Anh ta vốn kiêu căng phách lối, bây giờ lại không biết thể hiện thế nào, nên chỉ có thể nói mấy lời đe doạ.
“Cậu cứ việc gọi người tới, nếu tôi sợ thì coi như tôi thua”, Tư Thành lấy một điếu thuốc ra cho vào miệng, vừa định cầm
bật lửa đốt thì Hạ Phương chợt nắm lấy tay anh.
“Anh Thành, em không thích mùi thuốc lá cho lắm”, giọng nói của Hạ Phương mang theo chút nũng nịu.
Tư Thành cau mày, lập tức vứt điếu thuốc trong miệng vào thùng rác: “Sao em không nói sớm?”
Hạ Phương nhún vai: “Anh rất ít hút thuốc khi ở cạnh em”.
“Ừm, sau này anh không hút nữa”, Tư Thành nói xong thì cười híp mắt nhìn Hạ Phương: “Anh nghe lời như thế, bà Tư có thưởng gì không?”
Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai đến mức hoa ghen thua thăm liễu hờn kém xanh cùng với đôi mắt quyến rũ đang cười híp lại của Tư Thành, Hạ Phương có cảm giác tim đập thình thích, hồn cũng như bị hút đi mất.
Cô nhón chân hôn một cái lên má Tư Thành, sau đó cười nói: “Thưởng đấy!”
Tư Thành càng cười tươi hơn, anh cúi đầu kề sát mặt vào Hạ Phương: “Hôn sai rồi, Phương cưng”.
Hạ Phương thoáng nín thở, giọng điệu quyến rũ lúc anh gọi cô là Phương cưng khiến cô suýt thì mất khống chế...
Nhưng không đợi Hạ Phương mất khống chế, cuối hành lang đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hạ Phương ngước mắt, nhìn thấy một đám lưu manh của quán bar hung hăng lao tới.
“Cậu Lục, ai dám động vào cậu trên địa bàn của tôi thế?”
“Sao lại đánh cậu đến mức này? Con mẹ nó, tôi không giết chết kẻ đó cũng sẽ khiến kẻ đó thành người khuyết tật!”
Phía sau đám côn đồ kia có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa hoè bước ra, cẩn thận đỡ Lục Trí Vân bị đánh sưng mặt dậy, cất giọng hung hăng.
“Là bọn họ!”, Lục Trí Vân trợn mắt nhìn Hạ Phương và Tư Thành bằng ánh mắt nặng nề: “Đánh chết người đàn ông này cho tôi, còn người phụ nữ này...”
Lục Trí Vân nói đến đây thì liếm môi, vẻ mặt trở nên bỉ ổi: “Bắt cô ta lại cho tôi, đưa tới phòng tôi ở trên tầng”.
“Hạ Phương, tôi đã cho cô cơ hội rồi, là chính cô không biết quý trọng nó! Thế nên đừng trách tôi không khách sáo!”, Lục Trí Vân cười châm chọc, nói với người đàn ông bên cạnh: “Đi tìm thêm giúp tôi mấy người đàn ông thân hình cường tráng, tối nay sau khi ông đây chơi xong rồi thì cho bọn họ trêu đùa một trận, dạy dỗ người phụ nữ không nghe lời này, để cô ta biết đắc tội ông đây sẽ có kết quả gì”.
“Vâng, cậu Lục yên tâm, chỉ có kẻ chán sống mới dám ra tay với cậu Lục trên địa bàn của tôi thôi!”, dứt lời, người đàn ông vung tay: “Còn không mau ra tay?”
Mười tên côn đồ cao lớn cường tráng sau lưng người đàn ông lập tức lao về phía Tư Thành như ông vỡ tổ.
Có điều bọn họ còn chưa kịp ra tay đã bị uy thế mạnh mẽ tản ra từ trên người Tư Thành làm sợ hãi, đều cứng đờ người đứng lại, không dám tuỳ tiện ra tay.
“Các người còn lo lắng điều gì mà không ra tay đi? Đánh cho ông đây, đánh chết thì có ông lo!”, Lục Trí Vân thấy Tư Thành và Hạ Phương hoàn toàn không sợ hãi thì tức đến mức thở hổn hển, mắng to một tiếng.
“Quản lý Điền, ông quản lý quán bar như thế à?”, Tư Thành vẫn luôn không nói gì bỗng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Lục Trí Vân với ánh mắt lạnh như băng.
Giọng nói này...
Quản lý Điền cứng đờ người, ông ta ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tư Thành, ông ta lập tức tỏ vẻ hoảng sợ, trợn mắt há mồm.