Chiều hôm đó, hiếm khi nào Hạ Phương tan làm sớm, cô đến tiệm làm đẹp để trang điểm, rồi chọn mặc. một chiếc váy dài ôm sát thanh lịch.
Cách trang điểm tinh tế khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô lại càng quý phái hơn. Bộ váy màu be tôn lên vóc dàng hoàn mỹ của cô, phối cùng chiếc túi LM phiên bản giới hạn làm cô trông như một vầng hào quang di động, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Lúc Tư Thành đến đón Hạ Phương, anh ngơ người nhìn cô một lúc lâu rồi mỉm cười đưa tay ra: “Em quả thực là nữ hoàng của lòng anh, chỉ ăn mặc giản dị cũng rất xinh đẹp động lòng người như thế".
Hạ Phương nắm lấy tay Tư Thành, nhìn vào đôi mắt rực lửa của anh rồi lười biếng nói: “Anh Thành cũng không tệ”.
Hôm nay Tư Thành vẫn mặc áo sơ mi và quần tây đen, nhưng mái tóc ngắn đã được tạo kiểu rất đẹp, khiến anh trông càng ngầu và điển trai hơn trước.
Tư Thành tựa như một chàng hoàng tử với dáng người cao lớn cùng với khí chất cao quý bước ra từ truyện cổ tích.
Hạ Phương nắm lấy tay Tư Thành rồi cũng bước đi.
Thợ trang điểm nhìn hai người rời đi, lập tức cảm thán.
Đẹp trai sánh đôi cùng kiều diễm, họ đích thực là một cặp trời sinh.
"Anh không định nói em biết tình hình của nhà họ Tư sao?”, tối qua cô đã muốn hỏi chuyện này, nhưng không ngờ có người vừa lên giường đã...
Hạ Phương bị làm đau đến mức không còn nghĩ được điều gì khác. May là sức khỏe của cô rất tốt, nếu không thì hôm nay cô đi làm bằng cách nào?
'Tư Thành khẽ gật đầu: "Anh cũng nên nói cho em biết".
“Bố ruột của anh là ông cụ Tư ở Kinh Thành. Nhưng lúc mẹ sinh anh ra lại đúng ngày Kinh Thành đang hỗn loạn, nhà họ Tư cũng rơi vào khủng hoảng. Lúc đang lâm. bồn, mẹ anh đã bị giặc bắt đi, trở thành con tin, bọn chúng dùng sự an toàn của anh và mẹ để uy hiếp người đàn ông ở Kinh Thành kia giao toàn bộ tài sản của nhà họ Tư ra”.
“Vi bảo vệ nhà họ Tư ở Kinh Thành, người đàn ông đó giả vờ đồng ý yêu cầu của kẻ địch, nhưng lại âm thầm tìm cách đối phó với những người đó và cố gắng gài người vào bên kia để thu thập tình báo, dự định giải cứu mẹ con anh an toàn rồi giết hết bọn chúng”.
“Bọn họ chỉ toàn tâm đối phó với kẻ địch bên ngoài, nhưng lại không ngờ trong nhà họ Tư còn có gián điệp. ngầm. Vì vậy trước khi bọn họ kịp ra tay thì bên phe địch đã đi trước một bước, chúng giấu mẹ anh đi rồi uy hiếp nhà họ Tư trong vòng hai ngày phải giao ra thứ họ muốn, nếu không sẽ giết một lần hai mạng”.
Sắc mặt Tư Thành trở nên u ám, khi nghĩ lại anh vẫn còn rất tức giận.
“Trùng hợp là lúc đó vợ chồng ông Tư đang đi tham quan Kinh Thành, họ bị lạc đường và vô tình tìm thấy nơi mẹ anh bị giam giữ. Ông Tư đã từng là một người lính lâu năm nên khả năng phát hiện và chống trinh sát rất nhạy bén”.
“Sau khi biết mẹ anh là người nhà họ Tư ở Kinh Thành - cũng chính là gốc của nhà họ Tư ở Giang Lâm thì họ đã nghĩ ra một cách là để bà Tư - người cũng đang mang thai làm bà đỡ, để khi mẹ anh lâm bồn thì xin bọn chúng cho vào đỡ đẻ giúp mẹ. Lúc đó mẹ anh đã bảo bọn họ mang anh đi, còn bà sống chết thế nào thì cứ mặc kệ. Lúc trở dạ bà bị khó sinh, xuất huyết rất nhiều, đám bắt cóc kia ban đầu còn tưởng bà giở trò nên không chịu đưa bà đi bệnh viện, sau đó nữa thì đã muộn..."
Sau khi Tư Thành chào đời chưa đầy một ngày thì bà Tư cũng sinh được một cậu con trai. Nhưng đứa bé được phát hiện bị dị tật bẩm sinh, không thể sống được qua ba tuổi.
Thế là ông Tư đã bí mật tráo đổi con của mình và Tư Thành một cách tàn nhẫn.
Khi bà Tư ở Giang Lâm biết được thì đứa con của bà đã bị nhà họ Tư ở Kinh Thành đem về mất rồi”.
Ông Tư nói với bà rằng nếu con cái của họ được sống trong nhà họ Tư ở Kinh Thành thì sẽ có điều kiện y †ế tốt hơn, cũng có cơ hội sống sót cao hơn, ông hy vọng bà có thể giữ bí mật này vì sự sống của con trai mình.
Thế là bà đã dẫn Tư Thành đến sống gần nhà họ Tư ở Kinh Thành, nghĩ mọi cách để biết được tình hình về đứa con ruột của mình - hiện là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tư đó...
Quả thực nhà họ Tư ở Kinh Thành đã cung cấp cho. đứa trẻ điều kiện y tế tốt nhất, tìm được bác sĩ giỏi nhất nhưng cuối cùng cậu bé vẫn không thể sống được.
Bà Tư quá căm phẫn và quấn trí nên đã đưa Tư Thành trở về lại Giang Lâm. Mãi cho đến khi Tư Thành một mình lên Kinh Thành đi học thì bà cụ Tư cũng ngày. một yếu đi, cuối cùng không trụ nổi rồi qua đời.
Trước khi chết, bà đã kể cho Tư Thành tất cả mọi chuyện, hy vọng anh đừng hận bà.
Đáy mắt Tư Thành chỉ toàn sự thờ ơ và giêu cợt: “Nhà họ Tư là nơi anh lớn lên, cho dù biết mình không phải con ruột nhưng anh vẫn sẽ luôn cố gắng báo đáp. nhà họ Tư. Ông Tư cũng là một người hiểu chuyện, sau khi bà cụ đi, sức khỏe của ông ngày càng sa sút, cuộc chiến tranh giành quyền lực trong nhà họ Tư cũng ngày. càng căng thẳng. Sáu năm sau, khi anh học xong đại học, lấy bằng thạc sĩ và trở lại Giang Lâm thì ông cụ đã giao lại nhà họ Tư cho anh".
Nguyên nhân khiến ông giao tất cả cho Tư Thành là vì bố của Tư Hạo Hiên là một gã cà lơ phất phơ không chịu làm việc đàng hoàng, cũng không có chút ý chí cầu tiến nào. Thêm nữa, mấy lão già trong gia tộc cực kỳ tham vọng và tàn nhãn, là loại người sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Chỉ có Tư Thành là dũng cảm, tháo vát và thông minh nên ông Tư có thể yên tâm khi giao lại nhà họ Tư cho anh.
Nhưng bọn họ cũng có thỏa thuận, đó là tương lai gia tộc này vẫn sẽ trở về trong tay người của nhà họ Tư ở Giang Lâm.
Nếu Tư Hạo Hiên có năng lực thì sau này sẽ giao. cho Tư Hạo Hiên, nếu không thì giao cho con trai của Tư Hạo Hiên.
"Tình huống của nhà họ Tư ở Giang Lâm cũng khá giống với ở Kinh Thành nhưng phức tạp hơn. Em chỉ cần ở lại với anh một lát, không cần tiếp chuyện với đám người hỗn tạp đó', Tư Thành nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Phương.
Giờ phút này, trông anh vẫn lạnh nhạt xa cách, nhưng thực ra trong lòng lại có chút bất an. Anh sợ Hạ Phương sẽ khinh thường thân thế của mình, sẽ e ngại phiền phức giữa hai nhà họ Tư.
Hạ Phương nhẹ nhàng nắm lấy tay Tư Thành, hơi cong khóe miệng rồi nhẹ nhàng nói: “Em biết ông Tư nhà mình là giỏi nhất”.
Tư Thành kinh ngạc nhìn Hạ Phương. Vô tình bắt gặp đôi mắt to sáng như suối trong của cô khiến anh hãng mất nhịp thở, tựa như bị hút hồn vào đó.
"Mặc dù anh xuất thân phức tạp nhưng chúng lại không ảnh hưởng đến việc anh trở thành một người xuất sắc. Ngược lại nó còn khiến anh nổi bật hơn rất nhiều. Người bình thường không tài trí được như vậy, và cũng không kiên trì đến thế, nhưng anh thì có'.
Tư Thành nắm chặt tay Hạ Phương, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng: "Bởi vì anh phải đủ xuất sắc thì mới gặp được một bà Tư xuất chúng như em".
Dù cuộc gặp gỡ của họ có phần kì lạ, nhưng nó không ảnh hưởng đến tình yêu sâu sắc của họ khi đến với nhau.
Đây chính là định mệnh, là một tình yêu không ai có thể chia cắt.
“Vậy em có nên cảm ơn ông Tư vì đã luôn cố gắng nỗ lực không?”
Hạ Phương nheo mắt cười khúc khích nhưng trong lòng không khỏi thở dài: Chẳng phải cô cũng giống anh, luôn không ngừng cố gắng để có thể gặp được người tốt hơn sao?