Hạ Phương cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, miễn cưỡng nhìn Tư Thành rồi lại nhìn Lệ Minh Nhã, không lên tiếng.
Cô định im lặng hóng hớt.
Nhưng không phải là cô không tò mò về Lộc An An.
Tuy nhiên, đối với chuyện tình cảm, cô vẫn có phần ngây thơ.
Nói thẳng ra, cô vẫn chưa hiểu rõ lắm tình cảm của mình dành cho Tư Thành, cũng không biết phải giải quyết mọi chuyện giữa bọn họ thế nào.
Cô biết tình cảm cần có sự tin tưởng, trước khi nhận được những bức ảnh này và nghe đến cái tên Lộc An An, cô không hề nghi ngờ Tư Thành.
Cô đơn thuần trong chuyện tình cảm nên cảm thấy Tư Thành cũng nên như vậy.
Hơn nữa, hai người ở với nhau rất vui vẻ, lúc đó cô cũng không suy nghĩ sâu sắc về mối quan hệ của họ.
Hai người đều kết hôn rồi, còn phải suy nghĩ gì nữa?
Trước đây, cô nhất thời cảm động nên mới phát động theo đuổi Lục Anh Đường mãnh liệt.
Thật ra khi đó cô không hiểu tình yêu là gì.
Nhưng ở nhà họ Hạ, cô luôn bị Hạ Oanh Oanh bắt nạt, bị mẹ kế chèn ép đủ điều, bố cô lại phớt lờ cô khiến cô cảm thấy rất áp lực và khó chịu.
Lúc đó Lục Anh Đường quả thật như ánh mặt trời sáng lạn, nhất là dáng vẻ đổ mồ hôi trên sân bóng rổ, khiến Hạ Phương thấy được khao khát tự do phía trước.
Vì vậy, cô bắt đầu mơ hồ theo đuổi Lục Anh Đường, nghĩ rằng ánh mặt trời của hắn ta có thể chiếu sáng cô.
Không ngờ, hắn ta không những không trở thành tia nắng của cô, mà còn bị cô chôn sâu trong góc âm u nhất trong lòng.
Vì vậy, khi biết chuyện của Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh, cô vừa buồn vừa tức, nhưng lại không cảm thấy đau lòng.
Cô chưa từng yêu nên hiển nhiên sẽ không cảm thấy mình đã mất đi thứ gì.
Cô chỉ thấy sự phản bội, chỉ cảm thấy thất vọng và tức giận.
Đặc biệt người đó lại là Hạ Oanh Oanh luôn muốn cướp đi mọi thứ của cô, Hạ Phương thực sự bị kích thích.
Sau đó, mới bắt đầu phản công bọn họ mạnh mẽ.
Trước khi gặp Tư Thành, Hạ Phương cũng không biết thì ra tình yêu là như vậy.
Gặp được Tư Thành, dễ dàng kết hôn, đều chỉ vì muốn thoát khỏi nhà họ Hạ một cách hợp lý, không hơn không kém.
Cô rất muốn biết rốt cuộc Tư Thành có mối quan hệ gì với Lộc An An kia.
Chỉ là từ trước đến nay cô luôn thờ ơ với việc tình cảm, Tư Thành không nói, cô cũng không hỏi nhiều.
Cô còn muốn đợi khi xong việc rồi đi điều tra một chút, nhưng không ngờ Lộc An An này lại bị đem ra để quấn lấy cô nhiều lần.
Hạ Phương cảm thấy trong lòng rất khó chịu nên biểu tình trên mặt cũng không đẹp lắm.
Toàn thân cô như bị bao phủ bởi một lớp khí lạnh, khiến Sở Lâm Xuyên ở đối diện ngay cả đang ăn cũng cảm thấy có chút bất tiện.
"Nhưng, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ phủ nhận tình cảm của anh với cô ấy." Lệ Minh Nhã bị lời nói của Tư Thành làm choáng váng, phải một lúc sâu cô ta mới tỉnh táo lại, cắn môi nói: "Mọi người đều nói hai người là một đôi trời sinh, anh vẫn luôn bảo vệ cô ấy, nâng cô ấy trong tay như báu vật."
"Chúng em đều thấy anh tốt với cô ấy như thế nào, lúc cô ấy chết, anh liền suy sụp, khoảng thời gian kia anh đáng sợ thế nào, Sở Lâm Xuyên chắc hẳn biết rõ hơn em."
Sở Lâm Xuyên nghĩ đến Tư Thành lúc đó, không khỏi rùng mình.
Nói thật, nếu anh Hai thực sự không thích Lộc An An, anh ấy cũng không tin.
Sự tồn tại giống như ma quỷ đó... chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
Anh ấy còn tưởng, sau khi trải qua chuyện như vậy, Tư Thành sẽ không bao giờ yêu ai nữa, cho nên khi biết Tư Thành kết hôn, anh ấy cực kỳ sốc, bản năng cảm thấy Tư Thành kết hôn chỉ vì mục đích hôn nhân.
Anh chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ, mà không thực sự muốn kết hôn với ai.