Hành động của anh khiến gã mặt đỏ tía tai, hai mắt sung huyết, giương nanh múa vuốt càng thêm dữ dội.
"Mày giỡn mặt tao!" "Ngon thì giết tao đi! Thằng chó đẻ!" "Tao liều mạng với mày!".
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Bị Tư Thành chọc cho nổi điên, Lăng Túc gân cổ rú lên, rút ra một con dao găm rồi nhào về ph1ia đối thủ.
Lưỡi dao sắc phản chiếu ánh xanh lập lòe của thuốc độc dưới chiều tà, nếu bị đâm trúng tuyệt đối sẽ mất mạng.
Lăng Túc cho rằng một chiêu liều mạng này của mình cho dù không giết được thì cũng có thể khiến Tư Thành trúng độc.
Nào ngờ vào lúc mấu chốt nhất, cổ tay gã bị anh tóm lại.
Gã lập tức chuyển con dao sang tay bên kia rồi đâm xuống.
Nhưng một cơn đau thấu tim đã bộc phát từ bàn tay cầm dao.
"AI", lưỡi dao còn chưa kịp liếm đến da thịt đối thủ đã bị vứt đi khi cánh tay Lăng Túc run lên bần bật vì sử dụng quá độ. Gã đau đớn ôm thít lấy tay, lảo đảo lùi lại mấy bước, mặt cắt không còn hột máu.
Không cần Tư Thành ra tay, gã đã mất thăng bằng ngã khuyu xuống, cuộn mình lại trong cơn đau.
Tư Thành nhìn nhìn, thấy nơi Lăng Túc đang bấu lại có vết băng vải, chính là vị trí bị Hạ Phương đấm cho. ban chiều.
Anh than thở trong lòng, cảm thấy như mình vừa thua rồi thì phải.
Rõ ràng chạy đến đây để trả thù cho vợ, nhưng hóa ra lại được vợ cứu một mạng.
Cho dù sự thật là Lăng Túc có lành lặn thì cũng không làm gì được anh.
Nhưng vết thương kia lại phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng nhất, khiến anh bỗng dưng ủ rũ.
Tâm trạng vốn đã không vui nay lại càng tệ đi.
Anh bước tới, nhìn Lăng Túc lăn lộn trên đất mà phàn nàn: “Có thế đã không chịu được mà còn đòi đi khiêu khích đội bảo vệ à?"
Tư Thành chỉ ra một tâng mồ hôi mỏng, cả người ngăn nắp gọn gàng không biết bao nhiêu nếu so với Lăng Túc, đến mở miệng cũng lười.
"Mày... rốt cuộc là ai?", Lăng Túc căn răng, ngước nhìn người cao cao tại thượng như một ông hoàng kia, chỉ cảm thấy máu chảy ngược chiều.
Từ ngày bị phái đến đảo Rồng rồi trở thành "ông trùm" nơi này, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm gã mới cảm nhận được uy hiếp nặng nề đến thế.
Cho dù đứng trước mặt chủ nhân chân chính, gã cũng có thể giữ bình tĩnh, những khi cáu bản thì còn có thể bật lại.
Nhưng người này... lại khiến gã không dám thở mạnh.
Khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bản năng của con người là khuất phục.
"Mày chỉ cần biết mày đã đụng phải người không nên đụng vào", anh vươn tay, tóm lấy cằm Lăng Túc.
Gã chỉ cảm thấy cả người cứng đờ như tượng, không còn sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho cơn đau lan tràn đến toàn thân.
"Mày... mày là người của Thiết Diện?", hai mắt gã trợn to như mắt ếch, bên trong là nỗi kinh hoàng.
Sao gã không biết Thiết Diện có thuộc hạ lợi hại đến thế này?
Người của Thiết Diện? Nghe là lạ, nhưng...
Nhớ tới cô gái khi thì ngoan ngoãn nhu mì, khi thì ngang ngược táo bạo nhà mình, Tư Thành không kiềm được một nụ cười đầy cưng chiều.
"Đúng vậy", anh hào phóng trả lời Lăng Túc, sau đó nghiêm mặt nói: “Lần này chỉ là một bài học nhỏ cho. mày. Lần tới gặp lại Thiết Diện, biết phải làm gì rồi chứ?"
Gã chỉ cảm thấy uy hiếp đáng sợ cuồn cuộn ập đến, không thể làm được gì ngoài căn răng gật đầu, cho dù có không cam lòng đến đâu.