Nó khoát tay chuẩn bị bước đi thì có 1 giọng nói quá đỗi wen thuộc vang nên:
- Khoan! Làm j mà đi vội thế nữ thần?
- Các người …….._ Nó quay ngoắt lại ấp úng.
- Chúng tôi làm sao?_ Hắn vênh mặt hỏi.
- Đồ nghe lén_ Nó
- Hèn nhục_ Sam
- Vô liêm sỉ. Di nghe lén người khác nói chuyện_ Windy.
- Này ăn nói cho nó cẩn thận nhé! Ai nghe lén hả?_ Way mặt đỏ bừng tức giận.
- Các anh chứ ai._ Sam đắc thắng.
- Cô…… Được đấy!_ Vic.
- Sao lại ko?_ Windy nói.
- Thôi ko tranh cãi vào vấn đề chính các anh muốn j?_ Nó hỏi
- Chả muốn j cả. Ah! Từ lâu chúng tôi đã muốn đọ tài vs GWS. Mà hnay lại được gặp mặt ở đây thì quả là vinh dự quá._ Hắn mỉa.
- Khỏi nói cái giọng mỉa mai đó. Đấu thì đấu._ Sam.
- Khoan! Nếu thắng thì chúng tôi được cái j?_ Nó hỏi.
- Tùy các cô_ Way
- Mỗi tuần phải chấp nhận từ chúng tôi 1 điều kiện. Ok!_ Windy
- Nếu thua?_ Vic hỏi.
- Chắc j chúng tôi đã thua?_ Windy vênh mặt.
- Tự tin quá._ Way.
- Ngược lạ._ Nó nói ngắn gọn vì ko thíc tranh cãi nhìu.
- Ok thui. Bắt đầu nào._ Hắn nói_ Các cô tự phân chia đi!_ Nhìn bọn nó.
- Tôi vs anh, Sam- Way, Windy- vic! Ok ko?_ Nó phân chia.
- Ok_ Tất cả đồng thanh.
- Thể lệ ai đo đất trước người đó thua._ Nó nói tiếp.
- Tha cho nhỏ đi_ Nó hét lên bọn đàn em lập tức dừng tay.
- Cảm ơn Nữ thần._ Nhỏ Ly ríu rít.
- Lần sau thì nhớ điều tra kĩ trước khi động vào người khác nhé._ Nó nói_ Thôi chúng ta bắt đầu nào_ Quay qua bọn kia.
Vừa dứt lời 3 đôi xông vào đấm đá. Đến với đôi thứ nhất nào:
- Tôi sẽ ko nương tay đâu_ Hắn nói.
- Ai cần. Hứ_ Nó nói lại.
Đó là cuộc đối thoại ngắn giữa 2 người. Hắn tung những cú đá bằng chân rất ngoạn muc. Nó cũng ko vừa hắn ra cú nào nó đỡ cú đấy. Xong cũng đã đến lúc nó phản công nhằm lúc hắn ko để ý nó bay lên đá vào bụng hắn làm hắn loạng choạng sít ngã. Nó lại xông vào ngồi thụp xuống quét đất. Nhưng với sự nhanh nhẹn của người học võ hắn đã kịp thời nhảy lên thế là ko bị đo đất. Hi. Lúc này nhìn mặt hắn chả khác j con thú dữ. Hắn xông vào đánh nó liên tục làm nó đuối sức. Thế là hắn dung tay vật ngược ra đằng sau và kết quả là nó đã đo đất. Hắn cười ha hả trong khi nó đang tức nổ đom đóm mắt.
- Tôi bảo rồi cô ko bao giờ đánh thắng được tôi đâu. Haha. Trẻ con_ Hắn cười lớn trong khi nó im lặng.
Đến với đôi thứ 2 nào:
- Anh nương tay chút nhá._ Sam nói.
- Ko_ Way trả lời cụt lủn.
- Đúng là cái đồ máu lạnh chả bít thương hoa tiếc ngọc j cả_ Sam nói.
- Haha. Cô thì hoa với chả ngọc cái j? Cáo già thì có._ Way mỉa mai.
- Anh….._ Nhỏ tức điên người.
Thế là nhỏ xông vào đánh đánh đấm loạn xì ngậu hết cả lên. Way nhà ta thì vừa né vừa tránh vừa cười. Được 1 lúc tì nhỏ Sam đuối sức đứng còn kko nổi nói j là đánh nhau. Thế là Way nhà ta ko phải mất nhìu sức mà chỉ cần chạm nhẹ 1 cái là nhỏ Sam đã ngã lăn quay ra đó rồi. hix.
Đến cặp thứ 3 nè:
Cặp này vẫn chưa có vẻ j là bất phân thắng bại cả. Cả 2 đều đánh rất hăng. Windy ra đòn rất nhanh và gọn làm vic ta nao núng nhưng ko vì thế mà lại chịu thua. Tên này cũng ra đòn lia lịa vừa đánh vừa đỡ. Nhỏ Windy cứ nhởn nhơ đỡ đòn mà ko đánh trả làm vic ta điên lắm. Được 1 lúc nhỏ đã chán chơi rồi liền giở thế võ độc nhất vô nhị mới học được từ cha ra làm cho vic nhà ta đo đất 1 cách ko hề an toàn. Đó là mặt thì hôn đất, mông thì chổng lên trời giống kiểu chồng chuối. Nhỏ Windy nhìn thấy thì cứ cười ha hả:
- Haha. Anh hun đất trông buồn cười quá.
- Cô…. Hừ mặt tui mà có vết sẹo nào là cô “ die” vs tui đấy._ Vic giận giữ.
- Tui chờ đến ngày anh “ kill” tui đấy. Mà anh có bít thé võ vừa rùi là j ko?_ Nhỏ Windy vênh mặt hỏi càng làm cho vic nhà ta tức hơn.
- Ko_ vic đáp
- “ Chổng mông hun đất” đó. Hahahaha.
Nói xong nhỏ chạy đến chỗ 2 đứa nó. Hí hửng hỏi kết quả:
- Sao rùi 2 tỉ?
- Thua rồi_ 2 đứa nó đồng thanh mặt ỉu xìu nói.
- Cái j?_ Nhỏ hét lên.
- Bộ cô điếc hả? Cô ta bảo thua đó_ Hắn trả lời.
- Oh no, no, can not be_ Nhỏ Windy nói như ko tin.
- Why can not be?_ Way hỏi.
- Hix. Huhu. Em hận 2 tỉ quá._ Nhỏ hét lên.
- Hai tỉ xin lỗi mà. Tha lỗi cho 2 tỉ nha_ Chúng nó năn nỉ.
- Nhưng………. Thôi được. Dù j cũng chết đẻ xem hắn làm j được em_ NHỏ nói .
- Cô mạnh mồm quá đấy. Để xem tôi làm j cô nào_ vic cười đểu nói.
- Việc j cũng được trừ việc………._ Nhỏ vừa nói vừa giơ tay đặt chéo trước ngực.
- Haha. Cô nhìn lại mình trước khi nghĩ tôi sẽ làm j cô đi_ Vic cười mỉa mai.
- Anh……_ Nhỏ tức lắm nhưng ko bít nói j.
- Thôi nào vào vấn đề chính đi_ Nó lên tiếng cắt ngang cuộc đấu khẩu.
- Thế các cô muốn sao?_ Hắn hỏi.
- Tùy_ Nó nói_ Nhưng nhẹ nhàng chút nhé, nhất là vs nó_ chỉ về phía Sam_ Vì nó là tiểu thư mà.
- Còn cô thì ko?_ Hắn nói mỉa.
- Tất nhiên là có nhưng ít ra tôi còn mạnh mẽ hơn nó._ Nó tự tin trả lời.
- Được vậy bắt đầu từ tuần này nhé_ Way hỏi.
- Tùy_ Cả 3 thờ ơ đáp.
- Mày đề nghị trước đi_ Quay qua hắn.
- Được. Tôi muốn…….._ Hắn chưa nói hết thì chuông điện thoại của nó vang lên.
- Alooo! Ba ah?_ Nó nói.
- …………..
- Sao? Được con sẽ đến ngay._ Vẻ mặt có vẻ lo lắng.
- …………
- Vâng chào ba._ nó cúp máy.
(tg: úi cho tui nghe vs_ Sally: biến đò trẻ con- tg: thíc chết hả?- Sally: Tôi ms là ng phải nói câu đó đấy- tg: Xách dép chạy.)
Chạy nhanh về phía chiếc xe phân khối lớn của đàn em nó leo lên rồ ga và phóng mất. Để lại bọn nó cùng những dấu ? to đùng.
- Cô ta đi đâu vậy?_ hắn hỏi
- Hỏi chúa để biết thêm chi tiết_ Way bồi thêm.
- Ba gọi ah? Xem nào_ Nhỏ Sam bắt đầu phân tích được 1 lúc nhỏ hét lên_ Tui biết nó ở đâu ùi.
- Ở đâu?_ Cả bọn sốt sắng hỏi.
- Bệnh viện_ Nhỏ nói.
- Why?_ Cả lũ đồng thanh tập 2.
- Cậu k bít sao? Hnay mẹ vợ cậu mổ đó!_ Nhỏ nói ánh mắt như trách móc.
- Mẹ vợ chuyện j xảy ra vậy?_ Nhỏ Windy hỏi.
- Chuyện rất dài chị sẽ kể cho em sau. Bây giờ chị phải đến đó đây._ Nhỏ Sam nói và chạy đến chỗ mấy cái xe.
- Em cũng đi. Dù j đấy cũng là mẹ nuôi em mà._ Nhỏ Windy chạy theo.
- Mày cũng phải đi chứ._ Vic nói.
Thế là cả lũ kéo nhau đi để lại lũ đàn em và nhỏ Kim Ly đang ngơ ngác ko hỉu chuyện j đang xảy ra. Nó lao nhanh trên đường mặc kệ gió tạt vào mặt rát buốt. Nhấn ga đến con số 140 làm mọi người đi đường **** rủa vì ko biết đến an toàn của người khác là j. Chưa đến 5 phút nó đã đến trước cổng bệnh viện. Dừng lại và cởi mũ bảo hiểm ra nó chạy nhanh lên phòng phỗ thuật. Vừa thấy nó ba nó kêu ngay:
- Ngọc! Ba nè_ Ông Phong gọi.
- Ba! Sao ba ko nói cho con biết sớm?_ Nó giận dỗi hỏi.
- Ba xin lỗi! Cũng tại mẹ con ko cho ba nói bà sợ con lo_ Ông ôm nó vào lòng nói_ Con đừng trách mẹ nghen.
- Con làm sao trách mẹ được_ Nó nói như sắp khóc
- Con gái ba ngoan lắm_ Ông xoa đầu nó.
Thế là 2 cha con ngồi đó chờ mà lòng như lửa đốt. Một lúc sau 5 người còn lại chạy vào. Lo lắng hỏi thăm tình hình. Nhỏ Windy nghe xong thì cứ bù lu bù loa hết cả nên mặc cho nó và mọi người hết mực khuyên ngăn và đe dọa.
Cuối cùng nhỏ cũng đã nín và cứ tự trách mình vì dù j bà Phương cũng là mẹ nuôi mà bà bị bệnh nhỏ lại chả bít j. Hix. Mọi người ngồi xuống hàng ghế xanh để chờ. Ông phong cũng nói cho nó bít Vic là em họ của nó làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Nhân lúc dấy nhỏ Windy hỏi Sam tất cả mọi chuyện:
- Uh thì @#$%@#@$#$……………….._ Nhỏ kể hết 1 hơi_ Đừng giận nó nhé. Bất đắc dĩ thui mà.
- Uhm. Bít thế đã xong vụ nỳ rùi em giải quyết lun 1 thể._ Nhỏ Windy nói.
Thế là tất cả lại chìm trong im lặng. Nó ngồi cạnh ba nó mà như có lửa trong lòng. Hai ba con cứ nhìn nhau, hắn ngồi cạnh mà cũng chả bít nói j hơn ngoài mấy câu an ủi. Đỡ phần nào hạnh phúc phần đấy. Cũng đã 11h trưa rùi, hắn hỏi mọi người có muốn ăn j ko để hắn đi mua. NHưng ông phong và nó thì cứ lắc đâù làm mọi người cũng ko muốn ăn. Thế là hắn cùng ba tên kia liền đi mua đồ uống. Hắn đưa cho ông phong 1 hộp cà phê và chìa trước mặt nó lon cam vắt. Nó giơ tay đón nhận xong lại để ngay xuống cái ghế cạnh đó. Nó chả còn tâm trí nào để ý đến ăn vs uống nữa. Thấy thế hắn cũng ko nói j nhiều vì biết nó đang lo mà. Sau 6 tiếng mà vẫn chưa thấy ca mổ có dấu hiệu kết thúc nó lo lắng kinh khủng. THế là nước mắt nó bắt đầu rơi. Ba nó chấn tĩnh và bảo rằng ko sao đâu nhưng nó vẫn cứ khóc. Thấy nó khóc thì 2 nhỏ kia cũng ko tài nào cầm nổi lòng mình nên cũng khóc theo làm 3 tên con trai bối rối. Ko bít nghĩ thế nào mà hắn lại dang tay ôm nó vào lòng. Nó cũng ko kháng cự j mà cứ để yên như vậy vì nó đang cần 1 chỗ dựa. Nó cảm thấy thế này thật sự là rất an toàn và ấm áp. 1 tiếng sau bác sĩ bước ra vs khuân mặt ko thể nào tười hơn. Nó chạy nhanh đến chỗ bác sĩ ríu rít hỏi:
- Bác sĩ mẹ cháu….. mẹ cháu sao rồi?
- Cô bé yên tâm đi ca mổ rất thành công hiện giờ mẹ cháu đang được chuyển đến phòng hồi sức_ Ông bác sĩ mỉm cười.
- Cảm ơn bác sĩ_ Ông phong nắm tay ông bác sĩ.
- Ko có j đây là trách nhiệm của chúng tôi mà_ Ông ấy nói rồi bỏ đi.
Nó vui mừng nhảy lên ôm chầm lấy hắn. Hắn đơ người vì hành động của nó. “ Trời! Cô ta đang làm j mình thế này?” hắn nghĩ thầm. THế là mọi người đều cười rất tươi. Nó chạy nhanh đến phòng hồi sức cùng ba nó. Còn mấy người kia thì cùng nhau đi mua thức ăn.