“Không phải chỉ muốn mặc thử thôi sao? Cứ để em gái tôi thử là được rồi, nếu thử thấy không vừa, chúng tôi sẽ không ký bất cứ một thỏa thuận nào ở đây.” Lệ Minh Hùng lấy lại tinh thần, cảm thấy hơi chán nản, mình vậy mà lại bị người phụ nữ này mê hoặc, vội vàng tối sầm mặt xuống, lạnh lùng mắng cô.
Hạ Phương đưa tay ra hiệu mời: “Vậy thì, cô Lệ, mời đi trước.”
Lệ Minh Nhã rất không muốn bước vào, nhưng nhìn lại chiếc váy dự tiệc xinh đẹp tuyệt trần kia, cô ta lại không khống chế được sự rung động trong lòng.
Chiếc váy kia đẹp tới mức hút mất hồn cô ta, khiến cho ngay cả một hơi thở của cô ta cũng bị nó tác động.
Đến khi lấy lại tinh thần, Lệ Minh Nhã đã đi theo hai người kiểm nghiệm kia vào phòng thử đồ.
Người kiểm nghiệm không chỉ giúp Lệ Minh Nhã kiểm tra chiếc váy một lần nữa ngay trước mặt cô ta mà còn nói rõ tình trạng của chiếc váy, giúp cô ta thử đồ, hướng dẫn cô ta phải mặc như thế nào, đồng thời giải thích về mọi chỉ tiết khác.
Lệ Minh Nhã vốn định bới lông tìm vết, nhưng sau khi nghe hai người kia giải thích lại thực sự hơi say mê.
LM không hổ danh là đẳng cấp trong giới thiết kế quốc tế, từ thiết kế tới chế tác, mỗi chỉ tiết đều được xử lý đến mức hoàn hảo, khiến người ta không thể bắt bẻ.
Nếu Hạ Phương không phải người phụ nữ của Tư Thành, hoặc cô không phải nhà thiết kế chính của LM, Lệ Minh Nhã thực sự sẽ rất thích LM. Suy cho cùng, bất kể là đẳng cấp hay thiết kế của LM đều vô cùng phù hợp với mong đợi của cô ta, khiến cô ta không tìm được bất cứ một khuyết điểm nào.
Thế nhưng đó cố tình lại là Hạ Phương, là vợ của Tư Thành, là người đã khiến cô ta phải chịu đựng một tai nạn và nỗi nhục nhã to lớn.
Nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra tối qua, Lệ Minh Nhã lập tức giận tới mức nghiến răng.
Thấy hai người kia đã bắt đầu cẩn thận mặc chiếc váy lên cho cô ta, vừa mặc vừa giới thiệu cho cô ta từ dưới lên trên, Lệ Minh Nhã siết chặt hai tay thành nắm đấm, lặng lẽ cắm cây kim đang nắm trong lòng bàn tay vào giữa chiếc váy.
Trong lúc Lệ Minh Nhã đang thử đồ, Hạ Phương cũng không rảnh rỗi.
“Anh Lệ, hôm nay anh tới đây là để thanh toán cho cô Lệ sao?” Hạ Phương mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chiếc váy này của cô Lệ có giá chế tác là hai trăm triệu, trước mắt cô Lệ đã thanh toán năm mươi triệu tiền cọc và các chỉ phí trước giai đoạn chế tác, còn lại một trăm năm mươi triệu, số tiền này anh sẽ thanh toán đúng không ạ?”
Lệ Minh Hùng biết Lệ Minh Nhã đặt thiết kế một chiếc váy có giá trên trời, nhưng anh ta không ngờ giá của chiếc váy này vậy mà lại lên tới hai trăm triệu.
Hơn nữa khi nghe Hạ Phương nói để anh ta thanh toán, mặt anh ta lập tức tái xanh.
“Thật hâm mộ cô Lệ có một người anh trai cưng chiều cô ấy như vậy, chỉ dự một bữa tiệc sinh nhật mà đã quyết định đặt may một chiếc váy dự tiệc vừa sang trọng vừa xinh đẹp đến vậy cho cô ấy.” Hạ Phương cười khẽ, đưa ra một chiếc máy quẹt thẻ: “Không biết anh Lệ muốn quẹt thẻ, chỉ phiếu hay chuyển khoản?”
Nghe nửa câu đầu, Lệ Minh Hùng còn cảm thấy khoan khoái toàn thân, cả người tràn ngập cảm giác tự hào, nhưng nửa câu sau lại khiến anh ta như bị hắt một chậu nước, toàn thân rét run.
Số tiền kia lên đến một trăm năm mươi triệu, cho dù anh ta có nhưng cũng tuyệt đối không thể dùng chỉ để mua một chiếc váy cho em gái.
“Cô Lệ mà biết anh đối xử tốt với cô ấy như vậy chắc chắn sẽ vô cùng cảm động nhỉ?” Hạ Phương khẽ thở dài, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút hâm mộ và sùng bái: “Từ nhỏ tôi đã được nghe chuyện của anh Lệ, biết anh Lệ là một người nổi danh yêu thương em gái, tôi không có anh trai nên vẫn vô cùng ao ước có một người anh trai giống như anh Lệ đây.”
“Hôm nay được gặp mặt mới biết anh Lệ còn khiến người ta kính nể hơn cả trong lời đồn...”
Hạ Phương vừa nói vừa nhìn Lệ Minh Hùng bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa sùng bái, khiến toàn thân anh ta dâng lên một cảm giác vô cùng tự hào, kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực.
Về phần cuối cùng anh ta đã lấy thẻ ra cho Hạ Phương queẹt như thế nào, bản thân anh ta cũng không nhớ rõ.
Chỉ cảm thấy mãi cho đến khi thanh toán xong, toàn thân anh ta đều vô cùng tự hào, tràn đầy năng lượng.