Trên người cô gái có mùi nước hoa, cô ta tiến đến trước mặt Giản Trì Hoài. Bàn tay luồn vào trong cổ áo anh, cô ta tựa như hài lòng với vòm ngực của anh, ngón tay mân mê từng chút một, cảm giác được lòng bàn tay truyền đến sự rắn chắc và độ ấm của cơ thể anh, cô ta thở hổn hển, người bên cạnh lên tiếng thúc giục.
Muốn lên thì lên đi cho thoải mái!
Cô thì biết cái gì? Đồ tốt phải từ từ thưởng thức.
Còn nói thưởng thức! Vừa rồi lúc ở quán rượu, xem tư thái của anh ấy cô có nhào đến cũng có tác dụng sao? Làm ơn thừa dịp còn nóng, đừng quanh co nữa.
Cô dường như dục hỏa đốt người rồi, không hiểu rụt rè là gì sao?
Bàn tay Giản Trì Hoài nâng lên, vỗ về thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, cô ta cởi bỏ áo khoác, bên trong là một chiếc áo lông mỏng, làn da nơi thắt lưng vừa lúc lộ ra. Bàn tay người đàn ông vuốt ve qua lại, cái cảm giác tinh tế đó, làm anh thấy toàn thân rung động. Đôi môi mỏng của anh hé mở, cô gái kia cũng thấy cảm giác ham muốn mãnh liệt, cô ta tiến đến hôn lên cánh môi Giản Trì Hoài.
Cảm giác mềm mại làm cô ta càng thấy hư không, hai tay bắt đầu ra sức xé rách áo của anh.
Giản Trì Hoài hồi hộp, anh không hiểu Chử Đồng trở nên phóng khoáng như vậy từ lúc nào.
Cô gái hôn từ cổ anh men theo xuống ngực, bàn tay cô ta khẽ vuốt ve, trong lòng bàn tay là bắp thịt cứng rắn, dù cho nằm ngửa cũng có thể nhìn thấy phập phồng, cô gái bên cạnh đẩy cô ta một cái.
Cô lại thích ngực lớn sao?
Đương nhiên, lần đầu thấy đó. Nói xong, cúi đầu thấp vùi vào ngực anh...
Giản Trì Hoài có cảm giác tê dại lan nhanh đến tứ chi, thật giống như mọi căng thẳng bỗng nhiên biến mất, anh khoan khoái than nhẹ một tiếng. Cô gái kia thấy tình trạng đó, bất chấp, tiến lên ôm cổ anh, tắm làm cái gì chứ, nhân lúc còn nóng, lăn một vòng rồi tính.
Giản Trì Hoài cảm thấy lồng ngực bỗng nhiên bị đè nặng. Anh vô thức cử động, nghĩ bụng muốn giành thế chủ động, áp người phụ nữ trong ngực xuống, không ngờ lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
A ——
Thanh âm quá mức chói tai, anh chợt giật mình mở mắt ra, nhìn mấy lần, mới nhìn rõ người trong lòng mình.
Đối phương thấy anh tỉnh lại, có chút sợ hãi, nhưng nghĩ anh chỉ là một người đàn ông bình thường, cô ta liếc mắt đưa đẩy, bàn tay khẽ vuốt ve nơi xương quai xanh của anh.
Tứ ca ——
Giọng nói mềm mại phát ngấy, quả thực muốn làm người ta không có lý do phản kháng.
Giản Trì Hoài nhíu mày, anh thực sự là say quá rồi.
Cô kêu cái gì?
Dạ?
Giản Trì Hoài bình tĩnh nhìn khuôn mặt dưới người mình, bỗng nhiên trợn tròn mắt.
Cô vừa kêu gào cái quỷ gì vậy?
Tiếng kêu gào thê lương kia, thiếu chút nữa làm anh giật mình không dậy nổi.
Gương mặt cô gái có chút lúng túng: Không, không phải em.
Giản Trì Hoài động đậy, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên một lần nữa.
Tứ ca, nhẹ một chút.
Giản Trì Hoài buông tay ra, sau đó nhìn kỹ lại, vậy mà lại nhìn thấy còn có một cô gái khác nữa. Đầu gối của anh đè lên mái tóc dài của cô ta, cô gái đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, quần áo đã cởi ra chỉ còn lại đồ lót.
Giản Trì Hoài bỗng nhiên đứng dậy, lui về phía sau một bước: Các cô...
Tứ ca.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn thấy lồng ngực mình lộ ra phân nửa.
Ai cho các cô đến đây?
Anh đã quên sao? Lúc đó anh uống say ở trong phòng, là hai đứa em cùng nhau mới đưa anh về đây được.
Giản Trì Hoài cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng lan ra toàn thân.
Đi qua cửa?
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vấn đề này rất kỳ quái, không đi qua cửa, chẳng lẽ có thể xuyên qua tường sao?
Vâng.
Gương mặt Giản Trì Hoài tức thì xanh mét, sắc mặt thay đổi khó coi đến cực điểm, liếc mắt nhìn hai người: Ai cho phép các cô đưa tôi từ quán bar đến đây?
Anh Đông Tử nói, tìm một chỗ để anh nghỉ ngơi thật tốt...
Khoảng cách từ anh đến cô gái đang nói quá gần, Giản Trì Hoài liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt lạnh thấu xương.
Các cô muốn làm gì nào? Diễn viên?
Tứ ca, anh xem điều kiện của chúng em thế nào?
Không được tốt lắm. Giản Trì Hoài nhìn đến trước ngực cô ta, ánh mắt không chút xao động, đẩy cô ta ra.
Tránh ra.
Tứ ca, anh như vậy chúng em không yên lòng...
Giản Trì Hoài khua tay: Có các cô ở đây, tôi càng không an tâm.
Hai người thấy sắc mặt anh không dễ nhìn, cũng không dám lôi thôi nhiều, vội vàng lượm quần áo mặc vào rồi rời đi.
Ra khỏi cửa phòng, bị lạnh đến run rẩy, cô gái khoác áo khoác vào, nhìn sang cô bạn bên cạnh: Có ai thảm như chúng ta không?
Hóa ra mất không tiền thuê phòng?
---
Giản Trì Hoài ngồi dựa trên giường, nhìn xung quanh một vòng, nội thất và trang trí trong phòng đều là hạng nhất. Cơ thể vì uống rượu nên rất mệt mỏi, cũng không cần phải về, cứ ngủ lại đây một đêm đi.
Anh sờ túi lấy điện thoại ra, gọi cho Đông Tử, âm thanh hổn hển từ đầu bên kia truyền đến: Ô, Tứ ca, sức chiến đấu mãnh liệt nha, nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?
Là cậu sắp xếp? Giản Trì Hoài ngữ điệu bình ổn, nghe không rõ tâm tình anh như thế nào.
Ngạc nhiên sao? Lợi hại không? Tứ ca, đàn ông kiêng kị nhất là treo cổ ở trên người một người phụ nữ, đàn bà thôi mà, mùi vị đều như vậy...
Cậu đem tiền phòng đêm nay trả lại cho mấy người đó.
Đề tài thay đổi quá nhanh, Đông Tử cảm giác được có chút nhỏ nhặt.
Tiền gì ạ?
Lúc đó tôi say quá, ở phòng này, hẳn là các cô ấy thuê. Đêm nay tôi không về, cậu đã biết, liền đem tiền trả người ta.
Không phải chứ, Tứ ca. Đông Tử cũng còn đang vui vẻ ở bên ngoài.
Chuyện này không vội, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, sáng mai anh trực tiếp...
Mấy người đó không ở trong phòng.
Hả? Đông Tử cũng uống rượu, cảm thấy suy nghĩ theo không kịp: Mấy cô gái đó đi đâu?
Cậu còn mơ hồ có phải không? Nếu tôi biết qua đêm nay số tiền này không chuyển, để xem tôi xử cậu thế nào!
Không phải, Tứ ca, em đang bận mà...
Giản Trì Hoài dựa vào đầu giường, trong giọng nói không có ý thương lượng: Muốn tôi nói trực tiếp cho cô nàng họ Thư có phải không?
Được được được, em không dám, em sắp xếp ngay, anh cứ vô tư đi.
Giản Trì Hoài cúp điện thoại, anh luôn luôn là người giữ gìn thanh danh, huống chi mình vẫn là người có gia đình. Nếu thật sự chuyện thuê phòng cùng đàn bà mà truyền ra ngoài, một đời thanh danh của anh bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Đứng dậy đi toilet rửa mặt, Giản Trì Hoài lười không nhúc nhích, gọi điện thoại để tài xế mang bộ quần áo qua đây.
Anh cầm di động lên đẩy cửa sắt sàn đi ra ngoài ban công. Phía dưới là bể bơi ngoài trời thật lớn, khoảng màu lam dao động trong ánh mắt thâm thúy. Anh xuất thần nhìn về phía xa xa.
Khi đó chắc hẳn Chử Đồng vẫn đứng ở cửa, nhất định là cô ấy sẽ nhìn thấy lúc anh được người khác đỡ ra ngoài.
Không biết tên Đông Tử miệng thối kia còn nói linh tinh những gì. Nhưng chẳng lẽ lúc đó cô ấy chỉ trơ mắt nhìn anh rời đi?
Từ lúc đó cũng khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, nhưng trên di động của anh cũng không có một cuộc gọi của Chử Đồng. Có phải anh có phóng túng với người phụ nữ khác cô cũng không quan tâm?
Nếu không, tại sao có thể nhìn anh bị người khác đưa đi như vậy?
Giản Trì Hoài cảm thấy trong lòng trống rỗng buồn bực.
Anh ngẩng đầu nhìn phía xa xa, anh cũng sẽ không tới tìm Chử Đồng nữa. Việc đã đến mức này, làm vậy không còn ý nghĩa nữa. Theo cá tính của cô, nếu như là lúc trước, nhìn thấy có người phụ nữ dám gần anh, không nhào tới cắn xé mới là lạ. Nhưng bây giờ thì sao? Cô giả vờ như không có việc gì, cô hoàn toàn có thể buông bỏ thật sự.
---
Sáng sớm hôm sau, Lý Tịnh Hương đẩy cửa phòng Chử Đồng ra nhìn, không thấy cô, bà giật mình, xoay người thiếu chút nữa đụng phải Chử Đồng.
Chử Đồng đang cầm khăn mặt trong tay: Mẹ, mẹ làm gì vậy?
Tối hôm qua mẹ không đợi được con nên đi ngủ trước, sao con về muộn vậy?
Dạ... Chử Đồng không muốn nói cho mẹ biết chuyện mình làm thêm.
Trong khoảng thời gian này con đều rất bận, có tin tức phải theo đuổi.
Con làm việc lấy tiền nhưng đừng liều mạng như vậy. Với lại những chuyện nguy hiểm không thể để lộ ra ánh sáng như vậy, con cứ theo người ta là được rồi.
Mặc dù Lý Tịnh Hương cũng không quá quan tâm tới công việc của cô, nhưng cũng biết công việc của cô không phải là công việc văn phòng an nhàn gì.
Chử Đồng xoa tóc: Con đã biết, mẹ, con có chừng mực.
Buổi tối, đứng tới tận lúc khuya như hôm trước, Chử Đồng đưa mắt nhìn gác chuông đối diện, còn có năm phút đồng hồ là có thể giải thoát rồi. Trong lòng thầm nhẩm tính theo thời gian, cô liếc mắt thoáng nhìn chiếc xe từ bên ngoài tiến vào, nghĩ bụng đến lúc này, còn có người đến ăn cơm tối sao?
Chử Đồng đứng thẳng lưng, người đàn ông xuống xe, cô nhìn lại liền nhận ra, đó là Đường Minh Lục.
Anh ta bước nhanh đi tới trước mặt Chử Đồng, đúng lúc là giờ tan việc của cô, Chử Đồng lên tiếng chào: Đường tiên sinh.
Em làm ở đây có quen không?
Rất tốt.
Đường Minh Lục tháo găng tay ra: Đi, ăn một chút gì đi.
Không được... Chử Đồng vội vàng cự tuyệt: Đã trễ thế này, tôi cũng không đói, nếu không quay về mẹ tôi sẽ lo lắng.
Chỉ mười phút thôi, rất nhanh, đi thôi.
Đường Minh Lục vỗ nhẹ lên vai Chử Đồng: Em vào phòng thay đồ trước, thay quần áo ra là có thể ăn.
Đường tiên sinh, thực sự không cần...
Đường Minh Lục đi thẳng vào trong: Tôi đợi em bên ngoài.
Chử Đồng thấy vậy đành phải đi thay quần áo.
Lúc đi ra khỏi phòng thay đồ, quả nhiên thấy Đường Minh Lục đứng đợi ở bên ngoài.
Chử Đồng chỉnh lại túi.
Tôi thật sự không phải là khách sáo...
Đường Minh Lục ngắt lời cô: Vậy thì đi thôi.
Đi tới phòng ăn, Đường Minh Lục đã chọn xong vị trí. Chử Đồng nhìn thấy trên bàn dọn xong hai bát vằn thắn. Cuối cùng tâm trạng cô cũng buông lỏng, ngồi xuống cùng Đường Minh Lục. Điều cô e ngại không phải là không có lý, nếu như Đường Minh Lục phô trương lãng phí, vậy thì một đêm làm việc của cô cũng không bằng một chén rượu.
Đường Minh Lục ăn trước.
Bên ngoài rất lạnh, ăn bát mì nóng hổi sẽ thấy khá hơn nhiều.
Sao muộn rồi anh còn qua đây?
Mới xong việc, vừa lúc đói bụng nhưng lại không muốn ăn một mình, nghĩ đến em còn đang đứng ở đây.
Chử Đồng múc một miếng vằn thắn để vào trong miệng, cắn một miếng, là nhân tôm bóc sủi cảo, da mỏng thịt nhiều, nước canh cũng là nước xương ninh nhừ, mùi vị ngọt không ngấy. Mặc dù cô biết bát vằn thắn này giá sẽ không rẻ, nhưng Đường Minh Lục nghĩ cũng chu đáo, dù có đắt hơn nữa cũng chỉ là một bát vằn thắn, cô cũng có thể nhận.
Đường Minh Lục ăn nhanh hơn so với cô, anh đẩy bát ra. Chử Đồng còn đang ăn, bỗng nhiên anh mở miệng nói: Em có thể nhận ra là kỳ thực tôi đang theo đuổi em hay không?
Chử Đồng thiếu chút nữa bị nghẹn, vừa ăn vừa nói: Phương thức theo đuổi người khác của Đường tiên sinh, thật đúng là lời ít ý nhiều.
Chúng ta đều là người trải qua hôn nhân, tuy thất bại. Tôi nghĩ, nếu như tôi sử dụng hoa tươi hàng hiệu, em đã sớm từ chối tôi từ ngàn dặm đi?
Chử Đồng không trả lời.
Đường Minh Lục cũng không phải là người đơn giản, có thể đem một sản nghiệp kinh doanh đến trình độ như vậy, ít nhất anh ta cũng là không dễ đối phó.
Cô tìm cớ thoái thác: Tôi mới ly hôn, còn chưa vượt qua đâu, Đường tiên sinh, có một số việc sau này hãy nói đi?
Cô cố gắng sao cho hai người đỡ phải cảm thấy xấu hổ. Đường Minh Lục cười, hai tay lồng vào nhau: Có thể, chờ em.
Lúc trở về, Chử Đồng không để cho Đường Minh Lục đưa về. Dù sao trời cũng không còn sớm, huống hồ cô cũng đi xe của mình.
Đi ra cửa thang máy, nâng đồng hồ nhìn thời gian, đã sắp mười hai giờ.
Cô rón ra rón rén đi tới cửa nhà, lấy ra chìa khóa mở cửa, lại phát hiện cửa mở khẽ, là không khóa.
Ánh đèn bên trong phòng khách cũng sáng, Chử Đồng nhìn thấy bố mẹ còn chưa ngủ mà vẫn đang ngồi trên sô pha. Ngoài ra, cô còn nhìn thấy người tài xế của Giản Trì Hoài.
Chử Đồng quay lại đóng cửa, trên bàn trà chất đầy túi lớn túi nhỏ, muốn lờ đi cũng khó, nhìn thấy cô trở về, người tài xế đứng lên nói: Đây là Giản tiên sinh phân phó tôi đưa tới.
Là cái gì vậy? Chử Đồng nhìn lại, thấy túi trên nilon có tên bệnh viện.
Lý Tịnh Hương nói chen vào: Những thứ này đều là thuốc cho chị gái con.
Giản Trì Hoài bảo ông đưa tới? Chử Đồng hỏi lại ngay lập tức.
Người tài xế gật đầu: Vâng, Giản tiên sinh nói, là cùng một bệnh viện kê đơn, bên trong là liều dùng cho ba tháng.
Chử Đồng chỉ vào túi lớn túi nhỏ trên bàn: Anh ta thật là có lòng.
Khiến cho Chử Nguyệt Tinh thành bộ dạng như vậy, bây giờ lại đưa tới thuốc này, chẳng lẽ còn không coi là cho một cái tát, lại dỗ một miếng đường sao?
Giản tiên sinh phân phó, để tôi nhất định phải đưa đến tay cô, hiện tại tôi không quấy rầy nữa.
Người tài xế đứng dậy, Lý Tịnh Hương cũng đứng lên theo tiễn ông ta ra ngoài.
Chử Cát Bằng cầm lấy túi thuốc nhìn nhìn, không nói gì, xoay người trở về phòng.
Chử Đồng ngồi vào sô pha, Lý Tịnh Hương tiễn người tài xế trở về, bà cất hết túi thuốc lại.
Liều dùng cho ba tháng đấy! Đồng Đồng à, có phải Trì Hoài thấy con vất vả, cho nên...
Cho nên, đưa thuốc?
Cho dù nghĩ thế nào, đưa thuốc cho người khác hẳn là việc đầu óc khác người mới làm đi?
---
Người tài xế trở lại Bán Đảo Hào Môn, thấy Giản Trì Hoài đứng ở trong sân còn chưa ngủ, ông ta dừng xe đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài.
Giản tiên sinh, tôi đã đưa thuốc tới theo lời dặn của ngài.
Giản Trì Hoài nâng cổ tay lên, khuôn mặt không cảm xúc: Nhìn xem đã mấy giờ rồi?
Thật ngại quá, nhưng ngài nói muốn tôi đợi đưa cho thiếu phu nhân. Cô ấy về nhà lúc mười hai giờ hai phút, tôi đưa xong lập tức trở về luôn. Người tài xế không dám nói sai một lời.
Giản Trì Hoài nghe thấy câu này, đầu lông mày càng nhíu chặt hơn. Anh tính toán thời gian, mười một giờ Chử Đồng được nghỉ, thay quần áo xong đi tới bãi đỗ xe sẽ không quá mười phút, lộ trình mười lăm phút, sao có thể trễ như vậy mới về đến nhà?
Duy nhất khả năng, chính là cô ấy còn gặp người nào đó. Không chừng, còn cùng nhau ăn khuya.
Giản tiên sinh?
Giản Trì Hoài thu hồi suy nghĩ: Ông trở về đi.
Vâng.
Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng xa, người tài xế lại lái xe rời đi.
Giản Trì Hoài xoay người, anh đứng ở dưới bóng cây, bóng đêm lạnh lùng bao trùm gương mặt anh tuấn cương nghị, anh nhìn phía trước, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh không chạy đến nhà họ Chử.
Mặc dù Giản Trì Hoài để người tài xế tới đưa thuốc nhưng những ngày kế tiếp anh cũng không xuất hiện.
Bọn họ vốn không thuộc về cùng một thế giới, trừ phi ngẫu nhiên, nếu không cũng không thể chạm mặt.
Mùa đông tới nên trong các loại đồ ăn mà nói thì lẩu tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu.
Trong quán lẩu Thiên Khách Lai phía Tây Thành, tiếng người ồn ào, không một chỗ trống, phòng bếp cũng bận rộn đến không thở nổi.
Chử Đồng mang khẩu trang trong đám người qua lại không ngớt, bên ngoài nhân viên phục vụ đem từng tờ giấy ra vào. Bếp trưởng từ dưới gầm bàn lôi ra một cái thùng lớn, lấy muôi lớn múc ra đổ thêm vào nồi nước dùng nóng hổi, quấy đi quấy lại nhiều lần hòa vào nước lẩu, làm cho người ta bưng ra.
Chử Đồng đang thái đồ, cô giả vờ đi qua người đầu bếp hỏi: Sư phụ à, nước canh trong quán chúng ta đều là nước cốt ngao tinh khiết sao? Vừa rồi sư phụ vừa bỏ thêm gì vậy?
Chính là súp đặc, sáng này vừa làm, sợ là đông khách không kịp làm.
Nhưng sao tôi nhìn thế nào cũng không thấy giống? Nếu như là súp đặc, hẳn phải là nước canh chứ...
Bếp trưởng không kiên nhẫn trừng mắt với cô: Còn không mau thái đi? Tôi là đầu bếp, hay cô là đầu bếp?
Chử Đồng ngậm miệng, trở lại chỗ của mình, cô quan sát động tĩnh bên trong phòng bếp. Điểm khác thường này cũng không phải là lần đầu tiên cô phát hiện.
Tới hai giờ chiều, các công nhân viên mới bắt đầu dùng cơm, Chử Đồng bưng cái bát ngồi ở đó, cô mới đến quán lẩu mấy ngày, nhưng đã có bạn nói chuyện phiếm rồi.
Một cô gái ngồi ở bên cạnh cô, ước chừng chưa đến hai mươi tuổi, cô bé thấp giọng nói: Có mấy lời, chị cũng đừng đi hỏi đầu bếp, cẩn thận ông chủ cho chị nghỉ việc đấy!
Nghiêm trọng như thế sao? Chử Đồng làm bộ không hiểu: Chị chỉ hỏi mấy câu thôi mà.
Em ở chỗ này hơn nửa năm, cái gì mà chưa từng thấy? Được xưng là trăm phần trăm nước dùng tinh khiết nước cốt, tuyệt đối không pha tạp, cũng là lừa người tiêu dùng mà thôi. Một nồi nước dùng lớn, nếu quả thật là từ ngao nấu ra, thì chỉ vài ngày đã không đủ ngao để cung cấp rồi. Đều là mua cao lẩu thành phẩm, dùng nước sôi pha. Còn nói Tây Thành đệ nhất thương hiệu lẩu sao, rau xà lách khách ăn xong, cái nào chưa ăn đến đều thu lại? Chỉ là người ở phía ngoài nhìn không thấy mà thôi.
Chử Đồng khẽ nhíu mày: Dĩ nhiên là như vậy sao?
Đúng, nhưng cũng không liên quan tới chúng ta, chúng ta chỉ là người làm công, làm tốt việc của mình là được rồi.
Chử Đồng lại ăn cơm trong bát, liền cảm thấy không nuốt nổi nữa, nói không chừng cũng là đồ thừa thu trên bàn xuống thì sao?
Qua hai ngày, tin tức gần như gây xôn xao trong ngành ăn uống Tây Thành. Thương hiệu trăm năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nước dùng của Thiên Khách Lai được chứng thực là pha chế, còn bị phóng viên ngầm điều tra chụp hình rau xà lách được thu lại. Tồi tệ nhất chính là, ngay cả khách hàng ăn còn thừa thịt bò trên bàn cũng không chịu buông tha, sẽ được nhân viên phục vụ dồn vào tủ lạnh, đợi ngày hôm sau mang lên bàn ăn một lần nữa.
Tin tức vừa tung ra, gần như thu hút tất cả sự chú ý, trên weibo lùng sục danh tính người viết bài. Dù sao trước đó quán ăn còn được quảng cáo trên tiết mục món ngon Tây Thành.
Đối với người Tây Thành mà nói, nó chính là quán lẩu nổi tiếng.
Giản Trì Hoài ngồi ở tầng cao nhất Dịch Sưu, ánh mắt dừng ở máy vi tính, nhìn xong tin tức, anh tức giận nhắm chặt mắt.
Chẳng lẽ Chử Đồng không biết, Đường Minh Lục và Thiên Khách Lai là đối thủ một mất một còn sao?
Cô làm như vậy là tính chuyện gì?
Ra mặt thay Đường Minh Lục sao?
Hơn nữa, cô càng không biết, ông chủ đứng sau Thiên Khách Lai, tuyệt đối không phải là người mà Chử Đồng có thể động đến!