Giang Ý Duy cứ thế giương mặt đón đòn ấy của Giản Trì Hoài, không trốn, không né, nửa bên má bỗng chốc ửng đỏ.
Giản Trì Hoài nhạy cảm phát hiện ra điều gì đó, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chử Đồng đứng gần đó đang tròn mắt sửng sốt. Sắc mặt anh rõ ràng đã bình tĩnh hơn, nói với Giang Ý Duy ở trước mặt: Đứng dậy đi!
Việc đã tới nước này, Chử Đồng cũng không đứng đực ra đó nữa. Giang Ý Duy nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân vọng lại, vô thức quay đầu. Sau khi nhìn rõ người ấy, đôi mắt cô ta ngập tràn vẻ thảng thốt.
Hai người? Chử Đồng chỉ vào hai người họ.
Bờ môi đang mím chặt của Giản Trì Hoài hơi mở ra: Cô về trước đi!
Ở ngay trước mặt Chử Đồng, Giang Ý Duy đương nhiên không tiện nói thêm gì nữa. Cô ta cố gắng dùng tay che đi vết đỏ ửng trên mặt, ánh mắt chú ý tới đôi chân trần của Chử Đồng. Cô ta ngầm che giấu sự chần chừ của mình, cầm túi lên, quay người đi ra ngoài.
Ngoài cửa truyền tới tiếng đóng sập, Giản Trì Hoài cũng nhìn xuống mu bàn chân Chử Đồng: Em không biết phải đi dép à?
Dép của em bị người ta đi mất rồi.
Nói cứ như em chỉ có một đôi dép vậy.
Chử Đồng cúi xuống thu dọn đám lộn xộn bên cạnh chân anh, bây giờ không phải lúc băn khoăn chuyện giày dép: Giang Ý Duy tìm anh làm gì vậy?
Không có gì! Giản Trì Hoài đáp nhẹ tênh.
Chử Đồng đặt tờ tạp chí lên bàn uống nước. Cô ngồi sát bên cạnh Giản Trì Hoài, nhìn chăm chú từng phân trên gương mặt người đàn ông, đến cả phần má hơi nghiêng ngược chiều ánh sáng cũng không bỏ qua. Giản Trì Hoài giơ ngón tay búng mạnh vào má cô.
Ai da! Chử Đồng đau đớn vội vàng ôm má, không đè được sự nghi hoặc trong lòng xuống, phải hỏi: Giản Trì Hoài, anh chỉ là một giảng viên thôi, vì sao Giang Ý Duy lại như vậy? Cô ta là một ngôi sao, trong mắt người ngoài cũng có một thân phận cao quý, còn chúng ta chỉ là những người dân bình thường thôi mà.
Nghe được bốn chữ 'người dân bình thường', Giản Trì Hoài lặng lẽ ngước mắt lên. Bà xã đã giải thích giúp anh như vậy rồi, đương nhiên anh phải tiếp tục đóng kịch cho đạt: Cô ta tới tìm tôi là muốn thông qua tôi nhờ bố tôi giúp đỡ.
Bố ư? Chẳng phải bố kinh doanh bất động sản sao?
Nhưng dẫu sao ông cũng có nhiều mối quan hệ, cũng từng tài trợ cho không ít công ty văn hóa. Những lúc quan trọng, đánh tiếng một chút cũng được.
Chử Đồng sốt sắng truy hỏi: Đánh tiếng gì cơ?
Không biết.
Làm gì có chuyện anh không biết chứ?
Cô ta cậy Lệ Đề quý mình, luôn được nước lấn tới, tôi không định giúp cô ta. Con ngươi u tối của Giản Trì Hoài nhìn sang Chử Đồng bên cạnh: Huống hồ, tôi chỉ là một giảng viên đại học, chuyện của giới giải trí, tôi không quản nổi.
Thật sự là như vậy sao?
Chử Đồng cóc tin.
Lần đầu tiên gặp mặt, Giản Trì Hoài đã nói mình là giảng viên nhưng địa điểm anh giảng dạy Chử Đồng chưa tới bao giờ, ai mà biết được rốt cuộc anh đang làm gì. Cô quay người nhìn ra ngoài ô cửa sổ sát sàn, Giang Ý Duy đang vội vã rời đi. Chử Đồng thu ánh mắt lại, quay về người đàn ông trước mặt.
Giản Trì Hoài khẽ nhướng mày, rạng ngời, tươi sáng, tựa hồ với người thô bạo khi nãy là hai người hoàn toàn khác biệt. Chử Đồng giả vờ nghiêm túc lật giở tờ tạp chí trong tay nhưng trong lòng thì lại có một dự định khác.
Giang Ý Duy rời khỏi Bán Đảo Hào Môn, cả người không khác gì vừa thoát ra khỏi một màn kinh hoàng. Cô ta cuống quýt lấy di động trong túi ra, gọi vào một số.
Chưa đầy ba giây sau, đầu kia điện thoại đã vọng tới một giọng nữ véo von: Alô, chị Ý Duy ạ!
Lệ Đề, chị vừa từ chỗ anh Tứ về.
Anh ấy đã đồng ý giúp chị chưa?
Giang Ý Duy khó khăn cất lời: Vẫn chưa.
Chị Ý Duy, chị đừng sốt ruột. Để em nói với anh ấy, anh ấy nghe lời em nhất.
Lệ Đề, cảm ơn em! Giang Ý Duy quay đầu nhìn ngôi biệt thự cách đó không xa, ngữ khí đầy vẻ do thám: Trước đây chẳng phải em vẫn không chịu nói chị dâu của em là ai sao? Ban nãy chị bắt gặp ở Bán Đảo Hào Môn rồi. Cô ta nói cô ta là phóng viên, tên Chử Đồng, đúng không?
Á! Hai người gặp nhau rồi sao? Giản Lệ Đề ngượng ngùng thừa nhận: Xin lỗi chị nhé, anh trai em và gia đình em đều không cho phép em nói bừa. Kỳ thực lần trước lúc chị ta viết bài báo nói xấu chị, em đã dạy cho chị ta một bài học rồi.
Giang Ý Duy khẽ nhắm mắt lại, một lúc sau lại chầm chậm mở ra. Cô ta nói linh tinh với Giản Lệ Đề mấy câu rồi mượn cớ có việc để cúp máy.
Ngày hôm sau, Giản Trì Hoài đi dạy như mọi ngày, Chử Đồng lề mề, nói là hôm nay có buổi phỏng vấn, không phải đi ngay.
Xe của Giản Trì Hoài đi qua Giang Âm Đông, chạy một mạch tới cửa đại học thành phố. Bảo vệ thấy có giấy thông hành, đương nhiên sẽ cho qua. Giản Trì Hoài đi chậm lại, hứng thú chăm chú nhìn vào trong gương chiếu hậu.
Mặc cho Chử Đồng ba hoa rằng tài theo đuôi của mình đã đạt đến trình độ cao nhưng vẫn không lọt qua được đôi mắt của Giản Trì Hoài. Anh vẫy gọi bảo vệ, khi đối phương cúi xuống bèn nhỏ tiếng dặn dò: Chiếc xe biển 749 đằng sau kia, cho qua.
Vâng.
Chử Đồng tưởng rằng trường học thì sẽ kiểm tra rất ngặt ngoèo, không ngờ mới đó cô đã trà trộn vào được.
Cô nhìn quanh ngó quất trong vườn trường, thực sự không lần được phương hướng, đành giữ hai sinh viên nữ lại hỏi đường: Thật ngại quá, xin hỏi hôm nay tiết của giáo sư Giản, Giản Trì Hoài, học ở đâu vậy?
Cô ở trường ngoài trà trộn vào đây phải không?
Hả? Chử Đồng bị vạch mặt, vội vàng phủ nhận: Không phải.
Vớ vẩn, số sinh viên nữ bên ngoài muốn tới học ké đã sắp phá cả tường của trường chúng tôi ra rồi. Muốn vào học tiết của giáo sư Giản là phải đeo thẻ đấy. Cô có không? Nói rồi, cô ta còn đung đưa chiếc thẻ trước ngực mình.
Chử Đồng thầm nghĩ, ai thèm chứ. Cô chỉ muốn tới xác nhận xem có phải Giản Trì Hoài thật sự dạy ở trường này không thôi.
Mau lên, chúng ta đi thôi, sắp muộn rồi, lát nữa thầy Giản sẽ điểm danh đấy!
Một người khác kéo cánh tay cô sinh viên kia, đi về phía một giảng đường bậc thang ở gần đó.
Chử Đồng thấy vậy, vội vàng đi theo.
Cô mò được vào trong. Ôi chao, toàn đầu là đầu, gần như chẳng còn chỗ nữa. Chử Đồng chọn một chỗ sát góc ở dãy cuối cùng, còn thầm nghĩ lát nữa sau khi xác nhận Giản Trì Hoài lên lớp ở đây, cô sẽ lén chuồn ra ngoài.
Bên ngoài vọng vào tiếng chuông báo vào giờ đã lâu không được nghe. Chử Đồng thả tóc xuống cho che hết mặt. Cô liếc nhìn thấy một cái bóng quen thuộc đi từ cửa sau vào. Bóng dáng cao lớn của Giản Trì Hoài được bao trọn bởi những tia nắng chen nhau chiếu vào qua cánh cửa nhỏ xíu. Anh đứng đó một lúc, ánh mắt yên lặng lướt qua đám đông.
Chử Đồng không dám chắc có phải anh đã nhìn thấy mình không, nhưng nghĩ bụng chỗ này tới hơn hai trăm người, mắt anh không tinh đến mức đó chứ?
Nhưng bên tai cô chợt nghe thấy tiếng lạch cạch, ngay sau đó một cô bạn bên cạnh thốt lên kinh ngạc.
Sao lại khóa cửa? Trước giờ lên lớp có bao giờ làm vậy đâu?