“Lớn thế này rồi mà vẫn còn lỗ mãng lắm, đáng đời!”, Tân Hách nhìn vẻ mặt chịu đả kích của Sở Lâm Xuyên, cười không
chút khách sáo.
Chỉ là khi nhìn thấy hành động thân mật của Hạ Phương và Tư Thành, ánh mắt hắn cũng trở nên buồn bã.
Hắn và Ngụy Thung cũng từng thân mật như vậy.
Chỉ là trời cao trêu người.
Tần Hách cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
“Có phải em đã làm phiền mấy anh tụ tập không?”, Hạ Phương nhìn hai người đang im lặng uống rượu ở bên cạnh, sờ mũi hỏi.
Tư Thành ôm eo cô nói: “Cứ kệ họ”.
Hạ Phương hỏi: “Các anh nói chuyện xong rồi à?”
“Không thiếu gì thời gian để nói”.
Hạ Phương nhìn thời gian: “Em phải sang phòng bên cạnh với Lucy đây, lát nữa em qua đón anh cùng về nhà nhé?”, Hạ
Phương nháy mắt.
Nghe thấy hai chữ “về nhà”, khóe miệng Tư Thành hơi cong lên, anh nghiêng người hôn lên mặt Hạ Phương: “Được”.
Hạ Phương đỏ mặt, đứng dậy chào Tân Hách và Sở Lâm Xuyên rồi đi ra ngoài.
Đang định về phòng bên cạnh với Lucy Mộ Dung, Hạ Phương lại thấy Lục Trí Vân đang hút thuốc ở bên ngoài.
Anh ta đút một tay vào túi quần, tay kia châm điếu thuốc, lười lười biếng dựa vào tường, trên môi nở nụ cười, nhìn Hạ Phương với ánh mắt mập mờ: “Nhiều năm không gặp, nữ thần vẫn là nữ thần, lúc nào cũng khiến người khác phải ngạc nhiên”.
Hạ Phương nhướng mi: “Quá khen”.
“Tôi bảo mà, Lục Anh Đường không xứng với cô, đến giờ †ôi cũng không hiểu vì sao cô lại chọn anh ta”, Lục Trí Vân nhả ra một làn khói, thầm nghĩ là mình rất đẹp trai.
Hạ Phương thấy hơi buồn cười, không chọn hẳn ta chẳng lẽ chọn anh?
Đều không phải loại tốt lành gì, thế mà anh ta cũng có mặt mũi ở đây so sánh với Lục Anh Đường à?
“Tôi nói lâu rồi, cô chọn Lục Anh Đường chắn chắn sẽ hối hận”, Lục Trí Vân cười: “Nhưng cô cũng tàn nhãn lắm, hắn chỉ phản bội cô, đi theo chị gái cô thôi mà cô lại khiến hắn nhà †an cửa nát, suýt nữa thì đi tù”.
Lục Trí Vân nói rồi lắc đầu, hai mắt nhìn Hạ Phương sáng rực: “Đủ ác, đủ cay nghiệt, tôi thích, ha ha...
“Nhưng tôi không có hứng thú với anh”, Hạ Phương nhún vai, uể oải trả lời: “Dù là trước đây hay bây giờ, hay là sau này đều như vậy”.
Hạ Phương nói xong đang định mở cửa phòng bên cạnh đi vào, Lục Trí Vân kéo tay cô lại, đẩy cô vào tường, áp người về phía trước.
“Hạ Phương, đừng tưởng mình là thiết kế trưởng của LM thì ghê gớm lắm. Tôi là Lục Trí Vân, không phải Lục Anh Đường, chọn tôi, chúng ta sẽ là những kẻ mạnh cùng hợp tác, cô không thiệt”, Lục Trí Vân lại gần Hạ Phương, giọng nói mang theo vẻ đắc ý: “Dù sao bố tôi cũng là người nắm quyền thứ hai Giang Lâm, sau này tôi cũng sẽ tiến quân vào giới chính trị, cô ở giới kinh doanh, tôi ở giới chính trị, Giang Lâm chẳng phải sẽ do chúng ta nắm quyền hay sao?”