“Sếp Phương, đây là tư liệu về tất cả các nhân viên trong bộ phận thiết kế. Em đặt trên bàn đây, chị còn cần gì nữa không?”
Sáng hôm ấy, Hạ Phương đã ngồi ở văn phòng của tổng thiết kế nhưng vẫn không tài nào tập trung được.
Trái tim cứ nảy lên từng nhịp mãnh liệt, hai má nóng phừng phừng khiến cả người cô cứ bứt rứt khó chịu.
Chỉ cần nhớ lại dáng vẻ quyến rũ của Tư Thành đêm qua trong thang máy là nhịp tim lại mất khống chế.
Từ tối qua đến giờ chưa dừng lại.
Giọng Tô Tử Ninh vang lên bên tai, Hạ Phương câu nghe câu lọt, hoàn toàn không đưa ra câu trả lời nào.
Làm cho Tô Tử Ninh cứ hồi hộp đứng đó như một tượng đá, không biết nên trở về làm việc khác hay đứng đây chờ Hạ Phương đáp lại.
Một hồi lâu sau, Hạ Phương mới hít vào một hơi thật sâu, giải cứu bản thân khỏi ảnh hưởng kỳ cục của Tư Thành. Cô thầm mắng anh xối xả từ đầu tới đuôi, khi ngẩng lên lại nhìn thấy Tô Tử Ninh còn ở đây bèn hỏi.
“Sao vậy? Còn chuyện gì nữa à?”
Tô Tử Ninh mếu máo như sắp khóc, lắc đầu đáp: “Dạ không, em… em đi pha cà phê cho sếp ạ”.
Nói rồi cầm chiếc ly sứ trên bàn chạy biến ra ngoài.
Hạ Phương vỗ vỗ đầu, cảm thấy tinh thần mình hôm nay đã chạm xuống đáy. Nếu không phải vì vừa về nước, còn cần làm quen với vô số việc trong công ty thì cô đã chạy về nhà đánh một giấc rồi.
Giải quyết công việc buổi sáng xong, cô nhận được điện thoại từ trợ lý riêng ở nước ngoài của mình – Alice.
“Phi, thiết bị và tư liệu chị cần đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay em gửi qua nhé?”
“Ừ, nhớ kiểm tra cho kỹ, không được có sơ suất gì với thuốc và thiết bị”, Hạ Phương dặn dò.
“Em biết rồi”.
“Cũng vừa khéo. Thiết bị về nước một ngày sau là em cũng đến luôn. Lần phẫu thuật này rất quan trọng với chị, chị chỉ tin em được thôi”.
“Chị yên tâm, em sẽ chuẩn bị đầy đủ”.
Hạ Phương vừa cúp điện thoại thì thấy Tô Tử Ninh lấp ló ngoài cửa, như muốn đi vào mà lại không dám.
“Vào đi”, cô trở lại ghế ngồi: “Cũng đừng lo lắng quá. Tôi không có yêu cầu gì nhiều, giao việc gì cứ hoàn thành như bình thường là được”.
Tô Tử Ninh xoắn ngón tay: “Dạ vâng ạ”.
“Đi làm mấy ngày rồi, đã quen chưa?”, Hạ Phương nhịp tay lên bàn, cười hỏi.
“Em vẫn còn đang làm quen, nhưng…”, Tô Tử Ninh lắc đầu với hai má hồng hồng, đoạn lén nhìn Hạ Phương một cái, tinh nghịch nói: “Được làm việc với sếp Phương là em vui lắm”.
Hạ Phương cười: “Đừng vui mừng quá sớm. Tôi rất là nghiêm trong công việc, làm trợ lý của tôi cũng phải tỉ mỉ cẩn thận”.
Tô Tử Ninh lập tức thẳng lưng: “Dạ thưa sếp!”
Chiều hôm ấy, Hạ Phương nhận được điện thoại của bệnh viện, nói cô ghé qua một chuyến.
Kết quả, Hạ Phương còn chưa đi đến phòng bệnh của Tiết Lan Hâm thì đã thấy bác sĩ Trương hớt ha hớt hải chạy tới, phấn khích hét toáng lên: “Cô Hạ! Bệnh tình của mẹ cô có tiến triển rồi!”
Hạ Phương:???
Nói cái gì vậy?
Đối phương nhận ra mình nói sai nên vội vàng chữa lại: “À không, ý tôi là, phẫu thuật, thần y Tiết Phi hồi âm rồi”.
Hạ Phương gật đầu: “Bác sĩ cứ từ từ, có gì vào văn phòng rồi nói”.
Bác sĩ Trương: “Đến phòng Viện trưởng đi”.
Trong văn phòng, Viện trưởng Triệu cầm một tờ biên lai trong tay với vẻ mặt kích động.
Thấy bác sĩ Trương và Hạ Phương đi vào, ông đứng dậy nói: “Cô Hạ đến rồi”.
“Chào Viện trưởng Triệu”, Hạ Phương lễ phép chào lại.
Viện trưởng Triệu đưa tờ biên lai sang cho cô: “Tôi nhờ cô đến đây là có tin tốt muốn chia sẻ. Qua nhiều lần liên hệ và xin phép, chúng tôi đã được sở nghiên cứu y tế chữa bệnh quốc tế phê duyệt. Những thiết bị tối tân nhất đang trên đường vận chuyển đến đây, còn nữa…”
Giọng ông trở nên phấn khởi: “Trợ lý của thần y Tiết Phi là Alice cũng đã liên lạc với chúng tôi, nói rằng đã nhận được email xin giúp đỡ. Ba ngày sau khi thiết bị đến nơi, đích thân thần y sẽ có mặt để phẫu thuật cho mẹ cô”.
Hạ Phương tỏ vẻ mừng rỡ: “Vậy là tốt quá rồi! Cảm ơn Viện trưởng Triệu!”
“Không không, tôi chỉ làm phần nhỏ mà thôi, cũng không ngờ Tiết thần y thật sự đồng ý. Nhất định là do bà Hạ ở hiền gặp lành đây mà, ha ha”.
Thì đúng là vậy mà.
Lấy danh tiếng toàn cầu của Tiết Phi, cô đi đến đâu là nơi ấy sẽ có thể ưỡn ngực tự hào suốt vô số năm.
Thần thoại bất bại của cô không phải chuyện đùa, đặc biệt là khi đứng trước căn bệnh của mẹ, không có nhiều người dám đảm bảo như cô.
Bệnh viện có thể mời được Tiết Phi đến chẳng khác gì được dát hào quang lên người, làm tiếng tăm bay vọt lên cả trăm lần.
Nếu bác sĩ nơi này có thể nhân cơ hội xây dựng quan hệ hoặc quan sát thần y phẫu thuật, từ đó học được chút ít cũng xem như lời to.
Thử hỏi Viện trưởng Triệu sao có thể không kích động?
“Nhưng tôi có một câu hỏi này”, Hạ Phương cau mày lên tiếng.
“Mời cô”, Viện trưởng Triệu nói.
“Tôi muốn biết ai là người kê đơn, ai là người phát thuốc cho mẹ tôi”, Hạ Phương hỏi: “Là y tá chăm sóc hằng ngày cho bà sao?”
Lần trước cô lén lấy một mẫu máu của mẹ đi xét nghiệm cụ thể, quả nhiên tìm thấy một ít thành phần khiến cơ thể bà dần yếu đi.
Sau đó cô cầm số thuốc mẹ uống mỗi ngày đi làm hóa nghiệm nốt, cuối cùng phát hiện nếu dùng riêng từng loại thì không thành vấn đề, nhưng dùng chung thì sẽ xảy ra phản ứng, không những không khống chế được bệnh tình mà còn khiến bệnh trở nặng thêm.
Cho dù có kinh nghiệm chữa bệnh nhiều năm như Hạ Phương, nhưng nếu không tìm tòi cẩn thận thì cũng không phát hiện ra được vấn đề nằm ở đâu.
Có thể thấy người cho thuốc đã cẩn thận đến mức nào.
Viện trưởng Triệu ngẩn ra: “Toa thuốc là do bác sĩ Trương kê, cậu ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này ở bệnh viện chúng tôi. Nhưng vì tình trạng của mẹ cô đặc biệt nên mỗi lần kê đơn, bác sĩ Trương đều thảo luận và đưa cho viện phó xét duyệt, xác định không có vấn đề gì mới đưa cho y tá lấy thuốc. Còn y tá chăm sóc mẹ cô thì lại không cố định…”
Nói xong một tràng dài, ông hỏi: “Cô Hạ thấy có vấn đề gì sao?”
Hạ Phương lắc đầu: “Không có gì. Viện trưởng làm việc tiếp đi, tôi về thăm mẹ”.
Rời khỏi văn phòng, cô lại không đi tìm mẹ mà tìm đến phòng làm việc của viện phó quản lý bộ phận của bác sĩ Trương, lấy điện thoại ra bấm bấm.
Nửa tiếng sau, cô mang gương mặt hầm hầm rời đi.
Tình trạng của Tiết Lan Hâm gần đây có cải thiện, nhưng khi bắt mạch Hạ Phương lại phát giác độc tố trong cơ thể bà tăng lên.
Nói cách khác, có kẻ thấy bất an nên đã tăng thêm liều lượng thuốc.
Hạ Phương không nói điều này cho Tiết Lan Hâm, chỉ nói Tiết Phi sẽ nhanh chóng đến giải phẫu, dặn bà nhớ nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị tinh thần.
Rồi cô lại tìm y tá chăm sóc riêng cho mẹ, thấp giọng dặn dò: “Từ hôm nay trở đi, chỉ được cho mẹ tôi uống thuốc mà tôi đưa. Những thứ khác bất kể là ai đưa cũng không được dùng. Nếu có người muốn giám sát mẹ tôi uống mấy thứ đó thì lập tức gọi cho tôi”.