Ngược lại là Lăng Túc đang chạy trốn theo đường thuỷ bị người ta tố giác, lúc này đã trở thành tội phạm bị truy nã ở cửa sông Trừng, truy nã khắp thành phố, bao. vây đuổi theo.
Lăng Túc lấy được cái rương kia một cách dễ dàng, khiến gã vô cùng đắc ý.
Dù trên đường gặp không ít truy đuổi, nhưng đây đều là chuyện nhỏ với gã.
Sống tại đảo Rồng nhiều năm như thế, biển khơi là nhà của gã, ở trên biển gần như không có ai là đối thủ của gã, cả cá cũng không phải.
Nên muốn cướp đồ của gã trên biển á? Không có cửa!
Lăng Túc dễ dàng cắt đuôi mấy người truy đuổi kia, để bọn họ xuống biển cho cá ăn, Lăng Túc vỗ tay, lái thuyền quay đầu, nhanh chóng di chuyển đến đảo Rồng.
Đường thuỷ không có gì cản trở, gã nhanh chóng đến được đảo Rồng.
Lăng Túc là chủ của nơi này, dễ dàng vượt qua những vật cản khi lên đảo, lên đảo thuận lợi, đi tới chỗ ở của mình.
Diện tích của đảo Rồng không lớn, bên trong chỉ có mấy chục hộ dân, còn không bằng một thôn ở đất liện.
Những người dân ở đây đều vì các nguyên nhân khác nhau mà chuyển từ cửa sông Trừng đến nơi này vào vài năm trước.
Có người là tội phạm chạy tốn, có người đánh nhau bị đuổi, cũng có người chịu nhục ở bên ngoài nên không muốn tiếp tục sống ở đó nữa, chỉ muốn trốn một mình, cũng có cao thủ đến ở ẩn.
Những người kỳ lạ sống trên một hòn đảo kỳ lạ.
Lúc đầu khi lên đảo, Lăng Túc cũng không tốn quá nhiều công sức, anh chỉ giải quyết cao thủ ở ẩn kia, sau đó trở thành chủ nhân của nơi này một cách dễ dàng.
Mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi, nên dù lúc huấn luyện đã phải chịu đủ loại hành hạ, nhưng Lăng Túc vẫn xem là sống khá thoải mái và nhàn hạ trên đảo.
Gã ôm cái rương trở về toà lâu đài nguy nga ở trung tâm đảo, đi vào phòng kho báu, nở nụ cười đắc ý.
Thiết Diện trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế mà thôi...
Ngu xuẩn đến mức còn chưa nhìn rõ đã ném đồ lên thuyền, ha!
Đồ nằm trên thuyền của gã, ở trên biển, có thể xem là không ai làm gì được gã.
Lăng Túc cười đắc ý, cầm dụng cụ lên, vừa mở. rương vừa âm thầm giễu cợt đội bảo vệ Thiết Diện chỉ có tiếng chứ không có miếng.
Chút thực lực đó mà cũng muốn đấu với gã ư?
Chỉ không biết Thiết Diện đó lấy đâu ra bản lĩnh tìm được một người đàn ông lợi hại như thế...
Ngay cả gã cũng không phải đối thủ, chứng tỏ thực lực của người đàn ông kia rất đáng sợ.
Nhưng dù là thế, chẳng phải bọn họ vẫn không thể làm gì gã? Chỉ có thể nhìn gã mang cái rương đi sao?
Lăng Túc không nhịn được cười to, còn đang đắc ý thì chợt động đến vết thương trên cánh tay...
“Đau quá..”, Lăng Túc cắn răng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua vết thương đã trở thành màu đen của mình, không nhịn được mắng đồ khốn Thiết Diện kia một trận.
Rốt cuộc cô làm gì gã, tại sao lại đau thế này?
Bác sĩ đã kiểm tra rồi, rõ ràng không có độc, nhưng gã lại thấy còn khó chịu hơn cả trúng độc, đau đến tận xương tuỷ.
Càng nghĩ càng tức giận, Lăng Túc cắn răng mở rương ra, thầm mắng: “Rương nằm trong tay tao, dù mày làm gì với cánh tay của tao, tao vẫn có thể khiến mày ngoan ngoãn trở lại cầu xin tao! Ha ha ha ha...”
“Đợi đó Thiết Diện, mày khiến tao đau bao nhiêu, tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần!”
Lăng Túc cười dữ tợn.
Gã mở rương ra, giơ tay cầm lấy một viên kim cương, ánh mắt càng lộ vẻ đắc ý hơn.
Những thứ này là át chủ bài để gã uy hiếp Thiết Diện!
Nhưng xúc cảm và ánh sáng này sao có hơi sai sai?
Ánh mắt Lăng Túc trở nên sâu thẳm, gã tháo mở lớp bọc bên ngoài kim cương, lấy kim cương ra, trong tay là một viên kim cương vừa to vừa sáng... nhưng làm bằng nhựa.