Cả người Chử Đồng áp trên người Giản Trì Hoài, lỗ tai ong ong, tựa như có vật gì sắp nổ tung. Cô há hốc mồm, từ đầu đến cuối ngay cả nói cũng nói không được, áo len vẫn còn bị kéo cao lên đến ngực. Tiếng chuyển động của bánh xe cũng vô cùng kỳ quái. Chử Đồng dỏng tai lên nghe, cũng không nghe thấy giọng nói của Giản Trì Hoài, sau khi xe lật, cô vốn được Giản Trì Hoài che chở trong người, nhưng giờ lại nằm thẳng đờ trong ngực anh.
Vì quá đau đầu, Chử Đồng không thể quan tâm nhiều thứ như vậy. Cô ho nhẹ vài tiếng, rốt cuộc cổ họng cũng dễ chịu đôi chút: Giản Trì Hoài, anh lên tiếng đi.
Giọng cô tuy rằng rất khẽ, nhưng cũng đủ để người đàn ông có thể nghe thấy được. Nhưng Chử Đồng vẫn không thể tiếp tục chờ thêm bất cứ câu trả lời nào, sự hoảng loạn trong đáy lòng cô bắt đầu lan tràn ra. Cô liên tục gọi thêm vài tiếng: Giản Trì Hoài, Giản Trì Hoài? Anh nói chuyện đi, đừng dọa tôi.
Đáp lại cô chỉ là sự yên lặng đáng sợ tựa như cái chết.
Chử Đồng muốn xoay người sang chỗ khác, cánh tay đang căng thẳng của cô bỗng nhiên được ôm lấy.
Tôi nghe rồi.
Nghe rồi vì sao không trả lời? Giọng nói Chử Đồng vụng về, dường như đang nức nở.
Giản Trì Hoài cúi đầu nở nụ cười: Không sao, muốn xem em có lo lắng vì tôi hay không?
Anh...
Suỵt, chừa chút sức lực. Giản Trì Hoài mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác nói: Ai dám đụng xe của tôi, hôm nay ra ra cửa không mang theo mắt rồi sao.
Giản Trì Hoài, chúng ta có thể tự mình ra ngoài không?
Em nói xem? Giản Trì Hoài không thể nhúc nhích, xe bị biến dạng.
Chử Đồng không khỏi cảm thấy sợ hãi: Giản Trì Hoài, anh nói xem xe có thể nổ không?
Sẽ không.
Tại sao?
Hai tay Giản Trì Hoài ôm lấy cô: Em đợi xem thì biết.
Người đàn ông nghe thấy tiếng người bước chân trên đường đang đi đến, còn cố gắng hô to. Xảy ra tai nạn ô tô như thế này, chắc chắn sẽ có người báo cảnh sát, anh thử cử động, lại hỏi đến Chử Đồng: Em có đau chỗ nào không?
Tôi không đau, còn anh?
Tôi không sao.
Chử Đồng chưa bao giờ trải qua chuyện này trong một không gian hẹp thế này.
Giản Trì Hoài, anh thử nghĩ xem nếu phía trước không có một thân cây, mà là vách núi, sau khi xe chúng ta lật liền lao xuống dốc, có phải chúng ta sẽ mất mạng không?
Không có khả năng đó.
Anh là giáo sư, khi giảng dạy chắc chắn cũng có vô số giả thiết loại này...
Hai tay Giản Trì Hoài siết chặt Chử Đồng không buông, tựa như chỉ cần buông lỏng cánh tay, thì người trước mặt sẽ như giả thiết của cô, rơi vào vực sâu muôn trượng.
Chử Đồng, em sợ sao?
Tôi đương nhiên là sợ, tôi không muốn chết, tôi phải sống thật tốt, tôi còn có cha mẹ và chị gái...
Giản Trì Hoài ngắt lời nói của cô: Tôi cũng sợ, tôi còn có em.
Chử Đồng nghe vậy, trong lòng không hiểu vì sao buồn vô cớ, hốc mắt chua xót, chóp mũi cũng khó chịu muốn chết. Cánh tay Giản Trì Hoài nắm rất chặt, vừa rồi trong chớp mắt, người đầu tiên anh nghĩ đến lại chỉ có Chử Đồng, sau đó mới là cha mẹ anh, em gái, ông bà nội.
Cổ họng Chử Đồng như bị bông vải chẹn đến tắc nghẹn, lấp kín đến khó chịu, thở không ra hơi.
Tiếng bước chân bên ngoài rất nhanh dừng lại bên cạnh chiếc xe, có người khom lưng xuống nói: Người ở bên trong, không sao chứ?
Không sao. Giản Trì Hoài nói tiếp: Cảm phiền gọi giúp 120, có người bị thương.
Yên tâm đi, xe cứu thương sẽ đến nhanh thôi.
Không đến vài phút, còi cấp cứu từ xa tiến lại gần, bàn tay Giản Trì Hoài đang che chở cho Chử Đồng ở trước ngực, chợt nhớ ra chuyện gì, anh kéo vạt áo len trên người Chử Đồng xuống, chỉ thiếu chút nữa là cảnh xuân trên người cô lộ ra hết.
Nhân viên cấp cứu bước xuống xe, một bên cửa xe đã biến dạng nghiêm trọng, họ thử cửa xe bên kia, có thể mở ra.
Một bác sĩ chìa tay ra: Tự mình di chuyển được không?
Chử Đồng gật đầu, Giản Trì Hoài đỡ lấy thắt lưng của cô, người ở bên ngoài khó khăn kéo chử Đồng ra, thật vất vả mới kéo cô ra ngoài được. Chử Đồng không khỏi lo sợ, cơ thể cô như vậy còn phải tổn hao nhiều sức lực, vậy còn Giản Trì Hoài thì sao?
Nhân viên y tế bắt đầu giúp Giản Trì Hoài ra ngoài. Một bác sĩ nam nhoài người vào quan sát. Giản Trì Hoài lắc đầu: Dường như không được, chân tôi bị kẹt.
Bác sĩ kia kiểm tra lại, đúng là như vậy, anh ta quay người ra, lấy điện thoại gọi 119. Chử Đồng trông thấy một màn như vậy, trong lòng lo sợ đứng dậy: Anh ấy sao vậy?
Có khả năng nửa người dưới đã bị kẹt ở trong đó, muốn đưa anh ta ra ngoài có chút khó khăn.
Việc này còn chưa biết được, phải chờ nhân viên cứu hộ đến mới được.
Hai tay Chử Đồng chống vào ghế dựa, nửa người thò vào bên trong xe dò xét tình hình. Cô nhìn bộ dạng này của Giản Trì Hoài, lo lắng không ngớt: Có đúng anh không thể cử động hay không?
Không việc gì. Có thể do cửa xe bị biến dạng kẹp lấy, chắc không tổn thương đến xương cốt.
Trong lòng Giản Trì Hoài biết rõ, lại trông thấy Chử Đồng gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, bộ dạng dường như sắp khóc, anh đưa tay chỉ chỉ thắt lưng của mình: Giúp tôi sửa sang một chút.
Chử Đồng nhìn lại chỗ ngồi của anh, khuôn mặt ửng hồng, cô bò vào trong một chút, giúp anh kéo quần lót và quần tây lên, rồi cài khuy áo lại. Giản Trì Hoài không khỏi phì cười: May là tay em còn hoạt động được, nếu không đợi người của bệnh viện đến hỏi nguyên nhân chúng ta xảy ra tai nạn giao thông, còn không phải là vì 'xe rung chấn', không kịp quan sát tình hình giao thông?
Giản Trì Hoài, anh thôi đi! Chử Đồng buồn bực cắt ngang lời anh: Tôi không thấy rõ chân anh ở đâu, thực sự không có việc gì chứ?
Không có việc gì. Khuỷu tay Giản Trì Hoài chống bên hông, thế nhưng nhấc không lên, anh cũng không muốn Chử Đồng trông thấy, may mà xe cứu hộ đến rất nhanh. Chử Đồng được dẫn sang bên cạnh, nhìn nhân viên cứu hỏa đi vào rồi lại đi ra, sau đó nói phải cắt kim loại.
Nghe vậy trống ngực Chử Đồng đập dồn dập, hai lòng bàn tay đều là mồ hôi, chỉ sợ sẽ xảy ra sai sót, bọn họ kéo cô tránh xa cạnh xe. Ánh mắt cô nhìn về xa xa phía trước, giờ khắc này cô mới biết tai nạn lần này có bao nhiêu khốc liệt. Xe lật toàn bộ, đầu xe chúi xuống hơn phân nửa, trên mặt đất là đống thủy tinh bừa bộn không thể tả, mà người cô yêu, còn bị kẹt trong xe không cách nào cử động.
Chử Đồng muốn bước lên trước, nhưng lại bị một y tá cản lại: Cô nên ở lại đây chờ đi, bên đấy rất nguy hiểm.
Đứng bên cạnh đèn đường mờ mờ, không ít côn trùng vỗ cánh bu lại bên dưới. Một màn này, giống như trong phim điện ảnh kiểu cũ, rất nhiều cảnh trước kia đều được xâu chuỗi lại cùng một chỗ. Chử Đồng cảm thấy bản thân mình chịu không nổi, sau khi chóp mũi cay cay, nước bắt bất giác rơi xuống.
Sau một hồi, mới nghe được tiếng nói từ bên kia vọng đến: Cứu được rồi!
Chỉ ba chữ đơn giản, thật sự làm phấn chấn lòng người! Chử Đồng gần như chạy như bay đến, Giản Trì Hoài được đặt trên băng ca, sau đó rất nhanh được đẩy lên xe cấp cứu, Chử Đồng cũng theo lên xe.
Người đàn ông mặc quần tây màu đen, nhưng trên tấm drap trắng phủ băng ca dưới người, Chử Đồng trông thấy có vết máu. Cô đưa tay chạm vào chân Giản Trì Hoài, sờ thấy một mảng ẩm ướt. Y tá ngăn tay cô lại, sau đó xắn ống quần của Giản Trì Hoài lên, rõ ràng chân anh bị thương, chảy rất nhiều máu.
Y tá bắt đầu xử lý vết thương cho anh. Sau khi đến bệnh viện, Chử Đồng cũng bị yêu cầu tiến hành một loạt các kiểm tra. May mà trên người cô không có vết thương, toàn bộ kiểm tra cũng không có gì đáng ngại.
Cô đi tìm Giản Trì Hoài. Biết anh đã được đưa đến phòng bệnh, Chử Đồng tới trước cửa phòng bệnh, vừa định đi vào trong, thì thấy có người mở cửa ra. Chử Đồng ngẩng đầu, ánh mắt của bác sĩ kia rơi xuống trên người cô: Cô là người nhà của anh ấy?
Vâng, đúng vậy.
Theo tôi đến phòng làm việc, tôi có chuyện muốn hỏi cô một chút.
Chử Đồng nghe vậy, trong lòng hồi hộp, nếu Giản Trì Hoài không có việc gì vị bác sĩ này không cần phải gặp riêng cô như vậy. Chử Đồng trong lòng bất an đi theo bác sĩ đến phòng làm việc. Bác sĩ ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Bác sĩ, có phải anh ấy bị thương chỗ nào không?
Trước khi xảy ra tai nạn, hai người đang làm gì?
Không nghĩ đến anh ta sẽ hỏi như vậy, sắc mặt Chử Đồng xấu hổ không dám nhìn thẳng mặt bác sĩ: Rốt cuộc anh ấy bị sao vậy?
Tôi là bác sĩ, cô không cần phải ngại, cứ nói thẳng ra đi.
Hai tay Chử Đồng bện lại một chỗ: Trước khi đụng xe, chúng tôi chính là đang... thân mật.
Thân mật đến mức nào không cần cô nói thì anh ấy..., lúc đó cơ thể cũng có phản ứng đúng không? Trong nháy mắt lật xe, có khả năng...
Khả năng thế nào? Chử Đồng cũng khẩn trương muốn biết kết quả thế nào, nhưng bác sĩ muốn nói rồi lại thôi.
Thật sự là không phải anh ta muốn che giấu điều gì, nhưng lại không biết dùng thứ gì để hình dung: Chính là có khả năng lúc đó đang... 'cứng rắn', cô hiểu chưa? Sau đó bất ngờ có ngoại lực tác động, dẫn đến bị thương...
Cái gì? Chử Đồng bị chấn động nói không nên lời, bác sĩ đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi: Còn chưa thể xác định, cụ thể thì, cứ để anh ấy 'thử' qua rồi mới bàn tiếp.
Bác sĩ, rốt cuộc anh có ý gì?
Tôi nói không đủ rõ ràng sao? Suy cho cùng Chử Đồng cũng là phụ nữ, bác sĩ xoa xoa lỗ tai: Tôi nói là kết quả kiểm tra, nhưng dù sao cũng chỉ là lý thuyết, cho nên còn phải xem thực tế sau này của anh ấy, nói không chừng không có việc gì.
Anh là muốn nói, anh ấy bị thương ở 'chỗ ấy' sao?
Đúng vậy đúng vậy, chính là ý này.
Thái dương Chử Đồng khẽ co giật, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn về bác sĩ: Anh ấy biết không?
Trước mắt thì chưa biết, được rồi, cô là gì của anh ấy?
Trước... Chử Đồng nói ra một chữ, sau đó sửa lại: Vợ.
Vậy chuyện này giấu diếm hay nói ra, do cô quyết định.
Bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra trên bàn lên: Tạm thời chưa phát hiện điều gì nguy hiểm, đều là vết thương ngoài da cả thôi, cũng đã được xử lý tốt. Theo dõi một buổi tối, sáng mai có thể xuất viện.
Vâng, cảm ơn. Chử Đồng thẫn thờ đứng lên, vừa mới cử động, liền quay đầu lại nói: Bác sĩ.
Cô cứ nói.
Lời nói đến bên miệng, cô không biết phải hỏi thế nào, loại thương tổn này còn phải lý giải đến cặn kẽ sao? Căn bản là 'chỗ ấy' đã bị hỏng rồi. Chử Đồng không dám nghĩ tiếp, vẻ mặt mệt mỏi bước ra khỏi phòng làm việc.
Đến cửa phòng bệnh, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đẩy cửa đi vào trong. Giản Trì Hoài đang ngồi dựa vào giường, không có gì trở ngại, cho nên tinh thần cũng không có gì bất thường. Thấy cô bước đến, người đàn ông vẫy vẫy tay: Chờ sau khi truyền dịch xong, chúng ta có thể về không?
Không được, phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Không cần theo dõi. Giản Trì Hoài đưa cánh tay gối sau đầu: Tôi đã gọi tài xế đến đây.
Chử Đồng ngồi ở mép giường, trên người Giản Trì Hoài có không ít vết trầy xước nho nhỏ, trên cánh tay cũng bị bầm tím. Ánh mắt Chử Đồng rơi xuống dưới, sau đó dừng tại nơi nào đó. Giản Trì Hoài men theo ánh mắt của cô nhìn xuống chỗ ấy: Có phải em muốn tiếp tục hay không?
Trong lòng Chử Đồng nói không được đây là cảm giác gì. Cô giả vờ như không có việc gì: Đột nhiên phải ngừng lại, khó chịu không?
Em nói chỗ nào?
Chử Đồng nhìn vào mắt anh: Giản Trì Hoài, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không cần ra vẻ không hiểu lời tôi.
Giản Trì Hoài khẽ cười: Đương nhiên là khó chịu, em không phải đàn ông nên không hiểu, sẽ đau nhức lắm.
Trong lòng Chử Đồng lộp bộp rơi xuống: Đau nhức có nghiêm trọng không?
Rất lâu không sinh hoạt vợ chồng, thật vất vả lắm mới sắp được làm dịu, nhưng lại ngừng ngay lúc vừa bắt đầu, cô còn hỏi đau nhức có nghiêm trọng không?
Đương nhiên, so với vết thương nhẹ ngoài da thì khó chịu hơn.
Chử Đồng ngơ ngác nhìn anh, Giản Trì Hoài ung dung nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng cô đang ngổn ngang cái gì? Nghiền ngẫm, dường như còn chút khó chịu, và thương hại?
Giản Trì Hoài khẽ cau mày: Em có chuyện gì giấu tôi?
Không có. Chử Đồng không ngừng xua tay, cô xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trông thấy Giản Trì Hoài cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường, Chử Đồng không khỏi lướt mắt nhìn qua anh. Anh vẫn còn trẻ như vậy, đàn ông ba mươi tuổi như hoa nở, huống hồ còn không đến tuổi này. Sự hấp dẫn của anh cùng với vẻ bề ngoại xuất chúng này đã đánh gục biết bao trái tim của phụ phụ nữ.
Chử Đồng thực sự không cách nào tưởng tượng được đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn này, Giản Trì Hoài làm sao có thể chấp nhận?
Bàn tay bỗng nhiên bị kéo đi, Chử Đồng vô thức muốn rút lại, nhưng đối diện với ánh mắt của Giản Trì Hoài, cô không đành long. Ngón tay người đàn ông đặt trên mu bàn tay cô vuốt nhẹ: Biết ai muốn hại em không?
Anh nói ông chủ Thiên Khách Lai lai lịch không nhỏ, chẳng lẽ là anh ta?
Vậy em biết ông chủ Thiên Khách Lai là ai không?
Chử Đồng lắc đầu, cô chỉ là một người bình thưởng ở tầng lớp thấp, sao có thể quen biết với một tổng tài cao cấp bá đạo như vậy được chứ?
Chử Đồng ngạc nhiên há hốc mồm: Người hại Giang Ý Duy suýt chút nữa bại liệt?
Nếu không thì là ai? Toàn bộ Tây Thành, em còn có thể tìm ra được người thứ hai tên Phó Thời Thiêm?
Anh ta cũng quá độc ác đi!
Giản Trì Hoài dựa vào đầu giường: Chuyện này không nhất định là Phó Thời Thiêm làm, bởi vì hắn còn chưa đến mức phải xử lý một phóng viên nhỏ như em. Nhưng ông chủ của Thiên Khách Lai thực sự là anh ta. Về phần người ra tay, hiển nhiên có móc nối lợi ích với Thiên Khách Lai, hẳn là quản lý cấp cao. Xảy ra loại chuyện này, Phó Thời Thiêm trách tội xuống, liền lấy em ra trút giận.
Thật là độc ác! Chử Đồng không khỏi thốt lên.
Thủ đoạn này, thật ra rất quen thuộc. Em còn nhớ chuyện trước đây em bị người của Ân Thiếu Trình tông xe, sau đó bỏ vào bệnh viện tâm thần không?
Đương nhiên là nhớ. Cho dù bây giờ Ân Thiếu Trình vui vẻ gọi cô một tiếng em gái, nhưng Chử Đồng đối với anh ta luôn có ác cảm, đến bây giờ cũng không thể quên được.
Về phương diện đen tối và độc ác, Ân Thiếu Trình so với Phó Thời Thiêm, chỉ là một thầy một trò mà thôi. Thủ đoạn đối với em, cũng là học được từ Phó Thời Thiêm. Trước đây Ân Thiếu Trình từng bị giáo huấn, chính là lúc sau khi đụng xe bị quăng vào núi sâu rừng hoang. Nhưng không có bằng chứng rõ ràng chứng minh do Phó Thời Thiêm làm, anh ta chỉ có thể tự cho là do mình xui xẻo.
Chử Đồng đối với Phó Thời Thiêm này, có chút không hiểu: Ân Thiếu Trình lợi hại như vậy, còn bị Phó Thời Thiêm trừng phạt, vậy Phó Thời Thiêm này khó giải quyết vậy sao?
Quả thực là khó giải quyết.
Chử Đồng trầm mặc hồi lâu.
Ánh mắt Giản Trì Hoài u ám, kéo cánh tay Chử Đồng qua: Bây giờ biết đã chọc vào phiền phức gì chưa?
Nếu bình thường, Chử Đồng chắc chắn sẽ phản bác vài câu, nhưng nhìn gương mặt anh tuấn phi phàm của Giản Trì Hoài như vậy, cô lại nghẹn lời. Đúng vậy, cô tự rước lấy phiền toái, nhưng lại khiến anh trả giá quá đắt. Đáng buồn hơn là cô còn phải gạt anh. Chử Đồng giương đôi mắt to nhìn anh.
Giản Trì Hoài cho rằng cô sợ hãi: Được rồi, có tôi ở đây.
Cô nghe vậy, trong lòng càng thêm chua xót. Sau đó trong miệng tự nhiên thốt ra:
Giản Trì Hoài, anh muốn có một đứa con không?
Giản Trì Hoài tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt của cô: Em muốn cùng tôi sinh con?
Tôi hỏi vớ vẩn một chút thôi. Chử Đồng lật đật thay đổi trọng tâm câu chuyện. Cô thực sự điên rồi, sao đột nhiên lại hỏi như vậy.
Anh muốn uống nước không? Tôi đi mua cho anh.
Không uống. Giản Trì Hoài kéo tay cô, cũng không bằng lòng bỏ qua trọng tâm chuyện này: Con, đương nhiên là tôi muốn. Mẹ tôi mấy hôm trước còn đang thúc giục tôi, nói là lớn già đầu rồi, nhà họ Giản muốn tôi nối dõi tông đường, bà cũng đã muốn ôm cháu trai.
Chử Đồng khẽ nuốt xuống một ngụm khí, trong lồng ngực chỉ cảm thấy đau nhức. Cô ngẩng đầu nhìn bình dịch truyền, trên người Giản Trì Hoài đang mặc quần áo bệnh nhân. Anh cầm lấy điều khiển bật TV lên, bên trong phát ra âm thanh vỗ về Chử Đồng. Cuối cùng cô cũng có thể im lặng được một lúc, bình tĩnh suy ngẫm lại mọi chuyện.
Sau khi truyền dịch xong, Giản Trì Hoài đứng dậy thay quần áo, trông thấy Chử Đồng vẫn còn ngồi bất động ở mép giường, anh tiến lên vỗ nhẹ vai cô: Đi.
Anh như vậy đi được không? Không phải nói ở lại theo dõi sao? Chử Đồng nhìn chân anh, tuy rằng bị thương không nặng, nhưng vết thương ngoài da cũng không ít.
Tối nay mời bác sĩ Triệu đến Bán Đảo Hào Môn, để ông ấy trực ở đấy, dù sao em cũng yên tâm đi.
Chử Đồng thấy vậy, không thể làm gì khác đành phải đứng dậy theo anh, bước chân Giản Trì Hoài rất nhỏ, Chử Đồng đi theo bên cạnh anh, hai người ra khỏi bệnh viện. Trên xe, Chử Đồng nhìn sang người đàn ông bên cạnh:
Trước tiên đưa anh về, tôi sao cũng được.
Tôi đói bụng. Giản Trì Hoài bỗng nhiên tiếp lời.
Người tài xế phía trước liếc mắt: Ông chủ, có cần đi đâu ăn chút gì đó không?
Chử Đồng nghe vậy liền từ chối: Không được, anh ấy vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, sao có thể tùy tiện chạy tới chạy lui? Bác sĩ nói đáng lẽ phải ở lại theo dõi một đêm.
Tài xế nghe vậy lúc này mới nhớ mình đang ở bệnh viện đón người: Xin lỗi, là tôi lo nghĩ không chu toàn.
Không đến mức ấy. Giản Trì Hoài cảm thấy Chử Đồng đang làm quá lên: Bị thương ngoài da thôi.
Giản Trì Hoài, anh nói xem mạng chúng ta có bao nhiêu lớn hả?
Người bình thường chứng kiến tai nạn như vậy, đầu tiên cho rằng bên trong không có người, không giúp đỡ.
Đáng tiếc chiếc xe tốt của anh đã bị hỏng.
Mạng cũng đủ lớn, hơn nữa gần như không bị thương chút nào.
Nghe anh nói như vậy, Chử Đồng không chút vui sướng, càng cười không nổi.
Trở lại Bán Đảo Hào Môn, tính tình Giản Trì Hoài có chút cáu kỉnh, nhìn ra ngoài: Tôi nói tôi đói, lỗ tai anh điếc à?
Cái này tài xế thực sự hoang mang, khi Chử Đồng nói những lời kia, bộ dạng Giản Trì Hoài rõ ràng không có gì kháng nghị. Anh cẩn thận thông qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông ở phía sau: Ông chủ, ý của anh là?
Đừng để tôi lập lại, tôi đói bụng.
Tài xế gật đầu: Được, vậy tôi...
Chử Đồng đẩy cửa xe, đồng thời đi xuống phía dưới, cô khom lưng nhìn vẻ mặt ngạo mạn của giáo sư Giản: Trong nhà không phải có người giúp việc à? Trễ như vậy, không nên ra ngoài ăn.
Mùi vị trong nhà, ăn chán rồi. hai tay Giản Trì Hoài vòng trước ngực, không có ý định xuống xe, thật ra trên mặt anh cũng đã có chút đổi màu, xương gò má không biết đụng vào chỗ nào, bầm một mảng.
Anh xem anh kìa, nhan sắc tàn phai còn không chịu sống yên ổn?
Giản Trì Hoài sờ sờ mặt mình, đau đến khẽ nhíu mày: Bị thương, đi ra đường so với những thứ bên ngoài ngũ quan hoàn mỹ vẫn nhìn được.
Được rồi, xem như cô phục anh. Chử Đồng vẫy tay với anh: Xuống, tôi nấu cho anh ăn, được chưa?
Em muốn nấu gì?
Cơm nha.
Giản Trì Hoài lắc đầu, Chử Đồng đứng thẳng dậy, muốn rời đi. Cô ngẩng đầu nhìn bóng đêm đang bao phủ Bán Đảo Hào Môn, cô đã sống ở nơi này hai năm. Mùi vị của cây cỏ nơi đây dường như cũng trở nên quen thuộc.
Sắc mặt cô ảm đạm, sau đó lại khom lưng nhìn người đàn ông bên trong: Vậy anh muốn ăn gì?
Bánh trứng.
Được, xuống đi.
Cuối cùng tài xế cũng được giải vây, thầm thở hắt ra. Giản Trì Hoài và Chử Đồng đi vào trong, người giúp việc biết rõ đêm nay Giản Trì Hoài không trở về dùng cơm, cho nên đã sơm rời khỏi. Chử Đồng đi vào trong nhà bếp, bắt đầu tìm bột mì, Giản Trì Hoài trông thấy bóng dáng cô ở trước mặt đi tới đi lui, cả gian phòng dường như sống lại.
Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, Giản Trì Hoài đứng đậy đi ra cửa: Tôi thuận miệng nói một chút mà thôi, không ăn nữa. Đêm nay em cũng bị hoảng sợ không ít, sớm nghỉ ngơi đi.
Tay Chử Đồng vẫn còn đang cầm bột mì, quay đầu nhìn anh: Anh chắc chắn chứ?
Giản Trì Hoài gật đầu. Cô buông bột trong tay xuống: Nếu đã như vậy, tôi về nhà.
Người đàn ông nghe vậy, không lên tiếng. Đôi mắt thâm thúy dán chặt lấy cô không tha. Chử Đồng chịu không nổi cái nhìn như vậy:
Được rồi được rồi, làm xong tôi đi. Tôi không sao hết! Dù bị hù dọa nhưng hồn đã sớm trở về.
Cô mở tủ lạnh, lấy trứng ở bên trong ra. Làm bánh trứng không khó. Lúc trước cô đã làm bữa sáng một lần. Không nghĩ tới Giản Trì Hoài còn nhớ kỹ như vậy.
Cô bận bịu trong nhà bếp, sau khi đánh trứng, lại cầm bột mì rắc lên. Giản Trì Hoài khẽ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra cô vẫn còn ở đây.
Chử Đồng làm nóng chảo, đồng thời đảo hành băm lên, sau đó dùng muôi múc canh múc một thìa lớn, chậm rãi đổ vào trong chảo. Mùi hành từ đó lan tràn ra khắp gian bếp.
Giản Trì Hoài kết luận, đây là âm thanh thuộc về gia đình. Anh tiến lên trước một bước, hai tay đặt hai bên thắt lưng Chử Đồng. Sau đó, tay anh nhích lên trước một chút, bàn tay xoa bóp thắt lưng không chút mỡ dư thừa. Cuối cùng, tay anh dừng lại trên cái bụng phẳng của cô. Sau đó, mười ngón tay đan vào nhau.
Khuôn mặt Giản Trì Hoài chôn sâu vào cẩn cổ của Chử Đồng, nổi lên xúc cảm vô cùng tốt: Chúng ta... việc vừa nãy mới làm được một nửa, tiếp tục hoàn thành được không?
Trong đầu Chử Đồng vang lên một tiếng nổ lớn. Cái thìa trong tay run lên.
Những lời bác sĩ nói lúc nãy không ngừng chạy qua chạy lại trong đầu cô. Cô cuống quýt từ chối: Không được, Giản Trì Hoài, anh không được!