Còn vài ngày nữa là phải giao hàng rồi, nếu không xử lý ổn thỏa chuyện kim cương, bọn họ không chỉ mất đơn hàng giá hai trăm triệu, mà còn bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng thương hiệu và thể diện của sếp Phương.
Lệ Minh Nhã miệng rộng rêu rao trên mạng khiến ai nấy đều biết cô ta đã chi một cái giá cao ngất là hai trăm triệu để mua một bộ lễ phục ở LM.
Nếu cuối cùng không thể hoàn thành kịp bộ lễ phục ấy, LM đừng hòng có thể tiếp tục hoạt động.
Thanh danh Hạ Phương cũng sẽ lụn bại.
Sở Lâm Xuyên lo lắng đến mức quay mòng mòng, lại không dám làm phiền Hạ Phương, anh ta chỉ có thể nói với Tư Thành.
Thực ra Tư Thành cũng luôn để ý tới chuyện này, sau khi biết việc Lệ Minh Nhã nhờ chú cô ta lũng đoạn toàn bộ thị trường kim cương thì đã lập tức bắt đầu tìm con đường khác.
Anh cũng chỉ mới biết tin tức lô hàng này sắp về vào hai ngày trước thôi, cho nên sai người đề cao chú ý, xác nhận đêm nay về đến cửa sông Trừng liền đích thân tới.
Không ngờ rằng trên đường đến đây anh không chỉ tình cờ gặp Hạ Phương, mà còn biết cả chuyện Hạ Phương là Thiết Diện.
Đã thế thì thôi, đằng này lại còn gặp Hạ Phương ở đây...
“Anh Thành nắm chắc mấy phần?”, Hạ Phương nghiêng đầu ăn hạt dưa trên tay Tư Thành, vừa nhai cẩn thận vừa hỏi anh.
Tư Thành cười, “Nếu chỉ mình anh tới thì tám phần, nhưng bây giờ...”
Anh nhướng mày: “Mười phần.”
Khóe miệng Hạ Phương co quắp, cô nhìn Tư Thành một hồi sau đó lắc đầu, “Không đúng”.
Tư Thành nhướng mày: “Hửm?”
“Nếu em không tới, anh có thể có tám phần, nhưng em đã đến đây rồi thì anh không còn cơ hội nữa”.
'Tư Thành không nhịn được cười: “Em chắc chứ?”
Vừa dứt lời, anh rướn người, mặt ngay trước mặt Hạ Phương, mập mờ nói: “Của em thì không phải của anh à? Anh nói mười phần đâu có sai”.
Hạ Phương nhướng mày, chưa kịp nói gì đã bị Tư Thành chặn miệng.
Mãi cho đến khi con thuyền cập bến, không ít du khách đi xuống, nhộn nhịp ồn ào, Tư Thành mới chưa thỏa mãn mà buông Hạ Phương ra.
Mặt Hạ Phương ửng đỏ, cô sửa sang lại quần áo, chỉnh lại trạng thái của mình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em nói anh không còn cơ hội, thì là không còn cơ hội gì hết”.
Thứ đó vốn dĩ thuộc về cô.
Anh muốn cướp chúng thì chẳng phải là không có cửa à?
Mới đầu Tư Thành không hiểu lắm ý lời này, còn tưởng rằng Hạ Phương thẹn quá hóa giận, nên cười hùa theo cô, “Bà xã nói đúng lắm, anh sai rồi, đừng giận nữa nhé?”
Hạ Phương hung hăng trừng mắt nhìn anh, tên này cũng không biết mình sai ở chỗ nào.
Lúc này, bỗng nhiên phía dưới có tiếng động lớn, Hạ Phương vội vàng cúi đầu nhìn thì thấy một đám người, chúng thấy du khách đi gần hết rồi liền nhao nhao xông lên thuyền tìm kiếm kim cương.
Hạ Phương chế nhạo: “Một lũ ngu xuẩn, nhiều kim cương như thế ai lại chờ lũ chúng mày đến cướp chứ?”
Tư Thành ngờ vực nhìn Hạ Phương, chỉ thấy Hạ Phương búng tay rồi kéo Tư Thành dậy: “Đi thôi, em đưa anh đi lấy hàng.”
Hai mắt Tư Thành sáng lên, thấy Hạ Phương nhanh chân chạy trên nóc nhà, anh không nói một lời theo sau cô.
Anh rất tò mò, nếu Hạ Phương cũng đến đây vì kim cương, hẳn là cô ấy cũng thông qua mạng lưới đặc thù mới biết được thông tin liên quan.
Nhưng ngay cả anh cũng chỉ biết rằng lô hàng kia ở trên con thuyền này thôi.
Vừa nấy anh vẫn ngồi cạnh cô trên nóc nhà chưa từng rời đi, làm sao mà cô biết kim cương bị đưa đi nơi nào?