Chử Đồng thấp giọng trả lời: Chị không ở nhà, chị ăn cơm cùng với bạn ở bên ngoài rồi.
Chị dâu, chị có thể lập tức về nhà bây giờ không.
Làm sao vậy? Chử Đồng nhẹ giọng hỏi.
Em, em muốn nói chuyện này với chị. . .
Chử Đồng biết Lệ Đề tiểu cô nương này, hẳn là không biết tìm lý do, lúc này đã buổi tối, em ấy còn có thể đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn tìm cô nói chuyện phiếm sao?
Huống hồ thời gian lại đúng lúc như vậy, ngay lúc cô và Đường Minh Lục vào phòng riêng chuẩn bị ăn cơm. Chử Đồng cảm thấy không đơn giản như vậy, cô lại nói nhỏ lần nữa: Lệ Đề, ngày mai chị tranh thủ qua đó được không? Hiện tại chị đang cùng bạn chuẩn bị ăn cơm.
Bạn? Có quan trọng không? Câu hỏi này của Giản Lệ Đề, nghe vào trong tai Chử Đồng liền có cảm giác khó chịu.
Chử Đồng liền trả lời: Rất quan trọng.
Giản Lệ Đề tràn ngập thất vọng không che giấu được: Vậy được rồi, chị từ từ ăn đi, em cúp máy đây.
Tạm biệt. Chử Đồng cúp máy xong, không cất di động ngay mà nhắn tin qua cho Giản Trì Hoài.
---
Nhà họ Giản
Xe vừa mới dừng ở ga ra, Giản Trì Hoài chậm rãi bước về phía trước, di động bỗng kêu, anh lấy ra nhìn, là một tin nhắn, hơn nữa còn là Chử Đồng gửi tới.
Anh dừng chân, khóe môi không khỏi nhếch lên, cuối cùng cô cũng không kiềm chế được mà nhắn tin cho anh.
Ngón tay anh không thể chờ đợi được mở, ánh sáng màn hình tỏa ra trên mặt anh vẻ tràn ngập chờ mong cùng vui mừng không che giấu được. Chỉ có điều, một giây sau, Giản Trì Hoài không chớp mắt, vẻ ôn hòa trong mắt từ từ tan rã.
Chử Đồng nhắn tin như thế này: Giản Trì Hoài, đừng không có việc gì lại lấy Lệ Đề làm bình phong. Tôi đang ở bên ngoài ăn cơm cùng ông chủ Đường, chẳng lẽ đến quyền giao lưu bạn bè tôi cũng không có? Còn có, xin anh hãy ghi nhớ, anh là chồng trước của tôi, cuộc sống riêng của tôi xin anh đừng nhúng tay vào. Vợ trước gửi!
Giản Trì Hoài nhìn xong, chỉ cảm thấy nơi cổ họng xộc lên một khối nghẹn tức, tức giận đến nỗi có thể phun ra máu, cô đã phát triển với Đường Minh Lục tới mức đi ăn cơm?
Người đàn ông bước vào phòng khách nhà họ Giản, đi một mạch lên tầng hai, mới vừa đi tới cửa phòng Giản Lệ Đề, liền thấy cô đi ra từ bên trong.
Anh? Giản Lệ Đề nhìn thấy anh, sắc mặt vui vẻ: Sao anh đến đây lúc này?
Dù sao cũng không có việc gì làm, tới thăm em một chút.
Giản Lệ Đề hài lòng khoác tay Giản Trì Hoài: Em đang chán muốn chết, ba mẹ mới ra ngoài, trong nhà chỉ còn có một mình em.
Cho nên, em gọi điện cho Chử Đồng?
Giản Lệ Đề hơi ngước lên, vẻ mặt có chút giật mình: Làm sao anh biết? Em quá buồn chán, đã lâu không nói chuyện cùng chị dâu, em thích nghe chị ấy kể chuyện chị ấy chạy tin tức hàng ngày.
Giản Trì Hoài trầm giọng, nhất định là Chử Đồng đang cùng Đường Minh Lục ăn cơm, Giản Lệ Đề lại gọi điện thoại nên cô tám phần tưởng là anh bày mưu tính kế.
Sau này không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho chị ấy nữa.
Tại sao? Hai người thực sự ly hôn sao?
Giản Trì Hoài đẩy cửa phòng ra, ý bảo cô đi vào: Việc đó không cần em bận tâm.
Bên kia, Chử Đồng nhắn tin xong, sau đó thả điện thoại di động vào trong túi. Đường Minh Lục đưa cho cô một tờ Menu để cô chọn, Chử Đồng lướt qua bảng giá, chậm rãi lựa chọn ba món ăn.
Được rồi.
Đường Minh Lục nhận lấy nhìn: Chỉ những thứ này thôi?
Chúng ta có hai người, có thể ăn hết bao nhiêu chứ? Tôi không thích lãng phí.
Đường Minh Lục gật đầu, gọi nhân viên phục vụ tới, làm cho người ta nhanh chóng mang thức ăn lên.
Chử Đồng vẫy tay sau đó nói: Gọi hai bát cơm đi, tôi sắp đói chết rồi.
Được.
Rốt cuộc là phòng ăn riêng, có chút tùy hứng, Chử Đồng đi ăn bên ngoài cũng rất nhiều, đây tuyệt đối là bữa ăn được mang lên nhanh nhất, đương nhiên, ngoại trừ thức ăn ở cửa hàng Fastfood.
Chử Đồng nâng bát cơm, cầm đũa bắt đầu ăn. Các cô đi chạy tin tức, cả ngày chưa được ăn cơm, đói bụng đến choáng váng, những món cô chọn đều là đĩa lớn, dự đoán hai người ăn cũng không hết.
Đường Minh Lục ngồi bên cạnh cô, mặc dù Chử Đồng rất đói, nhưng cũng không đến mức ăn như hổ đói, lại càng không nhăn nhăn nhó nhó làm bộ ăn nhỏ nhẹ như mèo, mà cô ăn cơm cũng không hề nói chuyện.
Đường Minh Lục thậm chí cảm giác nếu mình muốn quấy nhiễu nhiễu cô thật là có lỗi.
Sau một lúc lâu, cô đã ăn no, buông bát đũa: Tôi ăn no rồi.
Còn có muốn ăn chút gì hay uống nước ngọt? Hoặc là hoa quả.
Chử Đồng lắc đầu: Tôi không khách khí đâu, tôi thực sự no rồi.
Đường Minh Lục cũng để đũa xuống: Ăn no là được rồi.
Chử Đồng không có ý nói muốn rời khỏi đây ngay, cô dựa lưng trên ghế, nhưng lại không biết nói với gì với anh.
Đường Minh Lục nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà bật cười: Trước đây em đã từng làm người quản lý?
Cũng không hẳn, khi đó Giang Ý Duy bị thương, tôi đi theo giúp cô ấy.
Tôi cũng có bạn bè trong giới giải trí. Em có muốn tôi giới thiệu không? Cũng khá hơn việc em vất vả chạy hàng ngày thế này.
Không cần. Chử Đồng vội vàng từ chối: Tôi rất thích nghề này, mỗi ngày nhìn thấy mỗi chuyện rất chân thực. Không cần phải vì một lời nói dối mà dùng nhiều lời nói dối khác để che lấp đi.
Em như vậy, khiến tôi rất khâm phục.
Tính cách Chử Đồng khá nhạy cảm, nghe được câu này, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có loại tình cảm khác thường.
Cô cảm thấy có chút ý niệm, nhưng liền phủ nhận từ trong trứng nước, hai tay cô nâng chén trà bên cạnh, cố làm ra vẻ tự nhiên: Không có cách nào khác, hiện tại tôi chỉ muốn kiếm tiền nuôi gia đình, phụ nữ đã qua một lần hôn nhân cũng không có gì mơ ước.
Chử Đồng nói xong lời này, không kìm nén được liếc về phía Đường Minh Lục, cô nói đã đủ rõ ràng.
Đường Minh Lục giật mình, nhìn thẳng vào mắt cô: Em đã ly hôn?
Chử Đồng ừ một tiếng, sau đó chống lại tầm mắt của anh, cánh môi lại nhấm nháp ly nước.
Trên khuôn mặt Đường Minh Lục không có biểu hiện gì khác, như là nghe thấy chuyện rất đỗi bình thường, sau đó lại nói một câu như lẽ dĩ nhiên: Anh cũng vậy.
Chử Đồng thiếu chút nữa cho là mình nhỏ nhặt: Anh nói cái gì?
Anh cũng đã ly dị.
Cô nghĩ tới người đàn ông có điều kiện tốt như vậy.
Không thể nào.
Có gì mà không thể nào, ai mà không có tuổi trẻ nông nổi. Có vài người, có duyên phận cũng chỉ có thể đi cùng ta một khoảng thời gian, lúc nên buông tay thì phải buông tay. Có thể người đi hết quãng đường đời với ta vẫn còn đợi ở đâu đó. Hẳn là em cũng từng nói với chồng trước rằng, xin anh nhường đường, đừng cản trở người khác tới theo đuổi tôi đi.
Chử Đồng nghe xong, không khỏi bật cười ra tiếng, cô che miệng, lông mày cong cong, hai vai vì vậy mà run run.
Đường Minh Lục cũng cười theo: Chẳng lẽ không đúng?
Chử Đồng gật đầu: Đúng, nên như vậy.
Vậy tôi có thể theo đuổi em không?
Anh ta thật đúng là thẳng thắn. Chử Đồng nghe xong, thu hồi nụ cười: Ông chủ Đường, cho dù chúng ta có hoàn cảnh tương đồng, nhưng bối cảnh gia đình cũng không phải là giống nhau, tôi không xứng với anh.
Bối cảnh gia đình? Đường Minh Lục nhìn hai món mặn một món canh trên bàn.
Nhiều tiền hơn nữa với tôi mà nói, cũng chỉ tính là dệt hoa trên gấm, tựa như đêm nay tôi ăn bữa cơm này với em, ba món ăn vậy là đủ rồi. Dù đầy một bàn ăn thì cũng lãng phí thôi. Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi chỉ bởi vì muốn môn đăng hộ đối, lại không có chút cơ sở tình cảm nào, cho nên sau này, tôi phải rất thận trọng.
Chử Đồng không khỏi xuất thần, đoạn hôn nhân kia của cô cùng Giản Trì Hoài, cũng là bởi vì không có cơ sở tình cảm sao?
Đường Minh Lục nhìn người trước mắt, anh cũng không cần Chử Đồng phải trả lời ngay.
Chúng ta ra đi ngoài một chút?
Được.
Ăn no, ra ngoài sẽ tốt hơn so với ngồi ở đây.
Hai người tới bên ngoài, phòng ăn dựa bên bờ sông. Ở khu phồn hoa phía tây thành phố, dưới hàng cột đèn màu xanh, Chử Đồng tản bộ trên con đường ven sông. Qua một lúc, mẹ cô liền gọi điện thoại tới giục cô mau về. Đường Minh Lục cũng không cảm thấy mất hứng, khăng khăng muốn đưa Chử Đồng về nhà.
Lần này, xe của anh tiến vào tiểu khu, liền dừng ở dưới chân tòa nhà Chử Đồng ở, Đường Minh Lục ngẩng đầu nhìn lên các tầng.
Nhà em còn có ai nữa?
Cha mẹ em và chị gái nữa.
Vậy anh không đi lên.
Người đàn ông này, tựa hồ rất hiểu chuyện. Chử Đồng cầm lấy túi, mở cửa xe chuẩn bị đi xuống: Cám ơn anh vì bữa tối.
Không cần khách khí.
Về đến nhà, Lý Tịnh Hương đang ngồi xem ti vi trên sô pha, nhìn thấy con gái trở về, bà thả quả sầu riêng đang bóc được một nửa xuống.
Đồng Đồng, con ăn cơm tối chưa?
Con ăn rồi, mẹ, mẹ lại bóc mấy thứ này.
Đúng vậy, đặt trong hộp giữ nhiệt, như vậy dễ bán hơn.
Chử Đồng đém túi đặt trên sô pha, Chử Nguyệt Tinh từ trong phòng đi ra: Đồng Đồng, là ai đưa em về? Sao lại không lái xe của mình.
À, là một người bạn của em.
Chị thấy anh ta mở cửa xe cho em, là đàn ông hả?
Lý Tịnh Hương nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn con gái, hỏi: Đồng Đồng, là ai vậy?
Mọi người suy nghĩ nhiều rồi, chính là bạn bè bình thường thôi, mới gặp qua một hai lần ạ. Chử Đồng không muốn giải thích nhiều: Chị, mấy ngày nay chị thế nào?
Không còn ngứa nhiều nữa. Cổ Chử Nguyệt Tinh đã đỡ không ít, chỉ để lại dấu vết nhàn nhạt.
Thuốc kia rất tốt.
Lý Tịnh Hương quay đầu lại liếc nhìn, không giấu được vẻ lo lắng trên mặt, một ngày hơn hai trăm tệ tiền thuốc men, bà cảm thấy không nuốt nổi.
Mẹ, vì sao gần đây bác sĩ Cố cũng không đến? Chử Nguyệt Tinh ngồi trong sô pha, cô suốt ngày ở nhà, ngay cả người để nói chuyện cũng không có.
Mẹ cũng không biết, con có số điện thoại của cậu ấy không? Để mẹ gọi hỏi một chút.
Chử Nguyệt Tình xoay người, vào phòng ngủ cầm danh thiếp, điện thoại là Chử Đồng gọi giúp, đầu bên kia nghe máy rất nhanh.
A lô.
A lô, chào bác sĩ Cố, tôi là Chử Đồng.
Xin chào.
Gần đây không thấy anh đến nhà, chị gái tôi cứ hỏi, anh xem. . .
Giản tiên sinh không nói với mọi người sao? Cố Thanh Hồi hẳn là đang lái xe, tiếng còi xe qua micro truyền tới tai Chử Đồng: Cuộc trị liệu của Nguyệt Tinh đã hủy bỏ, là ý của Giản tiên sinh.
A, chuyện khi nào?
Thật ngại quá, tôi nên nói với mọi người mới phải, lần trước trị liệu xong, Giản tiên sinh nói không cần tiếp tục nữa, tôi nghĩ là mọi người đã biết.
Tay Chử Đồng đang cầm điện thoại không khỏi nắm chặt.
Bác sĩ Cố, anh cảm thấy trạng thái chị gái tôi như vậy, không cần tiếp tục trị liệu nữa sao?
Bên kia trầm mặc một lát.
Đương nhiên cần phải tiếp tục trị liệu.
Đã như vậy, phiền anh ngày mai qua đây được không? Còn vấn đề chi phí, tôi sẽ trả.
Được. Đầu bên kia đơn giản đáp ứng.
Chử Đồng cúp điện thoại, quay ra cưới với Chử Nguyệt Tinh: Không sao rồi, bác sĩ Cố nói ngày mai sẽ qua đây.
Chử Nguyệt Tinh cũng yên tâm, ngoan ngoãn trở về phòng.
Lý Tịnh Hương dừng bóc sầu riêng, lo lắng nói: Đồng Đồng, khoản chi cho bác sĩ tâm lý cũng không ít tiền đi.
Mẹ, không có cách nào, mẹ cũng hẳn biết rõ, bệnh tâm lý của chị ấy so với bệnh ngoài da còn nghiêm trọng hơn, chúng ta không thể không điều trị. Chử Đồng buông điện thoại, buông cả người vào sô pha, nhưng cô cũng không cảm thấy bị Chử Nguyệt Tinh làm liên lụy dù chỉ một chút. Chị gái vô tội bị giam hai năm, chịu quá nhiều đau khổ rồi, cô phải đem cuộc sống của chị ấy vào quỹ đạo.
Những ngày gần đây, Giang Ý Duy cũng bị dằn vặt không ít, người quản lý mỗi ngày khổ không thể tả, không ít công ty giải trí gọi điện thoại đến, cũng có ý đem ngôi sao của họ ghép thành một đôi cùng Giang Ý Duy, dù sao trên danh nghĩa, dựa vào ai thì cũng đều nổi tiếng cả.
Còn có cả một số ông chủ tai to mặt lớn cũng muốn tham gia, không chỉ đơn thuần là muốn tán tỉnh cô, chính là đi thẳng vào vấn đề, thậm chí còn có người đưa ra mức lương hậu hĩnh, chỉ cần Giang Ý Duy công bố là người yêu của anh ta, mỗi tháng sẽ cấp cho cô một khoản tiền lớn.
Công việc kết thúc, Giang Ý Duy tựa vào ghế xe, người quản lý kiểm tra di động.
Lại có người mời gặp mặt.
Giang Ý Duy phất tay: Tin tức loại này đừng nói cho tôi nữa, tôi không có thời gian mà quan tâm.
Nhưng Tứ ca bên kia, có vẻ như là làm thật.
Giang Ý Duy ôm gối ôm vào trước ngực, cô bất đắc dĩ nhíu mày, trong miệng phát ra tiếng kháng nghị, nhưng cũng chỉ biết phát tiết với người quản lý.
Anh ta đúng là có bệnh mà!
Trở lại chỗ ở, Giang Ý Duy cầm túi lớn, bước chân ra khỏi thang máy, sau đó lục tìm trong túi. Tay vừa mới tìm được thẻ quẹt, cửa còn chưa mở ra, liếc mắt liền thấy người đàn ông đang đến gần. Giang Ý Duy quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm đối phương.
Oan gia ngõ hẹp.
Chúng ta thành oan gia từ lúc nào? Ân Thiếu Trình hỏi lại, lại ngẫm nghĩ, anh cười lạnh nói: Đúng, là oan gia, em còn thiếu tôi một mạng.
Giang Ý Duy đem cửa phòng đóng lại, cũng không đi vào, hai người giằng co ngay cửa phòng.
Sao anh lại đến đây?
Uống rượu, đến đây đương nhiên là muốn đi ngủ.
Vậy thôi. Giang Ý Duy lạnh lùng cười: Là nên đến phòng nữ diễn viên mới thì hơn.
Đã biết, còn hỏi nhiều làm cái gì?
Giang Ý Duy nhẹ nhàng ngáp một cái: Chúc anh có được một khắc đáng giá ngàn vàng , chúc ngủ ngon.
Giang Ý Duy!
Thấy cô muốn đi, Ân Thiếu Trình tức giận gọi cô lại: Có phải cô muốn lên mặt? Cô cần đàn ông như thế sao, muốn hẹn hò cùng ngàn vạn người?
Này, tất cả chuyện này, còn không phải là do anh ban tặng sao? Giang Ý Duy càng nghĩ càng giận, cô mới là người vô tội bị kéo xuống nước?
Nếu không phải là anh giới thiệu đối tượng cho Chử Đồng, Giản Trì Hoài có hại tôi sao như vậy? Anh là chê Giang Ý Duy tôi còn chưa đủ nổi tiếng phải không? Hiện tại được rồi, công ty buộc tôi yêu đương, không được từ chối, tôi có thể làm gì nào?
Còn thế nào? Đương nhiên là không đồng ý. Ân Thiếu Trình chậm rãi nói.
Giang Ý Duy nhìn vào mặt anh ta, bỗng nhiên cười nhạt: Vì sao không nhận? Tuổi tôi cũng không còn nhỏ nữa, tôi muốn yêu đương rồi kết hôn, còn muốn sinh con nữa chứ.
Hừ, cô thử xem?
Không cần thử, tôi có thể sinh con, cũng không phải chưa từng thử qua.
Giang Ý Duy dựa vào ván cửa phía sau lưng, cô biết rõ, câu này nói ra, hai người đều đau nhói, nhưng cô không sao cả.
Quả nhiên, sắc mặt Ân Thiếu Trình trở nên tái mét ngay lập tức, không khí xung quanh ngột ngạt đến mức nghẹt thở, hình như anh ta có thể bóp chết người bất cứ lúc nào.
Đôi chân thon dài của người đàn ông tiến đến.
Rạch vào vết thương trong lòng tôi, cô rất vui vẻ phải không?
Trái tim của tôi sớm đã đầy lỗ thủng, anh có muốn xem không? Giang Ý Duy hỏi lại.
Muốn. Ân Thiếu Trình nói xong, bàn tay không chút do dự vươn tới ngực của cô. Giang Ý Duy khoác áo ngoài không cài cúc, bên trong chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bàn tay anh đặt ở trước ngực cô.
Sắc mặt Giang Ý Duy thay đổi, bỗng nhiên đẩy anh ta ra.
Ân Thiếu Trình giơ cao tay phải, bàn tay nắm lại: Anh không cảm giác được.
Bởi vì nó bị anh làm tổn thương, đương nhiên là anh không biết. Hai tay Giang Ý Duy giữ chặt áo khoác, Anh còn có việc gì không? Tôi muốn đi ngủ.
Giang Ý Duy, trước đây em chưa bao giờ như vậy.
Ân Thiếu Trình gầm nhẹ, lúc trước Giang Ý Duy luôn coi anh làm trung tâm, sẽ không dám trái lời. Cô luôn ngoan ngoãn nghe lời bên cạnh anh, làm sao giống như bây giờ, toàn thân xù lông như gặp phải mãnh thú?
Còn nói chuyện trước đây làm gì, Giang Ý Duy trước đây đã sớm chết rồi.
Người phụ nữ vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng, Ân Thiếu Trình không quen nhìn cô như vậy, anh tiến lên cưỡng ép ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, quay mặt cô lại, rất nhanh dùng sức hôn lên môi cô.
Giang Ý Duy liền cảm giác như bị rắn độc cắn, liều mạng giãy giụa, hai tay đánh về phía trước, nhưng sức lực chỉ như mèo cào.
Ân Thiếu Trình nắm chặt hai tay, chỉ như chuồn chuồn lướt qua, anh mong muốn kéo dài nụ hôn này. Nhưng dù sao nơi này cũng là ở hành lang khách sạn, không ít người qua lại.
Giang Ý Duy?
Có một giọng đàn ông vang lên ở sau lưng bọn họ.
Giang Ý Duy thừa cơ hội này đẩy Ân Thiếu Trình ra, cô chăm chú nhìn kỹ, thấy là một nam diễn viên cùng đoàn làm phim, cô vén mái tóc dài, làm bộ như không có việc gì, cô thân mật kéo tay đối phương.
Không phải hôm nay anh nói có việc tìm em sao? Đi, đi vào phòng anh nói chuyện.
Nam diễn viên nắm chìa khóa trong tay, nghe cô nói như vậy, gật đầu lia lịa: Được, đi thôi.
Ngón tay Ân Thiếu Trình mân cánh môi, anh muốn bước đi, nhưng đôi chân nặng nề không bước nổi.
Dù Ân Thiếu Trình anh có tính chiếm hữu rất mạnh, nhưng cũng không đến mức theo vào phòng người đàn ông khác. Huống hồ, nếu quá dồn ép Giang Ý Duy, không chừng cô ấy còn có thể làm chuyện gì đó điên rồ.
Sự kiện ở quán lẩu, cơ bản cũng coi như trôi qua, thương gia bồi thường đúng chỗ, dân chúng phẫn nộ dần dần nguôi, mỗi ngày đều có tin mới, mọi người quên đi việc này rất nhanh.
Chử Đồng từ trong công ty đi ra, vừa đúng bảy giờ tối, màn đêm đã buông xuống, vòi phun nước trước cửa công ty đã được chiếu rọi bởi ánh sáng đèn đường từ lâu. Hôm nay cô không lái xe, định đi đến trạm tàu điện ngầm đối diện, mới vừa đi ra mấy bước, liền nhìn thấy mấy người đang tới. Chử Đồng sáng mắt, trí nhớ cũng tốt, cô dừng bước, người đàn ông đi đầu bước về phía cô, bộ dạng hung hăng,
Mày nói mau, mày lấy của bọn họ bao nhiêu tiền?
Tôi không lấy tiền, anh hiểu lầm rồi.
Không lấy tiền? Giọng tên đàn ông thô lỗ, nhìn Chử Đồng từ trên xuống dưới: Không lấy tiền mà lại nói giúp họ?
Cô cảm thấy đối phương là không thể nói lý: Tôi chỉ là thực sự cầu thị, trong bài báo cũng không thể tìm ra câu nào tôi nói hộ cho thương nhân kia đi? Tôi chỉ là đánh giá khách quan, chỉ nói tiền thuốc men đúng lúc đúng chỗ.
Cái này cũng chưa tính là nói hộ người ta? Mày là loại nhà báo tư lợi, là sâu mọt của xã hội.
Chử Đồng không có lời nào để nói, gặp gỡ người man rợ thực sự là xui xẻo. Lúc này, một chiếc xe dừng bên đường, Đường Minh Lục đẩy cửa xuống, Chử Đồng nháy mắt, ý bảo anh rời đi, nhưng anh ta làm như không nhìn thấy: Gọi điện thoại cho em sao không nghe?
Chử Đồng không yên lòng trả lờ: Di động ở trong túi.
Đi thôi. Đường Minh Lục tiến lên nắm lấy cổ tay của cô: Ăn cơm thôi.
Không cho phép đi! Người đàn ông kia thấy mình bị lờ đi, hắn lấy dao gọt hoa quả từ trong túi ra: Tao có lời muốn nói cùng cô nhà báo này.
Nói cái gì? Đường Minh Lục bình tĩnh hỏi lại, người kia dùng dao trong tay chỉ chỉ hướng Chử Đồng: Em họ tao bị bỏng, cô ta lấy tiền người ta rồi viết lung tung!
Bị bỏng? Đường Minh Lục trấn định, đứng chắn trước mặt Chử Đồng. Tôi mới là ông chủ nhà hàng đó, có việc gì anh nói với tôi.
Còn không thừa nhận mày bị mua chuộc? Người đàn ông kia nghe nói thế, mũi dao hướng Chử Đồng khoa tay múa chân: Mày cùng ông chủ nhà hàng cùng một chỗ, còn cãi cố à?
Tay Đường Minh Lục nắm Chử Đồng buông lỏng, ý bảo cô đi mau, Chử Đồng nhìn anh: Bọn họ nhiều người, tôi và anh không chạy thoát được đâu.
Em đi trước đi, tôi không sao.
Người đàn ông kia thấy bọn họ nói chuyện, hắn và đồng bọn từng bước ép tới.
Đêm nay tao nhất định phải dạy bảo cô ta, mày đã là ông chủ, vừa lúc, tao tính sổ cả hai cùng lúc.
Cánh tay hắn đưa lên liền chém tới, Chử Đồng lùi về phía sau, Đường Minh Lục nghiêng người né tránh dao của đối phương, một tay chế trụ cổ tay hắn ta, đầu gối nâng lên, động tác lưu loát thúc vào ngực gã đàn ông.
Chử Đồng nghe thấy tiếng kêu rên truyền tới, cô dừng bước quay đầu lại nhìn, cô căn bản không biết Đường Minh Lục có võ, mấy gã đi cùng bị anh đánh ngã rất nhanh, một người trong đó thấy tiếp tục như vậy không được, hắn nắm chặt con dao đuổi theo Chử Đồng.
Chử Đồng cũng không phải người vô dụng, cô chạy một mạch về phía trước. Nếu như là ở trên đường thẳng, gã ta căn bản không phải là đối thủ của cô, nhưng đây lại là trên đường lớn, vừa lúc gặp phải đèn đỏ phía trước. Chử Đồng muốn xông qua, thế nhưng dòng xe cộ qua lại không ngừng, bên cạnh cũng đều là cửa hàng, chỉ một phút do dự, gã kia liền đuổi tới phía sau cô.
Đường Minh Lục thoát khỏi mấy người đó, gã kia cầm đao chém tới, bị anh bắt vai, đối phương đem hết toàn lực phản kháng, Đường Minh Lục một cước đá trúng chân của gã, đè gã xuống đất.
Dân chúng bên cạnh giúp đỡ báo cảnh sát, gã kia muốn chạy trốn, cực kỳ không an phận, ánh mắt hung ác, Chử Đồng nhấc bồn hoa bên cạnh ném lên lưng gã.
Đừng có giở trò!
Cảnh sát tới rất nhanh bắt gã ta, nhưng mấy kẻ khác đều chạy, chỉ có điều chạy được mùng một chạy không được mười lăm, sớm muộn cũng sẽ bị túm.
Chử Đồng vỗ xuống cánh tay Đường Minh Lục: Nguy hiểm thật, nhờ có anh, võ công không tệ.
Ngón tay lại cảm giác ươn ướt, Chử Đồng cúi đầu nhìn, toàn là máu, cô sợ hãi nhìn về phía anh: Anh bị thương?
Đường Minh Lục ôm lấy cánh tay: Vừa rồi bị trúng một dao.
Mau đi bệnh viện thôi! Chử Đồng kéo anh tới ven đường, gọi taxi vội vàng tới bệnh viện.
Giản Trì Hoài đến bệnh viện lấy thuốc đi ra, một mình anh đi hướng bãi đỗ xe. Bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe taxi đi rất vội dừng ở cách đó không xa, người phụ nữ trên xe xuống nóng như lửa đốt, vội vội vàng vàng, cô ấy đỡ người đàn ông xuống xe, bước nhanh hướng đại sảnh bệnh viện.
Giản Trì Hoài đứng yên, bóng dáng kia quen thuộc biết bao, còn không phải là Chử Đồng sao?
Có điều, dáng vẻ này cũng quá thân mật đi, rõ ràng là đang ôm cánh tay Đường Minh Lục.