Giản Trì Hoài không lấy làm tức giận: Nếu không, em định cùng với ai?
Chử Đồng ngồi vào xe, trong tay còn ôm cái hộp kia. Vậy anh mời em về Dịch Sưu, tăng lương cho em đi?
Giản Trì Hoài khởi động xe, nhìn cô qua gương. Em muốn tăng thêm bao nhiêu?
Tối thiểu phải là hai mươi phần trăm.
Có nhiều quá không? Giản Trì Hoài không chiều theo ý cô: Em nghĩ với khả năng của em, ở công ty anh sẽ nhận được mức lương xứng đáng là bao nhiêu hả?
Anh đừng để ý đến chuyện tiền lương của em bây giờ là bao nhiêu. Là anh mời em về Dịch Sưu, đây mới là then chốt.
Thêm mười phần trăm.
Mười lăm phần trăm!
Mười.
Mười hai!
Hoặc mười phần trăm, hoặc giữ nguyên.
Chử Đồng bĩu môi: Được rồi, thành giao.
Hoá ra em cũng tham tiền quá cơ. Giản Trì Hoài chế nhạo.
Tiền là đồ tốt, ai lại không yêu chứ? Chử Đồng đổ người về phía trước, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm: Anh đừng có nói là anh không thích.
Giản Trì Hoài liếc nhìn bộ dáng dễ thương này của cô, ý đùa cợt xuất hiện trong khoé mắt, đầu ngón chân nhẹ giẫm hãm phanh. Vì ngồi ở ghế sau xe, lại không thắt dây an toàn nên cả nửa người Chử Đồng đổ hẳn về phía trước, sát rạt với Giản Trì Hoài.
Anh vỗ nhẹ đầu cô: Ngồi yên nào!
Chử Đồng hết hồn: Giản Trì Hoài, anh cố ý phải không?
Tiếp tục đề tài lúc nãy, anh chưa từng nói anh không thích tiền.
Ờ. Chử Đồng ngồi lại ngay ngắn: Anh nói câu kia là đủ biết tham tiền hay không rồi. Vậy em trả lại cho anh.
Anh thích chứ không thiếu. Giản Trì Hoài lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang Chử Đồng: Em cần gì phải mè nheo anh cho bằng được mười phần trăm kia, nếu em muốn, anh sẽ đem toàn bộ tài sản và quyền hành giao hết vào tay em.
Giao cho em làm gì chứ? Cô tránh tầm mắt anh, lảng sang chuyện khác: Sau khi trở về Dịch Sưu, em muốn tự đến phòng Nhân sự báo danh.
Được, tuỳ em. Giản Trì Hoài trả lời, tăng tốc lái về Dịch Sưu.
Chử Đồng khăng khăng đòi tự đi vào, anh đành dừng xe, thả cô xuống ở trước cửa công ty. Đợi khi cô đã vào bên trong, anh mới đi đỗ xe rồi thong thả bước vào.
Đại sảnh của Dịch Sưu là một gian phòng lớn, cao bằng ngôi nhà hai tầng, rất rộng rãi. Chử Đồng đứng ở bên ngoài, không vào được bên trong, Giản Trì Hoài đi tới cạnh cô, áp vân tay xuống ổ khoá điện tử, cửa kính trước mặt từ từ mở ra. Chử Đồng vội vàng giãn khoảng cách với anh, ôm khư khư cái hộp trong tay rồi hùng hổ xông vào trong. Đột nhiên, cô bị một tràng âm thanh làm cho giật mình.
Xin chào bà chủ!
Tay Chử Đồng run lên, cái hộp suýt nữa rơi xuống đất. Cô ngẩng đầu nhìn, mồ hôi lạnh liền đổ ra như suối. Cô vẫn biết đại sảnh của Dịch Sưu rất rộng, rất lớn, nhưng không thể ngờ được lại có thể chứa cùng một lúc nhiều người như thế này.
Gần như là toàn bộ nhân viên đều ra đứng ở đây, tách thành hai bên kéo dài tới thang máy phía bên kia. Giám đốc phòng Nhân sự bước tới, trong tay còn ôm theo một bó hoa rất lớn: Bà chủ, chào mừng bà chủ trở về.
Chử Đồng lúng túng.
Đây là đang doạ người mà, cô có nói với ai về chuyện trở về đâu? Sao lại thành thế này rồi? Mặt cô đỏ bừng cả lên, nhận hoa không được, mà không nhận hoa cũng chẳng xong.
Một đồng nghiệp giúp cô ôm cái hộp: Bà chủ, vị trí công tác trước đây của cô vẫn giữ nguyên. Giám đốc đã sắp xếp cho cô một phòng làm việc riêng rồi. Chúng ta đi thôi.
Không cần, không cần. Chử Đồng khoát tay, cười gượng. Tần Tần đứng trong đám đông liên tục nháy mắt ra hiệu với cô, khiến Chử Đồng cực kỳ lúng túng: Mọi người đừng như vậy.
Thật không ngờ được, hoá ra ông chủ đã kết hôn từ lâu, mà bà chủ lại còn là đồng nghiệp của chúng tôi nữa chứ! Giám đốc nhân sự lại gần, nhét bó hoa vào tay cô: Sau này bà chủ nhớ chiếu cố chúng tôi nhiều hơn nhé.
Chử Đồng vừa thấy lãnh đạo công ty cũng có mặt, hai chân liền mềm nhũn. Cô liếc sang nhìn Giản Trì Hoài, anh nói thẳng thừng: Anh không biết gì cả. Chắc là do thư ký Hoa nghĩ ra. Giờ làm việc mà cứ bày ra lắm chuyện, phiền phức!
Nói xong, anh sải chân bỏ đi, Chử Đồng gọi với theo, anh cũng không thèm nhìn.
Hừ, người đàn ông này cứ thế đi vào thang máy chuyên dụng, dám vứt cô lại cho đoàn người này!
Tần Tần lóc cóc chạy tới: Chử Đồng, hoá ra cậu là bà Giản, a a a a a, thật không tin được. Yên nào, tớ muốn hét lên rồi đấy.
Đừng khoa trương thế chứ. Chử Đồng rụt rè nép vào một góc tường: Đại tỷ, cậu đừng có như vậy mà. Tớ vẫn còn là Chử Đồng, vẫn muốn giữ khuôn phép làm tốt công việc của tớ đấy.
Giám đốc nhân sự liền tiếp lời: Nhất định rồi, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô.
Tần Tần biết Chử Đồng không được tự nhiên bèn khoác cánh tay cô: Cấm có xị mặt ra nha, cười cái coi. Nên nhớ, cậu là bà chủ! Ôi trời ơi, thật bất ngờ quá mà. Ông chủ đẹp trai, lại giàu có, đúng là con rùa vàng đích thực. Này, Chử Đồng cậu kiếp trước làm siêu nhân đi cứu cả vũ trụ đấy hả?
Đúng vậy, ai cũng nói thế, Chử Đồng nghe nhiều cũng thành quen.
Giản Trì Hoài ra khỏi thang máy, thư ký Hoa đã đứng chờ sẵn, thay anh mở cửa văn phòng, theo vào: Tứ ca, chuyện anh phân phó, tôi đã sắp xếp ổn thoả.
Tôi biết. Giản Trì Hoài đi tới bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười: Làm tốt lắm.
Thư ký Hoa nheo mắt cười: Thời gian chuẩn bị không nhiều, không kịp cho tôi chuẩn bị pháo mừng.
Thì bây giờ chuẩn bị. Còn chưa đến giờ tan làm.
Thư ký Hoa giật mình, nhìn trừng trừng bóng lưng ông chủ, lát sau đáp lời: Vâng.
Anh ta vốn chỉ đùa một chút thôi, dù sao kiểu hành vi ấu trĩ này anh ta cảm thấy không hợp với tác phong của Giản Trì Hoài. Ai biết được Giản Trì Hoài lại cho là thật, còn giục anh đi chuẩn bị?
Thư ký Hoa rời khỏi phòng làm việc, Giản Trì Hoài nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau, vẫn đứng chắp tay sau lưng, dáng đứng thẳng tắp, cao lớn, tạo nên một loại khí chất ưu việt. Mi mắt anh nhẹ chớp như giũ bỏ trọng trách nặng nề, đeo lên mặt toàn bộ sự hài lòng, vui vẻ.
Kể từ vụ tai nạn xe ngày đó của hai người, anh đã luôn phải một mình tự biên tự diễn, tạo nên một tấm lưới thật lớn, dụ Chử Đồng bước về phía mình từng bước một. Để đến khi cô phát hiện ra tấm lưới này của anh không có lấy một lỗ hổng thì cũng đã muộn. Lối vào duy nhất do chính anh, Giản Trì Hoài, nắm trong tay, còn Chử Đồng vẫn luôn lầm tưởng hai người lại bên nhau là một chuyện bất đắc dĩ. Lúc ấy, chiến lược của anh mới thật sự vẹn toàn! Cô ngốc nghếch, anh đương nhiên không trách, hơn nữa, Giản Trì Hoài anh lại càng thích cô như vậy.
Chử Đồng bị cả một đám người bao quanh hộ tống vào tận phòng làm việc. Nhân viên Dịch Sưu rất đông, nhiều người không chen được vào đại sảnh cũng tập trung ở đây.
Đột nhiên cô có cảm giác đây là vườn bách thú, còn cô chính là một con công để người ta ngắm nhìn. Tần Tần giúp cô sắp xếp đồ lên bàn làm việc: Tớ nghĩ thông rồi. Là cậu nói giúp tớ với ông chủ, để tớ được trở về Dịch Sưu?
Chử Đồng không muốn cô làm loạn, vội đáp: Có một số việc sau này tớ sẽ giải thích.
Giám đốc phòng Nhân sự ghé qua, khách khí chào hỏi: Bà Giản...
Khoan đã. Chử Đồng xua tay: Cứ gọi tôi là Chử Đồng đi, mọi người cứ gọi như thế khiến tôi thấy ngại lắm. Hơn nữa, tôi chỉ quay lại đây để làm phóng viên thôi, đừng cho tôi bất kỳ một đãi ngộ đặc biệt nào cả.
Cô thực sự muốn ở đây làm phóng viên sao?
Đương nhiên rồi, lúc trước tôi đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể trở thành phóng viên. Tôi không thích làm nhân viên văn phòng, chỉ muốn chạy ra ngoài lấy tin thôi.
Chử Đồng sợ ông ta không tin, lại nói tiếp: Tôi cũng đã bàn với anh Trì Hoài rồi. Chú xem, bây giờ anh ấy đã đưa tôi về đây rồi đấy thôi. Anh ấy ủng hộ tôi làm phóng viên.
Giám đốc nhân sự gật đầu: Được rồi.
Thấy mọi người vẫn đứng yên trước cửa phòng làm việc, cô vội xua tay: Được rồi được rồi, mọi người quay lại làm việc đi. Bây giờ còn dám lười biếng trước mặt bà chủ sao?
Đám đông cười vang rồi quay về vị trí, Tần Tần cũng rời đi. Một mình Chử Đồng thu dọn xong, bắt đầu tổng hợp các bản báo cáo, thống kê tài chính của Dịch Sưu.
Buổi chiều, tới gần giờ tan tầm, Chử Đồng nhận được tin nhắn: Đến phòng làm việc đợi anh, chúng ta cùng về.
Cô nhắn lại: Không cần.
Em không có xe.
Chử Đồng đang nhìn màn hình vi tính, nghe thấy chuông báo, đọc tin nhắn rồi trả lời: Em bắt taxi.
Giản Trì Hoài không nhắn lại nữa.
Lúc tan làm, Tần Tần định cùng Chử Đồng đi ăn cơm, nhưng cô vừa mới quay về, còn có nhiều việc phải giải quyết nên không đi. Chử Đồng xách túi đi xuống, dọc đường đi đón không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn mình. Ra tới cửa, xe của Giản Trì Hoài vẫn đang đợi ở cách đó không xa.
Chử Đồng đang tính bắt taxi, bỗng nhiên nghe một tràng pháo nổ inh tai. Cô giật mình, suýt chút nữa hét lên.
Mấy dây pháo rủ xuống trước cửa công ty đang nổ với tốc độ cực nhanh, đủ mọi màu sắc, như bó hoa tươi nở rộ, cảnh tượng này đẹp đến mức khiến người ta khó thở. Tuy nhiên Chử Đồng vẫn sợ hãi, tim đập liên hồi, thần kinh căng thẳng, cô cứ ôm ngực, đứng ngây ra đó không nhúc nhích.
Cửa lớn công ty lại xuất hiện đám đông nhân viên của Dịch Sưu. Chử Đồng ngẩng đầu nhìn, hôm nay trời tắt nắng khá nhanh, giờ còn sớm nhưng đã bắt đầu đen kịt. Sắc pháo hoà vào màn đêm nhàn nhạt này khiến người ta cảm giác được vẻ gì đó huyền bí, hư vô. Còn đám đông này, so với lúc sáng cô tới công ty còn đông gấp năm lần.
Chử Đồng đứng ở vị trí trung tâm, không hề có kinh nghiệm đối mặt với cả một đám đông đang nhìn mình như thế này, chỉ cảm thấy lúng túng, cũng có khó chịu, tất nhiên, cũng có một chút cảm giác hư vinh, thích thú.
Nhìn kìa, đấy chính là bà chủ của chúng ta!
Thật không?
Phải nha, sáng sớm nay ban lãnh đạo công ty đã ra nghênh đón rồi, đáng tiếc chúng ta chỉ là nhân viên quèn, không thể xem được. Cô xem, chỉ tính cuộc so tài này, ông chủ thật sự rất có tâm nhé...
Chử Đồng nắm chặt túi xách. Phía sau cô có tiếng nói vui mừng: Đi nào đi nào! Thư ký Hoa nói, đây là việc đáng chúc mừng, công ty quyết định liên hoan, địa điểm đã chọn rồi, nhà hàng Deluxe nhìn ra bãi biển, nhanh lên!
Oa, thật hả?!
Thật nha, nhà hàng đó đắt nổi tiếng luôn ấy. Ngày kỷ niệm thành hôn mà tôi cũng không nỡ tới đó mà...
Không ít người sắp ra về, Chử Đồng nhanh chóng rời khỏi cục diện này. Vốn dĩ cô muốn bắt taxi về, nhưng sợ phải đợi lâu, lại biến thành con công như lúc sáng cho mọi người nhìn ngó, thế là cô đành đi nhanh về phía xe của Giản Trì Hoài. Cửa xe không chốt, cô giật nhẹ, quả nhiên anh đang đợi ở bên trong.
Giản Trì Hoài, vì sao anh...
Sắc mặt anh bình thản, nhìn ra ngoài cửa xe: Thư ký Hoa dạo này làm việc gì không biết, chỉ chăm chăm đi lấy lòng phụ nữ.
Chử Đồng hỏi: Thư ký Hoa làm việc chẳng lẽ không thông qua anh?
Có một số việc anh giao toàn quyền cho cậu ta. Có lẽ cậu ta cho rằng như thế là lãng mạn. Giản Trì Hoài quay đầu nhìn về phía Chử Đồng: Em thấy thế nào, có thích không?
Không thích! Chử Đồng không chút do dự trả lời.
Anh cũng không thích. Giản Trì Hoài lại lần nữa nghiêng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên mờ ám.
Cô không thích là được rồi, nếu thích, làm sao cô có thể tìm đến xe anh lánh nạn?
Anh khởi động xe, chiếc xe từ từ lăn bánh. Chử Đồng nhìn thấy nhân viên công ty vẫn chưa tản hết, ôm đầu ca thán: Thật không ngờ, sau khi công khai sẽ là cảnh tượng này.
Như này đã là gì? Giản Trì Hoài gõ gõ ngón tay: Em cần phải tập thích ứng dần.
Chử Đồng liếc nhìn biển báo giao thông trên đường, là cung đường về nhà cô. Cô ngáp mấy cái, lim dim ngủ. Lát sau, xe về đến tiểu khu, cả hai người cùng xuống xe. Chử Đồng vội đè tay lên cánh cửa: Anh còn không quay về?
Đã lâu rồi anh chưa gặp ba mẹ, phải đi lên chào hỏi chứ.
Chử Đồng xách túi tới, đứng trước mặt anh: Chị gái em chắc chắn không muốn nhìn thấy anh. Anh nên về đi.
Chỉ chào hỏi thôi. Giản Trì Hoài nói xong, một mình đi vào.
Chử Đồng vội đuổi theo, trong lòng cứ thấp thỏm. Tới trước cửa nhà, cô lấy chìa khóa mở cửa, Giản Trì Hoài theo cô đi vào. Chử Đồng đổi giày, sau đó nhìn anh hồi lâu mới đưa đôi dép khác cho anh.
Lý Tịnh Hương còn đang ở trong phòng bếp, nói to: Đồng Đồng, Trì Hoài, các con đã về rồi hả?
Chử Đồng ngạc nhiên nhìn Giản Trì Hoài, ngược lại, mặt anh tỉnh vơ: Trước khi về đây, anh đã gọi điện thoại thông báo rồi.
Anh...
Cánh cửa một phòng ngủ mở ra, Chử Nguyệt Tinh lên tiếng chào: Hai người về rồi à?
Chử Đồng đi qua, rất sợ Chử Nguyệt Tinh kích động: Chị.
Ngồi đi. Chử Nguyệt Tinh gật đầu với Giản Trì Hoài: Đừng khách sáo, tôi đi pha trà.
Không cần đâu chị. Chử Đồng kéo tay cô: Không cần phiền thế đâu chị, sắp ăn cơm tối rồi.
Chử Cát Bằng đã về đến nhà. Cả nhà họ vẫn còn khá khách sáo với Giản Trì Hoài. Khi chuẩn bị ăn cơm tối, Chử Cát Bằng lấy ra một bình rượu, Giản Trì Hoài đứng dậy nhận lấy: Để con.
Anh rót cho mình và Chử Cát Bằng mỗi người một chén rựợu. Chử Đồng ngồi bên cạnh Chử Nguyệt Tinh, lúc này biểu hiện của Chử Nguyệt Tinh không có gì lạ. Chử Cát Bằng uống hai chén rượu mới nói chuyện: Trì Hoài, con với Đồng Đồng đã công khai mối quan hệ rồi, vậy đã có suy tính gì chưa?
Con sẽ đưa cô ấy trở lại Bán Đảo Hào Môn.
Chử Đồng ngẩng đầu nhìn. Vợ chồng Chử Cát Bằng và Lý Tịnh Hương liếc nhìn nhau, mừng thầm: Ba mẹ cũng nghĩ như thế mới hợp lý. Hai vợ chồng son cứ ở tách xa nhau như thế thì không được.
Vâng ạ. Giản Trì Hoài gật đầu: Bây giờ ai cũng biết hai nhà họ Giản và nhà họ Chử có quan hệ thông gia. Hơn nữa, Chử Đồng cũng công nhận là vợ chồng chúng con không có chuyện gì cả, cho nên...
Nói qua nói lại vẫn lôi cái tuyên bố kia ra, Chử Đồng chỉ mũi mình, dùng chân khều nhẹ Giản Trì Hoài dưới gầm bàn, ai dè anh cau mày: Đau, em đá anh làm gì?
Lý Tịnh Hương lập tức trừng mắt với Chử Đồng, sau đó nhìn xuống gầm bàn, đá lên mu bàn chân con gái. Chử Đồng đau điếng, nhăn mặt. Lý Tịnh Hương nói: Con học đâu ra cái thói ấy!
Mẹ, con có làm gì anh ấy đâu.
Lát nữa đi thu dọn đồ đạc, cùng Trì Hoài trở về đi.
Chử Đồng nắm chặt chiếc đũa: Mẹ sao vậy, con ở đây thì có làm sao?
Chử Nguyệt Tinh đang chăm chú ăn cơm, không hề xen vào chủ đề này, chỉ duy trì bộ dạng im lặng, ngoan ngoãn.
Giản Trì Hoài cụng ly với Chử Cát Bằng: Ba, mẹ, trước đây xảy ra khá nhiều chuyện, là do con đã suy nghĩ không chu toàn, gây ra ảnh hưởng quá lớn. Tất nhiên, con tin Chử Đồng không liên quan gì đến bản báo cáo ngày đó. Cô ấy đã dám đứng ra công khai quan hệ của chúng con, chứng minh mọi chuyện, chứng tỏ trong lòng cô ấy vẫn còn có con.
Chử Đồng phản bác: Bài báo ấy thật sự không phải do em viết, là nhân viên của anh viết mà.
Viết thay thì cũng theo ý em cả thôi.
Em... Nhưng mà... Chử Đồng lúng búng.
Lý Tịnh Hương gật đầu: Chuyện lần này ba mẹ thật sự không hề mong. Đồng Đồng, chuyện trước kia đừng nói lại nữa, chúng ta cứ nhìn về tương lai đi. Trì Hoài đã nói rồi, trong hoạn nạn mới thấy chân tình, con đã đứng ra công khai quan hệ tức là lòng con có nó. Nếu không có tình cảm, con có chịu làm vậy vì nó không? Còn nữa, lúc trước khi con và Trì Hoài kết hôn, là nhà họ Giản đứng ra cầu thân, nếu trong lòng thằng bé không có con, liệu nó có cưới con, cảm động con đã bảo vệ nó?
Chử Đồng dở khóc dở cười, càng không cách nào giải thích: Mẹ, không phải là con muốn công khai.
Câu này của mẹ sao lại biến thành cô chủ động công khai rồi? Mọi người xem cô là quả bóng đá qua đá lại đấy à?
Được rồi, mặt mũi có đáng giá thế không? Đều là người một nhà, con lại là phụ nữ, trước tỏ ra yếu mềm, sau tỏ ra mạnh mẽ mới giữ được người đàn ông của con chứ.
Cánh môi Giản Trì Hoài cong lên. Khuôn mặt điển trai của anh kết hợp với nụ cười này rất dễ khiến phụ nữ say mê! Giản Trì Hoài cười, ngũ quan càng trở nên đẹp đẽ: Vâng ạ, mẹ nói đúng.
Lại còn hùa theo mẹ!
Chử Đồng trừng mắt nhìn anh. Chử Nguyệt Tinh ăn gần hết lượt cơm, bèn đứng dậy: Con có một số chuyện muốn nói cho mọi người biết.
Chử Đồng nhìn sang: Chị, có chuyện gì ạ?
Ba người còn lại cũng nhìn cô, Chử Nguyệt Tinh hé miệng, hơi ngượng ngùng, không biết nói sao cho hợp lý. Cô đắn đo hồi lâu mới nói: Con và Cố Thanh Hồi đang qua lại với nhau.
A? Chử Đồng há hốc miệng. Vốn dĩ cô vẫn biết một chút về chuyện này nhưng lại không nghĩ là thật: Chị, có thật không?
Ừ. Chử Nguyệt Tinh gãi đầu: Mọi người đừng nhìn con như thế. Con khỏi bệnh rồi, thật đấy, sẽ không nhận nhầm người nữa đâu. Bác sĩ Cố đã trị liệu cho con lâu như vậy, người thân cận với con nhất cũng là anh ấy, cảm giác của con bây giờ với anh ấy là ỷ lại, là yêu thương. Mọi người đừng lo.
Hai vị phụ huynh nhfa họ Chử đương nhiên là hài lòng, gia thế Cố Thanh Hồi rất tốt, người cũng rất được. Nhưng dù sao bậc cha mẹ vẫn có chút lo lắng: Nguyệt Tinh, con và bác sĩ Cố ở bên nhau, ba mẹ rất vui, nhưng con như vậy... Người nhà của cậu ta có đồng ý không?
Ba mẹ, mẹ của Thanh Hồi đã mất sớm, ba của anh ấy cũng vướng vào một vụ án giết người, vẫn chưa ra tù. Bấy lâu nay chúng ta cứ nghĩ anh ấy có gia thế tốt, gia đình hậu thuẫn, nâng đỡ, nhưng chúng ta lầm rồi, trước giờ anh ấy luôn lẻ loi đơn độc.
Hoá ra là vậy. Lý Tịnh Hương liếc nhìn Chử Cát Bằng, đáy lòng chùng xuống: Vậy các con cứ thoải mái với nhau đi nhé. Con hãy nói với cậu ấy, chuyện gia đình cậu ấy, nhà chúng ta không đặt nặng vấn đề, chỉ cần cậu ấy thật lòng thương yêu con, chăm sóc cho con là được rồi.
Lý Tịnh Hương nói đến đây, khó kìm lòng nổi, nhẹ lau khoé mắt. Bà biết, đứa con gái này của bà đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Chử Đồng mỉm cười: Chị, em thật sự mừng cho chị. Thấy chị như vậy, em rất vui.
Chị cũng vậy, thấy các em thế này cũng rất vui. Nếu vì chuyện của chị mà làm ảnh hưởng đến hai người thì chị thật có lỗi rồi. Ai cũng có lúc nông nổi, chị đã sai nên mới ngã đau đến thế. Nhưng ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình, chị cũng có, huống hồ là em?
Chử Nguyệt Tinh nhìn sang Giản Trì Hoài, nói: Tôi thiếu một quả thận nhưng vẫn sống rất tốt. Thế là đủ rồi. Một quả thận đã cứu tôi một mạng sống. Trì Hoài, Đồng Đồng, bây giờ tôi rất tỉnh táo, muốn cùng Cố Thanh Hồi sống một cuộc sống bình yên.
Viền mắt Chử Đồng ngập nước: Chị, chị ổn thật rồi. Cô ôm Chử Nguyệt Tinh: Sau này đừng bồng bột nữa nhé. Em rất thích chị như lúc này.
Sẽ không đâu. Chử Nguyệt Tình vỗ nhẹ sống lưng Chử Đồng: Đợt trị liệu của chị vẫn còn tiếp tục, chị sẽ sớm hồi phục.
Đã lâu lắm rồi, nhà họ Chử mới có một bữa cơm đầm ấm đến thế!
Chử Đồng cười cười nói nói, cầm lấy chén rượu của Giản Trì Hoài, cũng đòi uống hai chén. Đây là loại rượu 52 độ, vì cao hứng nên cô uống mà không có cảm giác gì.
Lý Tịnh Hương sợ con gái uống say, vỗ nhẹ bả vai cô: Đừng uống nữa, say bây giờ.
Mẹ, cứ để cô ấy uống đi. Giản Trì Hoài nói: Cô ấy đang vui.
Ừ, được rồi. Lý Tịnh Hương trở về chỗ ngồi.
Các con cũng phải hạnh phúc đấy nhé. Nguyệt Tinh đã tìm được hạnh phúc của nó, các con cũng đã công khai quan hệ, nếu cứ xa cách nữa thì ba mẹ không chịu nổi.
Chử Đồng ngà ngà say, chỉ tay vào Giản Trì Hoài: Anh xảy ra chuyện, em giúp anh, còn đứng ra công khai quan hệ... Chị em cũng đã ổn. Nhưng sao mọi chuyện lại kết thúc nhanh thế, không hợp lý chút nào! Không đúng, không bình thường, Giản Trì Hoài, anh nói xem, sao mọi người lại nói chúng ta hạnh phúc?
Giản Trì Hoài nhìn Chử Đồng đầy yêu thương: Vậy em cảm thấy thế nào?
Chử Đồng nhìn Chử Nguyệt Tinh: Chị, hai năm rồi nhỉ?
Em ấy, trẻ con ghê. Chử Nguyệt Tinh nắm tay Chử Đồng: Đã hai năm, em đã giúp chị tìm lại hai năm ấy.
Em ư?
Phải, là em. Bắt em lấy một người để trả sạch nợ nần còn chưa đủ sao? Em có thể yêu anh ấy chính là phước lành của tạo hóa, nếu như không thể, sẽ biến thành hành hạ. Cho nên nhìn thấy các em không hạnh phúc, với chị mà nói chính là không công bằng. Chị sẽ hối hận lắm.
Chử Nguyệt Tinh nói vậy khiến mắt Chử Đồng đỏ hoe, lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào: Em đi rửa mặt.
Trong phòng tắm. Chử Đồng mở vòi nước, hất nước lạnh lên mặt. Có tiếng bước chân theo sau cô, sau đó cửa bị đóng lại. Ai đó đang ôm cô từ phía sau.
Cô không mở mắt, chỉ đứng thẳng người. Anh ôm lấy cô, môi lưỡi dây dưa hồi lâu. Cả người Chử Đồng tựa lên bồn rửa mặt phía sau.