Cánh cửa lớn bị đá văng ra xa và nặng nề rơi xuống đất.
Thùng rác trước cửa bị đập vỡ khiến bụi bay mù mịt.
Trong lúc này, toàn bộ không gian chỉ có tiếng vang đinh tai nhức óc cực lớn.
Có thể biết được Hạ Phương đã dùng bao nhiêu lực cho cú đá vừa rồi.
Sở Lâm Xuyên hoàn toàn choáng váng.
Anh ấy luôn biết Hạ Phương không đơn giản, nhưng cô trông như một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, vậy mà có thể đá sập cánh cửa đang khóa trái?
Đây là loại sức mạnh gì vậy chứ?
Cô đã dùng bao nhiêu sức thế?
Không phải, vấn đề là cô giống như một cô gái vị thành niên, tại sao lại có sức lực bùng nổ như vậy?
Có phải do quá tức giận khi biết anh hai lừa dối cô, nên bùng nổ à?
Nhưng cái này quá... Quá kinh khủng.
Hạ Phương không quan tâm đến vẻ mặt của Sở Lâm Xuyên.
Cô sải bước đạp lên cánh cửa, rõ ràng cô không bước mạnh, nhưng cánh cửa dưới chân lại phát ra tiếng răng rắc như thể không chịu nổi sức nặng của cô mà rên rỉ đau đớn.
Sở Lâm Xuyên càng run rẩy hơn. Đặc biệt là lúc anh ấy vội vàng dâm lên nhưng lại phát hiện không có một tiếng động nào dưới chân, anh ấy nhìn Hạ Phương như thấy ma.
Hạ Phương đi qua chỗ làm việc và đến trước cửa phòng nhỏ bên trong.
Đây là phòng nghỉ của Nam Phong. Với tư cách là Phó Giám đốc và là trụ cột, Nam Phong rất bận, thường xuyên qua đêm ở đây, cho nên phòng nghỉ
khá rộng rãi.
Hạ Phương định đạp cửa lần nữa, nhưng không ngờ cửa phòng lại không khóa.
Cô đá văng ra thì thấy Tư Thành đang giâm lên tay của một người phụ nữ.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu và sững sờ khi thấy Hạ Phương đằng đẳng sát khí.
Còn Hạ Phương cau mày, ngơ ngác trước cảnh tượng trước mặt.
Chuyện gì vậy? Tư Thành không phải đang, đang... Sao lại...
Trước mắt cô, An Nina chật vật với bộ quần áo xộc xệch, mái tóc dài rối bù rũ xuống.
Máu tràn ra từ khóe miệng dính trên bộ váy vàng nhạt, mặt mũi bầm tím, nhìn có chút đáng sợ.
Tuy nhiên, Tư Thành giẫm lên tay cô ta và cầm một cây roi dài, bàn tay còn lại túm cô ta với ý định giết người.
Thế nên?
Vừa rồi Tư Thành quất roi vào An Nina chứ không phải làm cái khác với cô ta?
Đúng vậy, loại phụ nữ như An Nina, vừa nhìn đã biết không phải gu của Tư Thành.
Dù anh đói khát đến đâu, An Nina cũng không đáng để anh xuống tay.
Hạ Phương thở phào nhẹ nhõm, thấy ánh mắt Tư Thành nhìn cô có vẻ kỳ lạ, trong giây lát cô mất tự nhiên.
Đáng ra đến đây bắt gian, ai ngờ bước vào mới nhận ra mình suy nghĩ nhiều. Sao ngượng ngùng dữ vậy?
“Phương bảo bối... Em...” Có vẻ Tư Thành cảm thấy anh lúc này hơi hung dữ, vội vàng nhấc chân, ném roi ra rồi đứng dậy giải thích với Hạ Phương.
Lúc này, Sở Lâm Xuyên đi vào, thấy cảnh này, anh hoảng Sợ trợn mắt hét lên: “Anh hai, anh, vừa nãy anh xử lý người phụ nữ này sao?”