Trong quán cà phê, từng giọt mưa tí tách rơi men theo mái hiên đi xuống, Chử Đồng bưng tách cà phê đưa đến bên miệng.
Ngồi phía đối diện, Giang Ý Duy đột ngột lên tiếng: Tứ ca đá cậu à?
Phụt... Cà phê trong miệng thiếu chút nữa thì phun ra, cô phải nhịn đến khổ sở.
Cậu nói cái gì?
Các cậu ly hôn, chuyện lớn như vậy mà lại giấu tớ.
Giang Ý Duy đưa tay chia bánh trà xanh thành vài miếng, Chử Đồng không biết phải nói với cô thế nào, rõ ràng là chưa ly hôn, nhưng Giản Trì Hoài lại nói xem như đã ly hôn, đây là ý gì chứ?
Chử Đồng đặt tách cà phê lại trên bàn: Sao cậu biết được?
Ở cùng một nơi, làm gì có chuyện gì là không thể nghe thấy, hẳn là toàn bộ bạn bè của Tứ ca đều biết cả rồi. Cậu nói một chút, vì sao lại đồng ý ly hôn?
Chử Đồng nghe vậy, trong lòng không biết là có cảm giác gì.
Mình cảm thấy ly hôn không phải là rất tốt sao?
Khá lắm!
Giang Ý Duy như bị kích động, ngay cả lời này cũng nói thẳng ra: Ngồi bên ngọn núi lớn lại không muốn, xem sau này cậu khốn khổ như thế nào đi.
Hẳn là Giản Trì Hoài cũng muốn cho bản thân cô tự trải nghiệm cảm giác khổ sở này. Chỉ có điều, bọn họ đều đã quên mất, Chử Đồng sinh ra và lớn lên ở nhà họ Chử chứ không phải ở nhà họ Giản, lại càng không phải bởi vì cuộc sống sung sướng trong hai năm qua mà cảm thấy khó khăn, đau khổ.
Thì vẫn như trước đây, sống tốt làm việc tốt, mỗi ngày lại được đi chạy tin tức.
A... Giang Ý Duy khẽ nuốt xuống ngụm cà phê: Vậy cậu nói cho tớ nghe đi, vì sao lại ly hôn?
Chử Đồng dùng cái muỗng nhỏ khuấy cà phê trong tách. Trong phạm vi của cô bây giờ, bạn bè thân thiết nhất chỉ có Giang Ý Duy. Nếu nói như Giang Ý Duy hình dung, giữa Chử Đồng và cô đúng là tình bạn thân sống chết có nhau.
Chử Đồng lưỡng lự đôi chút, cuối cùng cũng mở miệng: Lần trước chúng ta cùng đi du lịch, cậu còn nhớ không? Tớ nói chị của tớ chưa chết.
Ừm, nhớ.
Chử Đồng kể hết tất cả mọi chuyện của nhà họ Chử và nhà họ Giản cho Giang Ý Duy nghe.
'Đinh' một tiếng, cái muỗng trong tay Giang Ý Duy rơi xuống tách cà phê: Vậy đoạn video trên mạng kia, quả thận trong cơ thể Lệ Đề, đúng là của chị cậu?
Ừ, đúng vậy.
Khi nói đến những chuyện này, đã có thể bình tâm không ít.
Giang Ý Duy vỗ vỗ vào mặt mình: Ôi mẹ ơi, như đang xem phim truyền hình vậy.
Để lần sau báo với đạo diễn chừa cho cậu một vai, cậu tới diễn cho tớ.
Thôi đi. Giang Ý Duy vung tay lên: Chuyện này thì liên quan gì với chuyện hai người ly hôn?
Đương nhiên là có, chị tớ bị giam suốt hai năm, lại mất đi sức khỏe. Mà tớ vẫn luôn cho rằng chị đã chết, càng không nghĩ tới, người nằm bên cạnh mình mỗi ngày lại biết hết thảy mọi thứ.
Giang Ý Duy nhìn chằm chằm Chử Đồng đang ở trước mặt một hồi lâu.
Cho nên, ly hôn?
Còn chưa đủ sao?
Đột nhiên Giang Ý Duy vỗ trán mình, vẻ mặt như hận rèn sắt không thành thép, hai tay cô chống lên mép bàn, nửa người trên chồm về phía Chử Đồng: Các cậu ly hôn, Tứ ca cho cậu bao nhiêu tiền hả?
Gương mặt Chử Đồng khẽ căng cứng: Tớ không cần tiền của anh ấy.
Cậu nói một chút, cậu... Giang Ý Duy tức giận không thôi, cô nhìn xung quanh, xác định chỗ này hoàn toàn vắng vẻ, sẽ không có người chụp lại những hành động tiếp theo của cô, cô giơ tay lên vỗ vào đầu Chử Đồng.
Sao cậu lại có thể ly hôn! Chử Đồng, cậu không cảm thấy quá hời cho Giản Trì Hoài sao? Hơn nữa, bây giờ anh ta là cái bánh ngon. Còn cậu? Dù cậu còn trẻ tuổi lại có nhan sắc, nhưng đã từng kết hôn, muốn tìm một người đàn ông tốt rất khó. Cậu cho rằng mình đang viết tiểu thuyết à, phụ nữ lớn tuổi còn ly hôn sẽ có người đẹp trai giàu có theo đuổi cậu sao, nói cái gì mà anh yêu em, cậu cậu...
Chử Đồng vuốt vuốt tóc: Tớ biết, tớ cũng không nghĩ sẽ có người đẹp trai giàu có yêu tớ.
Giang Ý Duy xoay người dựa vào sô pha: Tớ nói cho cậu biết, mùa xuân của Giản Trì Hoài lại đến rồi.
Chử Đồng thu lại vẻ mặt, không muốn để chuyện về Giản Trì Hoài ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Giang Ý Duy thấy cô như vậy, trong lòng càng thêm tức giận: Cũng đừng trách tớ không nhắc nhở cậu nha, gần đây Giản Trì Hoài lại lăng xê một ngôi sao nhỏ. Có thể bây giờ chưa nổi tiếng, còn sau này thì không chắc. Đêm đó đoàn làm phim bọn tớ ra ngoài, tận mắt trông thấy cô gái kia ngồi trên đùi Giản Trì Hoài. Tớ lập tức muốn hỏi cậu chuyện gì xảy ra, nhưng cậu còn không chịu nhận điện thoại của tớ.
Ngồi thì sao, không liên quan đến tớ. Giọng nói Chử Đồng rất khẽ, nói không khó chịu là giả, cô cúi mặt xuống không nhìn Giang Ý Duy nữa.
Sau này, tớ và anh ấy là hai thế giới khác nhau, dù thế nào cũng sẽ không chạm mặt.
Các cậu còn tính cả đời không qua lại với nhau sao?
Không sai, dù cùng một thành phố, nhưng cuối cùng vẫn là cách biệt khoảng cách một trời một vực, không thể chạm đến.
Giang Ý Duy nghe vậy, cũng không biết trong lòng nên nghĩ sao.
Chử Đồng, cậu phải nghe tớ một lần, bọn con gái trong giới giải trí này rất lẳng lơ. Tứ ca cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, một hai lần còn có thể trụ được, còn sau này? Hơn nữa, bấu víu vào Giản Trì Hoài chẳng khác nào đi đường tắt, một bước lên đỉnh, biết bao nhiêu phụ nữ muốn đặt chân lên con đường này?
Cậu còn nói, chính cậu cũng là người trong giới giải trí. Chử Đồng nhắc nhở cô.
Giang Ý Duy giật mình: Có thể như nhau sao? Tớ không hồ đồ, hơn nữa chồng của bạn là không thể chạm tới, đạo lý này tớ hiểu rõ.
Tớ chỉ nghe là vợ bạn không thể đụng tới.
Giang Ý Duy một tay chống đầu, mái tóc rơi xuống gò má, cô thổi thổi: Cậu có thể đừng xoi mói lời nói của tớ không? Có phải cậu bị thẹn quá hóa giận hay không?
Chử Đồng cầm máy ảnh trong tay lên. Ăn xong thứ này tớ phải đi, còn muốn đi lấy tin.
Này, trong đầu cậu rốt cuộc là đang giả bộ cái gì hả? Xảy ra chuyện này, còn có tâm tình đi lấy tin?
Giang Ý Duy ngồi thẳng người, tùy ý gõ gõ cái muỗng trong tay, thoáng liếc thấy có hai cô gái trẻ đi tới, Giang Ý Duy vội vàng thu tay lại, làm ra vẻ thục nữ khẽ cúi đầu xuống một chút.
Hai cô gái đi đến cạnh bàn của họ, giọng nói có phần dè dặt: Giang Ý Duy, có thể ký tên cho em không? Không muốn làm phiền chị, nhưng em thực sự rất yêu thích chị.
Nét mặt Giang Ý Duy mang theo nét cười, bày ra bộ dáng 'nữ thần': Đương nhiên có thể.
Hai cô gái chỉ thiếu chút nữa là hét toáng lên, họ đem cuốn sổ đưa cho Giang Ý Duy. Giang Ý Duy còn đồng ý chụp ảnh chung.
Chờ sau khi họ rời khỏi, Chử Đồng nhìn cô cười khẽ: Cậu thật biết 'diễn'.
Giang Ý Duy chỉ hận rèn sắt không thành thép, hôm nay cô nói nhiều như vậy, là muốn nói với Chử Đồng vấn đề mấu chốt, Giản Trì Hoài sẽ bị người ta cuỗm đi mất rất nhanh!
Sau khi Chử Đồng rời khỏi quán cà phê, hai người tạm biệt nhau.
Ngồi trên xe, Chử Đồng mở cửa sổ xe, mùa đông sắp đến nên chỉ mới chạng vạng mà đã bắt đầu lạnh đến ngón tay cũng đều tê nhức. Cô không đi lấy tin mới, nếu không đến bệnh viện, còn phải đợi bác sĩ hết giờ làm.
Về đến nhà, đẩy cửa đi vào trong, Chử Nguyệt Tinh và Lý Tịnh Hương đang ngồi ở sô pha. Chử Đồng nghe được tiếng khóc của Chử Nguyệt Tinh: Mẹ, con khó chịu, thật là khó chịu.
Lý Tịnh Hương nhìn con gái nhỏ, sắc mặt khẽ buông lỏng, bà nói với Chử Nguyệt Tinh: Con xem, Đồng Đồng đã về.
Bà đứng dậy đi về phía Chử Đồng: Mua thuốc về rồi sao?
Dạ, mua rồi. Chử Đồng đưa túi thuốc trong tay cho Lý Tịnh Hương: Mẹ mau đi sắc đi, con cho chị uống thuốc Tây trước.
Được.
Chử Đồng móc từ trong túi ra hai lọ thuốc nhỏ. Chử Nguyệt Tinh đặt ly nước lên bàn, Chử Đồng đổ mấy viên thuốc ra lòng bàn tay: Chị, uống đi.
Đồng Đồng, chị ngứa đến khó chịu, bệnh này lúc nào thì khỏi?
Chử Nguyệt Tinh uống thuốc, thò tay định gãi, Chử Đồng vội vàng đè tay cô lại: Không phải đã nói là không được gãi sao?
Chị không chịu nổi...
Chử Đồng xích lại gần bên cạnh Chử Nguyệt Tinh: Chị, những thuốc này phải uống, từ từ sẽ khỏi.
Bác sĩ nói là bệnh ngoài da, nhưng đã chữa trị rất lâu, sao còn chưa hết?
Tâm tình Chử Nguyệt Tinh buồn bực, bên trong nhà bếp, mùi thuốc sắc lan tràn ra rất nhanh, cô chịu đựng cơn buồn nôn. Bây giờ ngay cả phòng của cô cũng toàn là mùi thuốc Đông y.
Chử Đồng chỉ có thể an ủi cô: Chị, cũng đã nói là bệnh ngoài da, sao có thể khỏi nhanh được, nhưng không sao, đắp thuốc vài lần nữa là sẽ không có chuyện gì.
Chử Nguyệt Tinh quay đầu, Chử Đồng trông thấy cổ chị cũng có mụn nước, cô hết sức khó chịu, đứng dậy trở về phòng. Những khổ sở bây giờ Chử Nguyệt Tinh đang chịu đựng, cũng là những thứ Giản Lệ Đề đang phải trải qua. Giản Trì Hoài nói đến thì cảm động, nhưng lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Không lâu sau, Lý Tịnh Hương đẩy cửa đi vào, mùi thuốc Đông y cũng từ đó vào theo. Lý Tịnh Hương đóng cửa lại, bà đi tới trước mặt Chử Đồng, đem một tờ chi phiếu đưa cho cô. Chử Đồng liếc nhìn: Mẹ, mẹ làm gì vậy?
Lần này mua thuốc, chắc tốn không ít tiền?
Con có tiền. Chử Đồng đẩy cánh tay của Lý Tịnh Hương ra: Không cần mẹ cho con.
Ai da... Lý Tịnh Hương khẽ than thở, bà ngồi xuống bên cạnh Chử Đồng: Lúc trước bác sĩ đã nói, bệnh này chính là đốt tiền, mua thuốc cũng phải một hai nghìn? Một tháng tối thiểu ba lần, con nói một chút, cứ tiếp tục như vậy sao được?
Mẹ, những chuyện này mẹ không cần bận tâm. Chử Đồng đem bệnh án của Chử Nguyệt Tinh đặt lên tủ đầu giường.
Con còn có chút tiền tiết kiệm.
Con và Trì Hoài thực sự ly hôn sao? Lý Tịnh Hương vẫn luôn muốn hỏi chuyện này một cách rõ ràng.
Vẫn nên nói chuyện này cho bên bà thông gia biết, các con cứ qua loa như vậy sao?
Chử Đồng biết chuyện ly hôn này không thành, cho nên vô cùng thấp giọng. Trái lại, Giản Trì Hoài thì khác, anh đã quyết định, trừ phi đòi chứng nhận ly hôn, ngoài ra thật đúng là coi như đã ly hôn.
Quy định của nhà họ Giản không cho phép ly hôn, đó là lý do vì sao Tưởng Linh Thục phải nói dối ông bà cụ bên nhà. Chẳng qua muốn thoát khỏi nhà họ Chử, miễn cưỡng nói vài câu, khi Lý Tịnh Hương nhận được điện thoại thì lờ mờ, lúc ấy hỏi Chử Đồng, cô lại không chịu nói.
Chử Đồng đang xếp quần áo, nghe Lý Tịnh Hương hỏi như vậy, gật đầu: Vâng.
Cuộc sống sau này, không phải đã thành ly hôn rồi sao?
Các con, sao lại không bàn bạc với cả nhà chứ?
Lý Tịnh Hương gấp đến độ trên trán đều là mồ hôi: Tình trạng bây giờ của Tinh Tinh như vậy, con lại như thế, Đồng Đồng à, con có nghĩ đến tương lai sau này chưa? Trì Hoài ly hôn với con, con có yêu cầu gì không?
Không phải Lý Tịnh Hương quá thực tế, mà là hoàn cảnh bây giờ, bà không thể không hỏi. Cả nhà phải dựa vào cửa hàng hoa quả và Chử Đồng đi làm chống đỡ, bây giờ Chử Nguyệt Tinh bị bệnh, chẳng khác nào họa vô đơn chí, muốn tiếp tục chống cự, không có tiền sao được?
Chử Đồng không trả lời, cô đem quần áo đã được gấp gọn xếp ngay ngắn lại.
Mẹ, mọi thứ mẹ đừng lo lắng, càng không cần sợ thiếu tiền, mẹ chỉ cần ở nhà chăm sóc tốt cho chị là được.
Lý Tịnh Hương thở dài: Nhà họ Chử chúng ta làm gì nên tội, hai đứa con gái đang tốt đẹp...
Chử Đồng đứng dậy, đặt quần áo vào trong tủ, cô không hề bi quan như vậy, không phải cuộc sống vẫn như cũ sao?
Chí ít họ còn có nhà, còn có chỗ che mưa che nắng, cô cũng có công việc ổn định, không cần phải sống đầu đường xó chợ.
---
Nhà họ Giản
Khi Giản Trì Hoài lên lầu, một tay cầm quyển tập, một tay cầm cái hộp. Đi tới phòng Giản Lệ Đề, muốn đẩy cửa đi vào, mới phát hiện con bé này đang đóng cửa. Anh biết cô sẽ làm như vậy, cho nên chìa khóa cũng mang theo bên người.
Giản Trì Hoài mở cửa đi vào trong, Giản Lệ Đề ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt không chút thay đổi: Anh, anh có thể đừng cổ hủ như vậy được hay không?
Thế nào? Giản Trì Hoài hỏi lại.
Em không muốn gặp ai. Ánh mắt Giản Lệ Đề dừng trên tay anh, cô không hồ hởi hỏi anh mang đồ chơi mới gì cho cô như trước đây. Nhưng chính ánh mắt đã bán đứng cô, Giản Trì Hoài bật cười, đặt thứ gì đó trong tay lên bàn trà. Anh đem quyển tập đưa cho Giản Lệ Đề: Đây là kịch bản mới của Giang Ý Duy.
Thật sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Lệ Đề hé ra nụ cười, đưa tay nhận lấy, sau đó vội vàng mở ra. Giản Trì Hoài ngồi bên cạnh cô, khẽ xoa đầu cô: Qua vài ngày nữa sẽ bắt đầu bấm máy.
Giản Lệ Đề lùi sang bên cạnh: Anh, đừng đụng vào em, sẽ lây bệnh mất.
Người đàn ông nghe vậy, trong lòng như bị gai nhọn đâm vào, tay anh nắm bả vai Giản Lệ Đề.
Lây bệnh gì, anh không sợ, em gái của anh anh còn không được ôm sao?
Lập tức Giản Lệ Đề hất tóc ra sau lưng, đem giây thun buộc tóc lên, cô dựa đầu vào vai anh trai.
Anh, anh đừng lo lắng cho em, em khỏe lắm, đoạn video kia lộ rồi thì cho nó lộ luôn đi. Mọi người muốn biết, liền biết đi, có một số việc không ngăn cản được...
Nói đến đây, nước mắt Giản Lệ Đề nhanh chóng trào ra, cô đứng dậy lau mắt. Chuyện video sớm muộn cũng không giấu được, bây giờ cô phải đối mặt.
Giản Trì Hoài đem cái hộp kéo đến trước mặt, khóe miệng anh khẽ nhếch lên mang ý cười nhìn về phía Giản Lệ Đề: Đoán xem, là cái gì?
Quần áo? Hay là trang sức? Giản Lệ Đề làm ra vẻ hiếu kỳ, cô không muốn khiến Giản Trì Hoài khó xử: Không phải mỹ phẩm chứ?
Giản Trì Hoài đem cái hộp mở ra, bên trong là một cái cúp vàng, trên đó viết Nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Giản Lệ Đề tuyệt đối không nghĩ tới quà tặng lại như vậy, cô giật mình không dám đưa tay ra nhận: Anh, đây là của chị Ý Duy, sao anh lại đem nó mang về đây?
Tặng cho em.
Cúp này rất quan trọng, anh trả lại cho chị Ý Duy đi.
Giản Lệ Đề cảm thấy anh cô cũng thật liều mạng: Em cũng không phải Nữ diễn viên xuất sắc nhất gì mà.
Cái này là Giang Ý Duy nhờ anh đưa cho em.
Giản Trì Hoài đem cúp đặt trong tay Giản Lệ Đề. Mau, tìm chỗ đặt nó lên.
Giản Lệ Đề vuốt ve chiếc cúp trong tay không nói lời nào, người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô.
Mới đây nhà họ Chử đã vội vàng tìm bác sĩ, hơn nữa còn là bệnh viện chuyên khoa da liễu tốt nhất Tây Thành. Nhưng bệnh này, đừng nói khó chữa trị, nếu muốn giảm bớt đau đớn, phải đổ vào rất nhiều rất nhiều tiền.
Giản Trì Hoài vuốt ve bả vai Giản Lệ Đề, nhà họ Giản bọn họ có tài lực hùng hậu, đương nhiên không sợ, nhưng còn Chử Đồng thì sao? Mấy tháng nữa, chắc chắn cô sẽ không kham nổi. Cô nhất quyết muốn ly hôn, còn khăng khăng nói không muốn lấy bất cứ thứ gì. Anh muốn cô nếm thử mùi vị phải chạy ngược chạy xuôi vì tiền.
Chuyện đêm đó Giản Trì Hoài cũng không hối hận dù chỉ là một chút, anh tận mắt chứng kiến Giản Lệ Đề trải qua đau đớn. Ngoài miệng Chử Đồng có thể nhẹ nhàng nói tha thứ, bây giờ chị cô ấy cũng bị bệnh giống như vậy, dựa vào lời nói của cô, hẳn là sẽ không trách anh.
Giản Trì Hoài biết, giải thích như vậy, anh ít nhiều cũng cố chấp, nhưng như vậy thì sao?
Một bên nhìn em gái chịu khổ, một bên làm người tốt tha thứ cho Chử Nguyệt Tinh, anh không làm được.
Bàn tay Giản Trì Hoài mơn trớn đỉnh đầu Giản Lệ Đề, Giản Lệ Đề cảm thấy bản thân mình chính là một con búp bê, anh trai cô chính là thích chơi đùa với con nít.
Công ty mới của Chử Đồng quy mô cũng không lớn, lương bổng cũng ít hơn so với lúc trước ở Dịch Sưu. Cô ngồi trong xe, máy ảnh và túi xách đều đặt trên ghế bên cạnh, bệnh của Chử Nguyệt Tinh không khá hơn chút nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ đủ mua thuốc, tiền thu vào chẳng đủ chi tiêu.
Chử Đồng tính tiền, kỳ thực cũng không cần tính, cô bỏ điện thoại vào trong túi xách. Ngẩng đầu nhìn lại, nơi này cô cũng không thường xuyên đến, xa xa có vài quán mì, ăn tạm bữa trưa là được.
Chử Đồng đeo túi đi tới, đi ngang qua quán lẩu, cô vô thức nhìn vào bên trong, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai truyền ra từ bên trong: Á...
Cô nhanh nhạy dừng bước, sau đó chuyển hướng đến trước cửa quán, đẩy cửa bước nhanh vào trong, khách hàng ngồi đầy trong sảnh, cả đám đều bị tiếng thét làm cho sợ hãi.
Cứu mạng, aaa!
Chử Đồng băng qua hành lang đi theo tiếng kêu, từ xa nhìn thấy có một người phụ nữ nằm trên mặt đất. Cô gái bên cạnh sợ đến nỗi không nói nên lời, chỉ ngồi xổm bên cạnh không ngừng khóc. Xung quanh rơi lả tả hải sản và rau sống, người vây xem xung quanh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chử Đồng bước nhanh tới, người phụ nữ nằm co quắp, trên đầu bốc hơi nóng, có một mảng đỏ bừng ở cổ, là một vết phồng rộp rất lớn, nhìn thấy mà giật mình.
Sau khi Chử Đồng xác định được những chuyện xảy ra, cô tỉnh táo lại rất nhanh, lấy điện thoại gọi 120. Cô gái kia ngồi bên cạnh, cô chỉ vào trong đám nhân viên phục vụ: Là anh ta, anh ta...
Người nhân viên phục vụ kia quay đầu bỏ chạy, Chử Đồng nhìn thấy không ít nhân viên phục vụ qua đây, cô lớn tiếng hô: Bắt anh ta lại, suy nghĩ bát cơm của người khác một chút, định để người khác chịu tội à?
Một vài phục vụ trẻ tuổi còn chưa rõ chuyện gì, nhưng mắt thấy người kia định bỏ chạy, vội vàng ngăn anh ta lại. Chử Đồng nhanh chóng gọi 110. Hiện tại đang ở trong thành phố, chắc chắn 120 sẽ cho người đến. Chử Đồng vội vàng lấy máy chụp hình ra chụp lại. Nạn nhân không ngừng quằn quại, đau đớn cực kỳ. Chử Đồng giữ vai của cô ta lại: Xe cứu thương sẽ đến nhanh thôi, cô cố gắng chịu đựng một chút.
Cô gái bên cạnh sợ đến khóc không ngừng: Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chử Đồng nheo mắt hỏi, chỉ là một người phục vụ mà thôi, sao lại ra tay nặng với khách hàng như vậy?
Tôi cũng không biết. Cô gái kia ăn mặc thời thượng, chiếc áo khoác hàng hiệu còn đang vắt trên ghế, váy da màu đen đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo, cô ta không dám nhìn khuôn mặt của bạn mình.
Bạn tôi đang thúc giục một chút, nói thức ăn mang lên không đủ, nhưng người phục vụ kia nói là đã đem lên đủ hết rồi. Sau đó bạn tôi gọi nhân viên phục vụ đó đến bên cạnh, đưa hóa đơn cho hắn xem, không ngờ hắn không thừa nhận, trái lại còn xoay người bỏ đi. Chúng tôi cũng không nghĩ tới tiếp theo sẽ xảy ra chuyện này. Tôi và bạn đang nói chuyện, không ngờ hắn xách đến một bình nước nóng, trực tiếp đổ lên đầu bạn tôi.
Chử Đồng nghe vậy cũng cảm thấy đau, bây giờ những người này làm sao vậy, tâm lý thay đổi càng lúc càng nghiêm trọng.
Cô gái đứng lên, muốn đi gọi điện thoại, vừa khóc vừa lau nước mắt: Tôi muốn Tứ ca đến đây, huhuhu.
Hai chữ 'Tứ ca' rơi vào tai Chử Đồng, cô không khỏi nhìn lại cô gái kia, cô gần như có thể khẳng định ngay lập tức, 'Tứ ca' trong lời cô gái kia chính là Giản Trì Hoài.
Cô gái vừa muốn gọi điện, xe cứu thương đã đến, nhân viên y tế đi vào rất nhanh, đặt người phụ nữ nằm trên mặt đất lên băng ca, sau đó đi ra ngoài. Điện thoại của người nọ còn chưa kịp nối máy, cô ta đã cầm lấy quần áo và túi xách, đi đến bên cạnh kéo lấy cánh tay Chử Đồng: Cô có phải là nhà báo không?
Chử Đồng gật đầu, khuôn mặt cô gái thả lỏng đôi chút: Cô theo tôi có được không? Tôi sợ tôi ứng phó không được.
Chử Đồng nói được, đây vốn nằm trong phạm vi trách nhiệm của cô, hai người sau khi rời khỏi đây thì đi cùng với xe cứu thương, cô gái vẫn còn muốn gọi điện, Chử Đồng nhìn cô ta: Trước tiên cấp cứu, cô ấy bị như vậy, có gọi thêm người cũng vô dụng, hơn nữa, hẳn là cô ấy cũng không muốn bị người khác trông thấy.
Cô gái nghe vậy, bàn tay máy móc bỏ di động vào trong túi. Xe cứu thương đưa bọn họ đến bệnh viện chuyên khoa bỏng nổi tiếng nhất Tây Thành. Hai người chờ bên ngoài phòng cấp cứu, Chử Đồng không quên nhiệm vụ, cũng muốn hỏi kỹ thêm một chút.
Cô gái kia cũng biết rõ cô là nhà báo, nửa muốn nói nửa lại không, Chử Đồng hỏi cô quan hệ như thế nào với gia đình người bị thương, cô gái ngồi bất động trên ghế: Cô có thể đừng đưa tin này ra ngoài không?
Vì sao? Loại chuyện này lần đầu tiên Chử Đồng gặp phải.
Cho dù tôi không viết tin này, còn những người ở hiện trường thì sao? Bây giờ nhiều con đường như vậy, Weibo hoặc QQ, mọi người sẽ biết rất nhanh.
Cô gái đưa hai tay bưng mặt: Tôi là diễn viên.
Cái gì? Chử Đồng vẫn chưa nghe rõ.
Cô gái mở miệng lần nữa: Tôi là diễn viên, tôi không muốn bị lên báo lúc này, bạn tôi cũng là diễn viên, nhưng cô ấy... Cô ta nói xong lời cuối cùng, khóc không thành tiếng.
Chử Đồng mở to mắt, nhìn tuổi tác của bọn họ đều rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ trên dưới hai mươi, bọn họ, hẳn là nghệ sĩ của Dịch Sưu? Với diện mạo và điều kiện như vậy, chỉ chờ họ xuất hiện và trở nên nổi tiếng.
Cô gái dường như nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng lôi điện thoại từ trong túi xách ra, trong miệng lặp đi lặp lại: Tứ ca, Tứ ca, tôi muốn tìm tứ ca.
Chử Đồng cảm thấy trái tim như bị ai đó khoan một lỗ, người khác không biết nỗi đau đớn của cô. Chỉ là hai tiếng xưng hô đơn giản lại khiến cô đau khổ tột cùng.
Cô chưa chuẩn bị sẵn sàng gặp Giản Trì Hoài, đúng vậy, bọn họ xem như đã ly hôn. Kỳ thực xa nhau kiểu này cũng tốt, không cần dây dưa, mặc dù sống chung một thành phố, nhưng lâu như vậy cũng không chạm mặt.
Nếu thực sự phải gặp, cũng không nên trong trường hợp này, cô được xem là gì?
Vợ sao? Hay là vợ cũ?
Không, chắc chắn anh sẽ không giới thiệu cô ngay trước mặt người phụ nữ khác, bởi vì trước mặt người khác, họ chỉ là những người xa lạ mà thôi.
Cô gái tìm được số điện thoại, sau đó áp sát điện thoại vào tai. Chử Đồng cầm túi đứng dậy: Cô lập tức thông báo cho gia đình cô ấy đi, tôi có việc, tôi đi trước.
Chỉ là chân còn chưa kịp bước, cổ tay đã bị cô gái kia níu lại: Đừng đi, không được đi!