Chử Đồng cầm lấy khăn tay bên cạnh, lau lau miệng, cổ họng nghẹn ứ, hẳn là bị kinh hãi quá độ đây mà. Cô khẽ vỗ ngực, để bản thân bình ổn lại tinh thần, cô tắt giao diện, lấy đĩa CD ra, sau đó cầm lấy điện thoại di động trên bàn.
Vừa muốn bấm một dãy số, suy nghĩ một chút, lại đặt di động xuống. Ngoài phòng vừa lúc vang lên tiếng đập cửa, Chử Đồng cúi đầu: Vào đi.
Lý Tịnh Hương bưng dĩa dưa lưới vào, Chử Đồng đang thu dọn đĩa CD, Lý Tịnh Hương nhìn: Ai mang tới, cái gì vậy?
Chử Đồng hạ tầm mắt: À, một chút tài liệu mà thôi.
Ăn đi, dưa lưới rất tốt, vừa hay bán xong còn lại một nửa. Lý Tịnh Hương trông thấy con gái cất đĩa CD vào trong ngăn tủ: Đồng Đồng, tiền thuốc men của bác sĩ Cố...
Mẹ, thiếu chút nữa thì con quên nói với mẹ, bác sĩ Cố nói giảm cho chúng ta ba mươi phần trăm, như vậy tính ra, phí tổn cũng không cao lắm.
Thật sao? Lý Tịnh Hương nghe vậy, cuối cùng nét mặt cũng có chút ý cười: Vậy là có thể giảm bớt gánh nặng, bác sĩ Cố thật tốt.
Sau khi Lý Tịnh Hương rời khỏi, Chử Đồng lười biếng duỗi thắt lưng đứng dậy, cô nhìn đồng hồ, nhìn lại đĩa CD trong ngăn tủ, nhịn không được cầm di động gọi một cuộc cho Giản Trì Hoài.
Bên kia được nối máy rất nhanh, Chử Đồng ngồi ở mép giường.
Giản Trì Hoài, có phải thứ này là do anh gửi đến?
Không hề. Giản Trì Hoài thẳng thắn trả lời.
Vậy anh tặng CD này là có ý gì?
Giản Trì Hoài đến chỗ vòi sen, Chử Đồng có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào thông qua điện thoại. Xem ra khi cô gọi điện thoại tới, vừa đúng lúc anh đang tắm.
Giản Trì Hoài không hề tắt vòi sen, hẳn là chỉ mới tắm được một nửa.
Không phải em nói em thích mơ mộng sao? Tặng em thứ thực tế một chút, để an ủi tâm tình.
Anh mới động tình ấy! Chử Đồng không khỏi cao giọng: Giản Trì Hoài, anh đường đường là giáo sư, thế nào lại làm ra chuyện như thế này chứ?
Tôi đã làm gì em nào?
Trong lòng anh hiểu rõ.
Khóe môi Giản Trì Hoài khẽ nhếch lên, bàn tay xoa xoa bọt trước ngực: Đừng nên như vậy, tôi thật lòng muốn tốt cho em, vừa phải thôi kẻo dục hỏa công tâm .
Chính anh mới bị lửa dục thiêu đốt đi? Cho nên ban đêm mới dùng cái này để an ủi chính mình? Chử Đồng cười khẽ: Hôm nào tôi cũng phải tặng anh chút đồ vật, có qua có lại chứ nhỉ?
Sau khi nói xong, Chử Đồng ngắt điện thoại, Giản Trì Hoài cúi đầu nhìn thân dưới của mình chằm chằm. Anh đặt điện thoại xuống, đi đến đứng dưới vòi sen, lẩm bẩm: Người anh em, mày lại ngẩng đầu ưỡn ngực, tao phải thu phục mày.
---
Vài ngày sau, Giản Trì Hoài đang nghỉ trưa ở trường học, được bảo vệ bên kia gọi điện thoại tới, nói anh có một gói hàng, cần anh đến lấy một chút. Giản Trì Hoài cũng xem như tản bộ buổi chiều, anh xuống dưới lầu, vượt qua sân vận động đến phòng bảo vệ.
Nơi này có trách nhiệm bảo vệ an toàn, Giản Trì Hoài đi vào trong: Tôi có một gói hàng?
Vâng, giáo sư Giản. Một người bảo vệ chỉ thứ gì đó trên bàn: Chính là cái này.
Giản Trì Hoài đi lên phía trước, cầm đồ muốn rời đi, lại trông thấy hai người bảo vệ nháy mắt với nhau, lén cười trộm. Anh nhìn lướt qua gói hàng, mặt trên có một cái tem hồng hồng phủ kim tuyến.
Hàng đặt qua taobao: danh mục 'đồ chơi người lớn'
Mặt hàng: Búp bê giúp bạn 'vui vẻ' độc nhất vô nhị
Sản xuất tại: Trung Quốc (ghi chú: Ngực to, chặt gấp đôi.)
Người nhận: Giản Trì Hoài.
Số điện thoại, đương nhiên cũng là của anh.
Sắc mặt Giản Trì Hoài ngay lúc đó, không cần kể đến có bao nhiêu đặc sắc, từ trước đến nay hình tượng của anh ở trường học vô cùng đứng đắn nghiêm chỉnh, đâu dễ bị người khác trêu đùa như vậy?
Anh đem đặt đồ vật lại trên bàn: Cái này không phải tôi mua, nhầm rồi.
Nhưng thưa giáo sư Giản, tên và số điện thoại đều là của anh. Một bảo vệ đứng bên cạnh anh: Thật ra những cửa hàng loại này, nếu nói trước với họ, họ sẽ giấu thông tin, ít nhất sẽ không viết như thế này... như vậy...
Quá trắng trợn.
Sắc mặt Giản Trì Hoài xám xịt, đúng, anh đoán những thông tin như thế này vốn là được giấu đi, chỉ có điều, là có người cố ý để cửa hàng viết to lên, chính là muốn xem trò vui, mà người này không cần phải nói chắc chắn là Chử Đồng rồi, thật là tiểu nhân có thù tất báo!
Bảo vệ thấy anh không nói gì, lại nhắc nhở: Giáo sư Giản, anh mang thứ này đi đi, chút nữa có học sinh đến lấy đồ, bị trông thấy thì không tốt đâu.
Giản Trì Hoài đưa tay xé cái tem, tay cầm gói đồ, anh nhìn hai người bảo vệ một chút.
Nếu thật sự tôi muốn mua, cũng sẽ không gửi đến trường học, lại càng không ký gửi phòng bảo vệ, hiểu chưa.
Hai người nọ gật đầu: Hiểu rồi.
Hiểu cái gì đây?
Còn muốn nói đùa là người khác gửi cho anh?
Xem ra loại đồ này kích thước cũng nhỏ, người khác nhìn thấy cái này liền có thể biết rõ size của anh nha?
Sao lại có thể gửi đến trường học? Có lẽ khi mua đồ này thì sơ ý, viết nhầm địa chỉ trường học, cũng không dặn người bán hàng giấu thông tin đi, thật không phải đang làm trò cười sao?
Thực ra bọn họ cũng có thể hiểu, đều là người trưởng thành, chỉ là nhìn giáo sư Giản người cao lớn như vậy, lại đi xe nhãn hiệu nổi tiếng, ngay cả một phụ nữ cũng tìm không được, còn phải mua một con búp bê? Trước đây, không phải có rất nhiều phụ nữ tới trường tìm anh à?
Ách...
Trăm mối nghi ngờ không được giải thích, đột nhiên lại sáng tỏ, loại phần tử trí thức cao cấp này, trước mặt hòa nhã cao quý, hóa ra sau lưng cũng có sở thích đặc biệt này.
Giản Trì Hoài đi tới cửa, liếc nhìn ánh mắt mờ ám của hai người kia, vẻ mặt anh nghiêm túc, hằng ngày là một người nói năng thận trọng, đảo mắt một cái, chỉ là thêm chút nham hiểm: Lần sau trông thấy những thứ như thế này, trực tiếp từ chối nhận hàng, bởi vì không có khả năng tôi mua những thứ này.
Được, được.
Giản Trì Hoài bước ra ngoài, ngón tay anh khẽ gõ hai cái xuống hộp giấy, trong bụng nghĩ thầm, haiz, Chử Đồng, có phải em muốn hủy đi danh tiếng cả đời của tôi không?
---
Trong phòng làm việc, Chử Đồng vừa ngồi xuống, thì nhận được điện thoại của người dân, nói rằng ở thôn Tây Nguyên xảy ra chuyện, muốn nhà báo đến đó rồi mới nói chuyện cụ thể. Chử Đồng nhanh chóng mang theo máy ảnh rời đi, chỗ này không ở trung tâm thành phố, dọc đường đều là nhà hoang, đường nhỏ gồ ghề, rất khó đi. Thật vất vả mới đậu xe được ở cửa thôn, Chử Đồng cầm máy ảnh đi lên một con đường tráng xi măng, đường thì chật hẹp, không đủ cho một chiếc xe con chạy.
Xa xa, Chử Đồng nghe thấy có tiếng người ầm ĩ, phía trước chắc chắn có chuyện, cô nhanh chóng bước đến, đi tới trước một khu dân cư, mở cửa sắt ra, một sân phơi lớn bị bao vây bởi người xem, lờ mờ nghe được tiếng người chửi rủa từ trong đám đông vọng ra. Chử Đồng vừa đi chen vào trong đám người, vừa nói: Làm ơn cho qua.
Tới trước mặt, cô rõ ràng trông thấy một cô gái trẻ bị buộc hai tay, cột vào một cây cột điện, bên cạnh là một người đàn ông hùng hùng hổ hổ, bên cạnh người phụ nữ này còn có một đứa trẻ, lúc này đã bị dọa không nhẹ, ôm chân của cô ta ra sức khóc.
Chử Đồng bước lên phía trước: Có chuyện gì vậy?
Người đàn ông trông thấy cô, hung dữ trừng mắt: Cô là ai?
Tôi là nhà báo.
Người đàn ông nghe hai chữ này, ngay tức khắc trừng mắt lạnh: Nhà báo đến xem náo nhiệt làm gì? Cút đi!
Anh không thể buộc người khác...
Tôi buộc thì thế nào? Tôi còn muốn đánh đấy! Tiếng nói của người đàn ông vừa dứt, một cái tát nảy lửa giáng xuống, người phụ nữ bị đánh đến lệch cả mặt, đau đến rên thành tiếng, cũng không cầu cứu.
Chử Đồng lập tức hét lớn: Dừng tay!
Người đàn ông bước lên đấm thêm mấy phát vào người phụ nữ, đấm hai đấm vào bụng, trong nháy mắt chân người phụ nữ mềm nhũn, muốn khuỵu xuống, thế nhưng hai tay bị trói, người lắc lư đứng không vững.
Chử Đồng tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch: Các người còn coi luật pháp ra gì không?
Luật pháp? Trong cái thôn này, chúng tôi chính là luật pháp.
Chử Đồng đứng thẳng lưng, lấy điện thoại di động ra, có người trông thấy, hô lớn: Cô ta muốn báo cảnh sát!
Người đàn ông hùng hổ tiến lên phía trước muốn cướp điện thoại trong tay Chử Đồng, máy chụp hình rất lớn, người đàn ông rất nhanh chắn trước mặt Chử Đồng: Cô muốn làm gì? Không được làm càn!
Đừng để cô ta chụp, cô ta là nhà báo! Một người đàn ông la lên, người dân xung quanh dường như bị lửa thiêu đốt, mọi người bao vây tiến lên, bắt đầu đoạt lấy điện thoại của Chử Đồng, còn đập máy ảnh của cô, người đàn ông máy móc trực tiếp vác cô lên vai đặt ở giữa. Hai người bị vây ở giữa, nếu Chử Đồng sớm biết có chuyện như thế này, chắc chắn sẽ báo cho cảnh sát trước rồi mới đến đây.
Phía trước trên ban công của một nhà dân, có vài người nghe được tiếng động đi tới, dẫn đầu là một người đàn ông, từ trên cao nhìn xuống, đập vào mắt là hình bóng của Chử Đồng, hắn hỏi người bên cạnh: Chuyện gì xảy ra vậy?
À, chuyện nhỏ thôi, bắt được một tên trộm.
Bên trong sân, Chử Đồng đi đến bên cạnh Nhiếp: Cô không sao chứ?
Nhiếp nắm nắm lấy cổ tay, lắc đầu: Không có việc gì.
Trong lúc giành giật khi nãy, bị người khác túm lấy tay.
Chử Đồng đảo mắt nhìn người xung quanh: Chẳng lẽ mấy người muốn gây tai nạn chết người hay sao? Cô ấy chỉ là phụ nữ, tay trói gà không chặt còn mang theo con nhỏ.
Cô ta là trộm, đã đến thôn chúng tôi trộm vài lần.
Chử Đồng nhìn người phụ nữ, cô ta cũng không phản bác lại, chắc là bị đánh đến sợ.
Dù cho cô ấy có thực sự là trộm, các người cũng không nên động thủ đánh người, báo cảnh sát, cảnh sát sẽ xử lý.
Xử lý? Nhốt vài ngày rồi lại thả, sau đó lại trộm cắp? Người đàn ông đi tới trước mặt người phụ nữ, túm tóc đối phương, đem đầu của cô nhấc lên: Khuôn mặt này, mọi người trong thôn chúng tôi đều nhận ra, còn mang theo con đi ăn trộm, người như vậy không đáng đánh à?
Nhưng anh có nghĩ như vậy là phạm pháp không?
Cái gì gọi là phạm pháp? Thái độ người đàn ông ương ngạnh, hắn vung lên một cái tát, hai tay Chử Đồng bắt lấy tay của hắn: Không được đánh!
Bỏ đi. Người đàn ông giơ tay lên, Chử Đồng nhích sang bên cạnh vài bước, tâm tình những người dân nông thôn kích động, chỉ vào Chử Đồng, nói: Đừng tưởng là nhà báo thì giỏi, khi mất đồ sao không thấy mấy người đâu?
Trên ban công, người đàn ông khoác áo, áo sơ mi màu trắng bên trong loang lổ. Đứa trẻ bên cạnh không ngừng khóc ôm lấy chân Chử Đồng, Chử Đồng cúi đầu nhìn, tuy rằng cô mềm lòng, nhưng bây giờ không phải là lúc để dỗ dành người khác. Cô nhìn mọi người, ánh mắt bình tĩnh, cũng không vì chuyện khi nãy mà sợ hãi.
Mọi người hãy nghe tôi nói, tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người. Nhưng trước đây có rất nhiều chuyện, có vài người bắt được trộm, nhất thời tức giận động thủ, nếu chỉ là đánh bị thương thì không nói làm gì, nếu lỡ tay đánh chết thì sao? Tôi có một đồng nghiệp, hai năm trước từng đụng phải một tin, sau khi bắt được tên trộm liền đánh chết, mà tòa án sẽ không vì người ta là trộm thì có thể tự phán quyết việc đánh người ta chết, mọi người hiểu được điều này không?
Đừng nói với chúng tôi những lý luận không thực tế...
Chính là như vậy!
Người dân trong thôn bất chấp những lời này, thực ra, dùng cách thức của bản thân đối phó với kẻ trộm, cũng xem như là luật bất thành văn từ thời cha ông để lại. Mọi người cùng chung kẻ thù, nhà ai bắt được người, thì những người trong thôn cũng được tham gia.
Người đàn ông nhìn Chử Đồng không chịu đi, hắn nhặt gậy từ dưới đất lên: Đi mau.
Chử Đồng chắn trước mặt người phụ nữ: Không được, đánh cũng đã đánh, dạy cũng đã dạy, theo như lời mọi người nói, tôi có thể hiểu, nhưng cũng không đến mức dùng thủ đoạn ác độc đối phó với một người phụ nữ như vậy chứ?
Người trên lầu hai tay khoanh trước ngực, chăm chú nhìn cảnh tượng đang diễn ra dưới lầu, dường như cô đã quên, cô cũng là phụ nữ, đối mặt với gậy gộc đang giương cao, cô dựa vào cái gì để che chắn trước mặt người khác?
Người đàn ông trông thấy gậy gộc sắp giáng xuống, bỗng nhiên trên lầu có một âm thanh trầm thấp truyền tới: Dừng tay!
Chử Đồng vô thức ngẩng đầu lên, lại có thể trông thấy Đường Minh Lục. Anh ta đứng ở đó, dáng vẻ hiên ngang, giống như một pho tượng sống, thật sự, không khoa trương chút nào, có lẽ do nhìn ngược sáng, hai mắt bị bộ đồ trắng chọc mù.
Chử Đồng dường như trông thấy vị cứu tinh, liên tục khua tay: Này!
Bên cạnh Đường Minh Lục có vài người quản lý thôn, nghe được anh nói, cũng mở miệng: Không được làm càn, dừng tay!
Đường Minh Lục xoay người xuống lầu, anh ta vượt qua đám người đi đến chỗ Chử Đồng. Những người quản lý thôn cũng theo sát anh, trong đó có một người đi đến bên cạnh người đàn ông kia.
Bỏ gậy trong tay xuống, không nghe thấy sao?
Nhưng mà...
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sau này làm sao bây giờ? Người quản lý thôn ra hiệu: Đường tiên sinh tự mình xem xét, nếu các người không rời đi, cũng cùng chờ chết đi!
Cảm thấy ảnh hưởng đến quyền lợi của mình, người đàn ông bỏ cây gậy trong tay xuống, cầm máy ảnh, điện thoại di động trả cho Chử Đồng. Cô nhìn đứa bé kia, không hề lưỡng lự, cuối cùng cũng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Chuyện sau đó, cán bộ thôn tự mình giải quyết, Đường Minh Lục dẫn Chử Đồng ra ngoài: Nhìn bộ dáng của cô, tôi còn nghĩ cô sẽ mềm lòng, thả cô ta đi.
Cô ấy vẫn còn con nhỏ, là người giám hộ cũng như tấm gương tốt nhất, nếu như bỏ mặc, không quá vài năm, xã hội sẽ thêm một kẻ trộm nhỏ nữa mà thôi. Chử Đồng và Đường Minh Lục đi ra ngoài, cô dừng chân, ánh mắt hiếu kỳ: Còn anh, sao anh lại đến đây?
Tôi muốn xây dựng một nông trại sinh thái, cũng khả quan, bàn bạc được mấy tháng, đợi đến khi có quyết định thì khởi công.
Hôm nay thật đúng là khéo, nếu không phải bọn họ nể mặt anh, tôi cũng không biết kết cục sẽ thế nào.
Đường Minh Lục không khỏi bật cười: Bình thường em chạy tin, đều liều mạng như vậy à?
Tin tức xã hội, nguy hiểm hơn so với giải trí, còn chưa tính đến phải điều tra ngầm.
Chẳng lẽ em chưa từng cân nhắc sẽ thay đổi một công việc khác sao? Đường Minh Lục dừng bước: Tôi có thể giới thiệu cho em một công việc.
Không cần. Chử Đồng nói ra từ đáy lòng: Tôi thực sự rất thích công việc này.
Người đàn ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: Nếu cần tôi giúp đỡ, không cần khách sáo.
Bộ dạng Chử Đồng nghiêm túc, trêu chọc nói: Vậy anh nói thử xem, anh định giới thiệu cho tôi công việc thế nào?
Cho em quản lý một quán bar, nếu em không muốn bỏ công việc phóng viên cũng được, tôi cho em kiêm chức, trả lương cho em.
Chử Đồng muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng vẫn nuốt trở vào, cô bị hai chữ 'kiêm chức' hấp dẫn. Bây giờ chi phí cho chị cô khiến cô thu chẳng đủ chi, mỗi tháng tiền lương cũng không đủ, nếu có thể kiêm thêm thì thật tốt.
Mọi người trong quán, bình thường lương của phục vụ được bao nhiêu?
Hơn một nghìn, chỉ có điều sàng lọc rất nghiêm ngặt, khuôn mặt đẹp, quan trọng là vóc dáng cũng phải tốt, đối với vòng 2 cũng có quy định.
Chử Đồng đến đứng trước mặt anh: Vậy anh xem tôi có được không?
Đường Minh Lục có phần giật mình nhìn xuống một chút: Em, làm nhân viên phục vụ?
Đúng vậy, kiêm chức, buổi tối tôi có thể, tiếp khách ở cửa được rồi. Dĩ nhiên, điều kiện của tôi chỉ tới đó. Cái loại bưng trà đưa nước tôi sợ không làm được, tôi làm việc không được cẩn thận chu đáo.
Đường Minh Lục còn tưởng rằng cô đang đùa giỡn: Em xác định?
Đương nhiên, kinh tế của tôi rất eo hẹp, sau khi tan ca cũng không có việc gì làm.
Đường Minh Lục đưa hai tay ra: Để tôi xem vòng 2 em đạt không?
Chử Đồng lui về sau một bước: Đừng, tôi có thể nói số đo cho anh, anh không cần động tay động chân.
Được rồi, em tính lúc nào thì đi làm?
Bất cứ lúc nào, ngay đêm nay cũng được! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Đồng thỏa mãn tràn đầy ý cười, cô cảm thấy mình thật thông minh, cả chuyện này cũng nghĩ ra.
Sau khi xử lý xong chuyện ở thôn, Chử Đồng theo Đường Minh Lục trở về. Anh ta đưa Chử Đồng đến một quán bar lớn nhất ở Tây Thành, quy mô này, khí thế này, quả thực làm người ta muốn từ chối cũng không được.
Chử Đồng được Đường Minh Lục tự mình dẫn đi, chỉ cần làm tiếp viên, tuy rằng quản lý không hiểu, nhưng cũng đặc biệt chú ý.
Mặc dù công việc đơn giản, nhưng trước hết đòi hỏi phải qua huấn luyện, Chử Đồng tự nhiên phối hợp. Đường Minh Lục nói với cô, nếu không quen cứ trực tiếp tìm quản lý, để quản lý sắp xếp cho cô một công việc khác, tài nguyên anh có thừa, cho nên không muốn cô ở dưới quyền của mình chịu khổ cực.
Hôm nay đi làm, quản lý cho cô một bảng tên, đứng từ bảy giờ tối đến mười một giờ, bốn giờ, mỗi giờ năm mươi đồng.
Tiền lương thật hợp lý, mặc dù Chử Đồng cảm thấy số tiền này dễ kiếm, dù sao quán này cũng là những người tầng lớp giàu có và ngôi sao lui tới, lẽ nào trả một giờ lương được mấy đồng?
Cô chỉnh trang lại sườn xám đứng ở cửa, thắt lưng của cô mảnh nhỏ, mặc sườn xám rất đẹp. Cô bước trên giày cao gót đứng trong đại sảnh, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, một chiếc xe dũng mãnh tiến vào. Cô không khỏi giật mình một cái, trước đây cô từng nghe Giản Trì Hoài nhắc đến người này, bình thường anh ta sẽ không đến đây dùng cơm đi?
Chử Đồng cố gắng lấy lại tinh thần, không phải đêm đầu tiên đi làm đã chạm mặt chứ, cũng thật là độc ác nha!