“Chị Phương, gần đây có một quán ăn riêng tư khá ngon, chúng ta đến đó ăn đi”.
Bị Hạ Phương dẫn đến phố ăn vặt, Chương Tử Lạc nôn nóng kéo tay cô, mềm giọng nói: “Phổ ăn vặt này không có gì ngon cả, còn mất trật tự, chúng ta đi tới quán ăn riêng tư, vừa khéo có thế trò chuyện với nhau”.
“Không sao đâu”, Hạ Phương hờ hững cất lời: “Đã lâu lắm rồi chị không ăn vặt ở quán lề đường, hôm nay có cơ hội đến trường em, em không dẫn chị đi tham quan à?”
Chương Tử Lạc cắn môi: “Nhưng bên này hổn loạn, cũng không được sạch sẽ cho lầm…”
Điều kiện kinh tế của nhà họ Chương bình thường, mấy năm trước bố của Chương Tử Lạc làm ăn thất bại còn ngã gãy chân, hiện tại toàn bộ nhà họ Chương chỉ dựa vào một mình cô ấy. Chương Tử Lạc học chuyên ngành âm nhạc học phí còn đắt, cô ấy còn có một
em trai đang đi học, hoàn cảnh có thế nói là vô cùng khó khăn.
Trước đây bô’ của Chương Tử Lạc kinh doanh ở Kinh Thành không tệ, nhưng sau đó tất cả tiền của đều dành để chữa chân cho ông ấy.
Bây giờ cả nhà trở về quê là Giang Lâm một lần nữa, chỉ có thể miễn cưỡng giải quyết ấm no.
Nhưng Chương Tử Lạc biết từ nhỏ Hạ Phương đã lớn lên trong hoàn cảnh tốt.
Trong mắt cô ấy, Hạ Phương là một tiểu tiên nữ không dính khói lửa nhân gian.
Dù cô ấy có ăn mì gói cả tháng, cô ấy cũng phải tiết kiệm tiền dần Hạ Phương đi ăn ngon.
Bảo tiểu tiên nữ ăn cái gì trong phố ăn vặt chứ?
Chương Tử Lạc sẽ có cảm giác bản thân rất keo kiệt.
“Chị chỉ thích ăn vặt chính gốc thế này thôi”, Hạ Phương nói xong thì kéo Chương Tử Lạc đi tới một tiệm nướng đang xếp hàng dài, cười nói: “Nơi này nhiều người xếp hàng như thế, chắc chắn ăn rất ngon”.
Lão Diêu nói một câu rất đúng, Hạ Phương thật sự không quá kén chọn đồ ăn, cô có thế ăn đồ ăn trong nhà hàng cao cấp, cũng có thế ăn món ăn vặt bình thường ở quán lề đường.
Cho nên vì tiết kiệm chút tiền cho em họ cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến cô muốn ăn ở quán lề đường.
Dẫu sao sau khi ra nước ngoài, cô cũng chưa từng được ăn lại.
Chương Tử Lạc còn muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ hứng thú của Hạ Phương thì chỉ đành im lặng.
“Em ở đây xếp hàng, chị sang kia mua hai cốc trà sữa”, Hạ Phương thấy hàng khá dài nên bảo Chương Tử Lạc xếp hàng, còn cô thì đi mua trà sữa.
Thấy Hạ Phương vần giống như khi còn bé, không hề có vẻ kiêu căng, Chương Tử Lạc không nhịn được nở nụ cười xán lạn.
Cô ấy cũng biết chị họ Phương Phương khác với Hạ Oanh Oanh.
Nhớ dáng vẻ khi dùng bữa của Hạ Oanh Oanh lần trước, ánh mắt Chương Tử Lạc trở nên u ám, thầm thề sau này nhất định phải cố gắng gấp bội.
Cách ăn mặc nhẹ nhàng thoái mái, khuôn mặt xinh đẹp và khí chất lạnh lùng trong trẻo của Hạ Phương như một luồng gió mát ở phố ăn vặt này, đi đến đâu cũng được nhiều người chú ý.
Trong lúc đó cũng có nam sinh đến hỏi phương thức liên lạc của cô, sau khi từ chối hai người, Hạ Phương bèn cài giấy đăng ký kết hôn thành màn hình điện thoại.
Sau đó có người hỏi cách liên lạc của cô, cô sẽ bình tĩnh đưa màn hình điện thoại cho đối phương xem.
Mấy năm sinh đều ngạc nhiên muốn rớt cằm, ai nấy đều nhìn cô như quái vật, ánh mắt như đang muốn nói: Sao cô lại nghĩ quẩn thế, còn trẻ như vậy đã kết hôn, không cho người khác chút cơ hội nào à?
Hạ Phương chỉ cười khẽ, lễ phép tặng đối phương một nụ cười thân thiện.
Cô nhanh chóng mua trà sữa, Chương Tử Lạc cũng đã mua xiên nướng xong.
Hai người tìm một tiệm mì niêu để ngồi, mỗi người gọi một suất, vừa ăn xiên nướng uống trà sữa vừa tán gầu.
Màn đêm buông xuống.
Trường học nằm bên cạnh phố ăn vặt, đèn đuốc sáng rực, những người đều đây đều là thanh niên của các trường học gần đó, khiến cho khung cảnh của phố ăn vặt trở nên rất xinh đẹp.
“Chị, đã nhiều năm không gặp mà chị vẫn xinh đẹp như thế”, thấy người đi qua đường liên tục nhìn trộm Hạ Phương, Chương Tử Lạc lén cười đến gần Hạ Phương, nhỏ giọng trêu chọc cô: “Em thấy mấy nam sinh đi qua đều nhìn chị cả”.
Hạ Phương nhướn mày: “Bọn họ cũng đâu có cơ hội làm bạn trai chị, nhìn chút cũng chẳng sao”.
Nghe thấy thế, Chương Tử Lạc nhíu mày muốn nói lại thôi.
Hạ Phương cười khẽ: “Mấy ngày trước em gặp Hạ Oanh Oanh rồi à?”
Sau đó, cô ấy chần chừ một lúc rồi nói: “Lục Anh Đường cũng đi cùng”.
Hạ Phương cười khẽ: “ừm”.
“Chị, chị… chị thật sự kết hôn rồi sao?”, Chương Tử Lạc như cố lấy rất nhiều dũng khí, mất một lúc lâu mới hỏi ra lời.
Hạ Phương rất sảng khoái bật sáng màn hình điện thoại: “Đúng thế”.
Khi nhìn thấy ba chữ giấy kết hôn, trái tim Chương Tử Lạc cũng trớ nên lạnh lẽo.
Chị họ tiểu tiên nữ của cô ấy lại thật sự vừa về nước đã lấy chồng như lời Hạ Oanh Oanh nói?
Còn lấy…
Chương Tử Lạc nhìn về phía Tư Thành, hai mắt lập tức sáng lên.
Một giây trước cò ấy còn rất đau lòng, bây giờ đã lập tức kích động cầm lấy điện thoại của Hạ Phương, hô to: “Chị, người này, anh rể họ mang họ Tư đúng không?”
Hạ Phương hút một sợi mì, ngước mắt: “Em biết anh ấy à?”
Chương Tử Lạc lắc đầu: “Không phải em, là bạn học của em, anh ấy trông rất giống với cậu của bạn thân em, cậu ấy nói cậu của cậu ấy là người nhà họ Tư ở Kinh Thành”.
Hạ Phương:
“Có khả năng là trông giống nhau thôi”, Hạ Phương cất điện thoại đi.
“Chắc vậy”, Chương Tử Lạc cảm thấy không có khả năng đó lắm, nhà họ Tư ở Kinh Thành là một tồn tại như thế nào?
Hạ Phương thật sự rất lợi hại, nhưng có lẽ cũng không có khả năng quen biết với nhà họ Tư.
Có điều sau khi thấy nhan sắc của anh rể, Chương Tử Lạc cũng thoải mái hơn.
Thẩm mỹ của chị họ tiên nữ vật tốt như trước đây, cho nên cô ấy tin tưởng anh rể này chắc chắn là một người rất tốt.
Mắt nhìn người của chị Phương chắc chắn sẽ không sai.
Sau khi ăn uống no say, hai người tản bộ trên phố ăn vặt.
Bỗng dưng có mấy cô gái nhuộm tóc thời thượng chạy tới chỗ Hạ Phương và Chương Tử Lạc, vây quanh lấy hai người.
“Băng Nhi, cô ta là người công khai quyến rũ cậu tư, còn mấy lần đâm vào lòng cậu tư, chúng mình đều nhìn thấy”, một cô gái nhuộm tóc đỏ trông rất không hợp mốt, mặc đồ hở rốn màu đen chỉ về phía Chương Tử Lạc, nói với cô gái mặc váy ngắn ôm sát người màu trắng, cột tóc đuôi ngựa, trang điểm đậm không hợp với độ tuối ở bên cạnh.
“Tôi… tôi không có…”, Chương Tử Lạc sợ hãi lắc đầu, muốn chạy trốn nhưng phát hiện mình đang bị bao vây, chỉ có thể ôm chặt lấy tay Hạ Phương, rõ ràng sợ nhưng lại bảo vệ Hạ Phương, sợ cô bị vạ lây.
“Không có?”, Hồ Băng Nhi lạnh lùng quan sát Chương Tử Lạc: “Đừng có giá vờ, ra vẻ thảo mai dụ dỗ cậu tư của bọn tao còn không dám thừa nhận à?”
Dứt lời, cô ta tiến lên nắm lấy cổ áo Chương Tử Lạc: “Tao nhớ tao đã cảnh cáo mày rồi, cậu tư là của tao, ngoài tao ra đừng hòng ai mong ngóng anh ấy, mày năm lần bảy lượt cố ý xuất hiện trước mặt cậu tư, còn nói không phái quyến rũ à?”
“Đó… đó chỉ là trùng hợp thôi”, Chương Tử Lạc cắn môi, cố chấp trả lời.
“Hơ, ha ha… trùng hợp?”, Hồ Băng Nhi cười to hai tiếng, sau đó nheo mắt, giơ tay muốn tát mạnh một cái lên mặt Chương Tử Lạc: “Cả trường đều đang đồn mày thầm mến cậu tư, còn lén đưa thư tình cho anh ấy, mày còn dám cãi? Không dạy dỗ mày một chút thì mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không!”