Trên đường về, Hạ Phương cứ có cảm giác mẹ hơi mất hồn mất vía.
Cô cho rằng lời uy hiếp của Triệu Lệ Chi ngày đó khiến mẹ khó chịu, cô thầm quyết tâm phải nhanh chóng giải quyết chuyện của Hạ Thị, trả cho mẹ một Hạ Thị nguyên vẹn, để bà không phải chịu sự uy hiếp của Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi nữa.
Hạ Phương đưa Lucy Mộ Dung về nhà, sau đó đưa mẹ trở về phòng bệnh, thấy thời gian cũng gần gần mới đi xuống lầu.
Triệu Lệ Chi đã đi qua đi lại mấy vòng bên ngoài bệnh viện, thấy Hạ Phương đi ra, bà ta vội vàng tiến lên, sa sầm mặt nói: “Hạ Phương, con và mẹ con muốn cổ phần của Hạ Thị đúng không?”
Triệu Lệ Chi đang vội lắm rồi.
Bà ta nhận được tin Hạ Thị không thể trụ được hai ngày nữa.
Mà lúc này Hạ Khánh Dương còn đang bị một người xa lạ không biết từ đâu tới trêu đùa, nghĩ răng sau khi bán nhà đi thì Hạ Thị còn có thể vực dậy một lần nữa.
Hạ Phương khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Triệu Lệ Chi: “Nếu tôi nhớ không lầm thì Hạ Thị đã sắp phá sản rồi. Dì cảm thấy bây giờ chúng tôi lấy cổ phần của Hạ Thị còn có ý nghĩa gì không?”
“Không phải lúc đầu con nói dù làm cách nào, chỉ cần đưa Hạ Thị cho con thì con sẽ có cách giúp nó đứng lên một lần nữa à? Những lời nói đó là vì muốn lừa bọn dì sao?”, Triệu Lệ Chỉ cắn răng, không nhịn được cất tiếng giễu cợt.
Lúc trước khi ở đồn công an, Hạ Phương thật sự từng nói thế với bọn họ, nhưng mà...
“Di Triệu, dì cũng biết đó, lúc trước khác bây giờ khác, lúc trước tôi dám nói những lời đó vì tôi tự tin, nhưng những gì Hạ Thị gặp phải ngày hôm nay không đơn giản là vấn đề tiền bạc, có lẽ dì phải hiểu rõ hơn tôi chứ”.
Triệu Lệ Chi cau mày: “Nên ý con là con không cần cổ phần của Hạ Thị nữa? Con muốn đứng nhìn công ty tự tay mẹ con sáng lập phá sản?”
“Tôi cũng đành chịu”, Hạ Phương trả lời.
Triệu Lệ Chi nghiến răng, nôn nóng nói: “Con có hỏi ý kiến của mẹ con chưa? Dì không ngại cho con biết, hôm qua dì đã đi tìm mẹ con, rõ ràng bà ta vẫn rất muốn lấy lại cổ phần của Hạ Thị, muốn Hạ Thị đứng lên lại một lần nữa”.
Hạ Phương khế thở dài: “Bà ấy muốn vì đó từng là nơi bà ấy đã bỏ ra sức lực và mơ ước cả đời. Nhưng Hạ Thị bây giờ đã không còn như lúc bà ấy mới sáng lập nữa rồi, trong năm sáu năm ngần ngủi, Hạ Thị không có bà ấy đã bị Hạ Khánh Dương huỷ hoại, bây giờ tôi có lấy về cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, rất khó để cứu được nó, còn không bằng tôi giữ lại sức lực xây dựng cho mẹ tôi một công ty khác, chỉ cần bà ấy muốn...
Triệu Lệ Chi không ngờ Hạ Phương sẽ nói thế, dù bản thân bà ta cũng có suy nghĩ đó, Hạ Thị bây giờ đã rách nát, tựa như một cái động không đáy, dù có người sang tay cũng không đủ tiền để giải quyết vấn đề.
Biết bao nhiêu vấn đề và kiện cáo của Hạ Thị đều đã đăng lên báo, bộ phận có liên quan cũng đang nhìn chằm chằm, ai ăn no rửng mỡ muốn bỏ tiền ra cứu một công ty đã không còn gì từ lâu rồi chứ?
Nhưng Triệu Lệ Chi có thể nghĩ như thế, còn Hạ Phương thì không, nếu không sao bà ta còn lấy cổ phần của Hạ Thị tới trao đổi với Hạ Phương làm gì?
Triệu Lệ Chi căng thẳng nói: “Xây dựng một công ty khác có thể giống với công ty ban đầu sao? Hạ Phương, con đừng quên công ty kia có ý nghĩa thế nào với mẹ của con. Nếu Hạ Thị thật sự hoàn toàn phá sản thì chắc chắn người đau lòng nhất là mẹ con, con có tin không?”
“Ha, dì còn tưởng con thương mẹ mình thế nào? Nghe nói bây giờ con đã cưới một tên giàu có, sống thoải mái quá nên quên mất theo đuổi và ước mơ của mẹ mình rồi sao?”, Triệu Lệ Chi bắt đầu nói khích Hạ Phương.
Hạ Phương cất lời: “Dì Triệu nói thế là có cách thuyết phục Hạ Khánh Dương đưa cổ phần Hạ Thị cho tôi à?”
Thấy cuối cùng Hạ Phương cũng chịu thương lượng, Triệu Lệ Chi nheo mắt nói: “Đương nhiên là bố con không muốn, ông ấy vẫn cảm thấy đó là công ty do ông ấy và mẹ con cùng sáng lập, là gốc rễ của bọn họ, tuy gốc rễ này đã đứt, hai người không thể quay lại được nữa. Nhưng cả đời này ông ấy đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và mồ hôi cho Hạ Thị, ông ấy không nỡ nhìn Hạ Thị phá sản”.
“Nếu chỉ có thể lựa chọn giữa việc Hạ Thị phá sản và đưa công ty cho con, chắc chẵn ông ấy sẽ chọn đưa cho con. Tiểu Phương, con cũng là con gái của bố con... Lúc trước ông ấy không cam lòng, không muốn thấy Hạ Thị phá sản trong tay mình, ông ấy muốn cố gắng khiến Hạ Thị vực dậy bằng bản lĩnh của mình, nhưng sự thật chứng minh là ông ấy quá yếu, nếu còn tiếp tục như thế, Hạ Thị chäc chăn sẽ phá sản, ông ấy cuối cùng cũng nhận ra sai lầm của mình..”
“Vậy tại sao ông ta không đến đây với dì?”, Hạ Phương hỏi.
Triệu Lệ Chi khẽ thở dài: “Con cũng biết bố con là một người sĩ diện mà. Thật ra ông ấy rất muốn đi cùng dì, nhưng lại sợ với tính cách của mình sẽ rất khó nói chuyện, chỉ có thể bảo. dì đến tìm con nói chuyện này”.
“Đưa cổ phần cho tôi cũng được thôi, nhưng tôi có một yêu cầu”, Hạ Phương hất căm.
Triệu Lệ Chi nhíu mày: “Con có ý gì?”
Không phải người nên nói yêu cầu là bà ta sao?
Hạ Phương lấy gì để yêu cầu?
*Ý của tôi là, tôi có thể nhận lấy Hạ Thị mục nát, đầy lỗ hổng, nợ nần chồng chất, cũng có thể tiếp nhận những rắc rối mà các người để lại ở Hạ Thị, nhưng tôi yêu cầu bà và Hạ
Khánh Dương từ giờ phải rời khỏi Giang Lâm, hoàn toàn rời khỏi thế giới của tôi và mẹ tôi”.
Hạ Phương nhướn mày: “Nếu Hạ Thị phá sản, chắc chắn bà và Hạ Khánh Dương sẽ phải gánh một món nợ lớn, đúng không? Tính sơ qua thì cũng cần khoảng bảy tám mươi triệu mới có thể lấp được lỗ hổng của Hạ Thị hiện tại, còn chưa tính tới những vấn đề chất lượng và chỉ phí giải quyết các vấn đề mà bộ phận có liên quan điều tra ra được”.
“Nói cách khác tính theo ba mươi mấy phần trăm cổ phần trong tay các người, bây giờ tôi nhận lấy cổ phần của các người cũng tương đương tiếp nhận món nợ hai ba mươi triệu của các người một cách vô cớ”, Hạ Phương nghiêng đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Chồng tôi đúng là rất giàu, nhưng muốn anh ấy bỏ ra nhiều tiền như thế để cứu Hạ Thị thì không dễ, tôi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ mong sau này các người có thể biến khuất mắt mẹ tôi mà thôi, việc này khó lắm sao?”
Triệu Lệ Chỉ lùi về sau hai bước, bị những lời của Hạ Phương kích thích đến mức nói không nên lời.
Bà ta vốn còn định lợi dụng những cổ phần kia để kiếm chút lợi ích từ Hạ Phương, không ngờ Hạ Phương lại gian trá hơn những gì bà ta nghĩ, cuối cùng không lấy được gì cả.
Bà ta chợt thấy hơi hối hận vì đã đến tìm Hạ Phương, nhưng những gì Hạ Phương nói là thật.
Nếu Hạ Thị phá sản, cổ phần trong tay bọn họ sẽ trở thành một món nợ.
Dù bọn họ chạy tới chân trời góc biển, những món nợ này vẫn sẽ theo bọn họ cả đời, có lẽ thư mời của toà án không đến
được tay bọn họ, nhưng sẽ không bao giờ thiếu.
Sau này bọn họ sẽ trở thành con nợ, trở thành người không có hộ khẩu, trở thành tội phạm truy nã của toà án...
Mà thẻ ngân hàng của bọn họ cũng sẽ bị đóng băng, tiền bà ta lén để lại trong thẻ cho mình và con gái cũng sẽ bị ngân hàng thu hồi...
Chỉ nghĩ thôi, Triệu Lệ Chi đã cảm thấy run rẩy.
Không, bà ta không thể để chuyện như thế diễn ra được.
Bây giờ đừng nói là đòi tiền, dù có cho Hạ Phương tiền cũng phải nghĩ cách đưa cổ phần cho cô.
“Được, dì đồng ý với con, nhưng dì cũng có một yêu cầu”, Triệu Lệ Chỉ hạ quyết tâm, nghiêm túc nhìn Hạ Phương.