng dìu ra ngoài, cô bước đi không vững, ngẩng đầu nói với anh: Đợi vào trong, đừng nói với chị em, em sợ sẽ kích động đến chị ấy.
Được.
Hai người đến trước cửa, Chử Đồng móc chìa khóa ra mở cửa, âm thanh bên trong gấp rút truyền đến: Chắc chắn là Đồng Đồng và Thanh Hồi quay lại.
Cánh cửa hoàn toàn bị đẩy ra, Chử Nguyệt Tinh đứng lên, lại trông thấy bộ dạng hai người như vậy, ánh mắt cô rơi xuống tay Cố Thanh Hồi, ánh mắt Chử Đồng lạc về phía trước, lại có thể trông thấy Giản Trì Hoài đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Ánh mắt Chử Nguyệt Tinh do dự trên hai người, vừa lưỡng lự, lại không tự tin. Mà ánh mắt của Giản Trì Hoài, lại suồng sã và lớn mật hơn, đôi mắt hẹp dài của anh khẽ nheo lại: Chử Đồng, tâm lí em có bệnh, cần bác sĩ sao?
Có đôi khi anh nói chuyện, chính là khó nghe như vậy.