Cái thằng hôm đó ngủ với Hạ Phương lại không phải là tên phục vụ khách sạn?
Vậy... Vậy Tư Thành là thằng nào??
Không!!
Lục Anh Đường lắc đầu nguầy nguậy.
Tuyệt đối không thể thế được!
Hạ Phương làm sao có thể tìm được người nào ưu tú hơn hắn chứ?!
Nó chỉ là một con điếm lăng loàn bẩn thỉu mà thôi! Làm sao nó xứng??
Chắc chắn là hắn nghĩ nhiều mà thôi!
"Tôi nhìn tấm ảnh của đồng nghiệp chụp, thấy cô gái trong đó là Hạ Phương.
Hạ Oanh Oanh lại đòi có được tấm ảnh nên tôi mới gửi cho. Vốn tôi định kể rõ ngọn ngành cho mọi người, khổ nỗi bạn gái thấy tôi nhắn tin với Hạ Oanh Oanh nên ghen, tôi phải dỗ mãi nên quên luôn. Tóm lại là anh muốn bằng chứng Hạ Phương phản bội anh, còn người kia là ai thì không quan trọng đúng không?"
Lục Anh Đường đã không còn nghe rõ đối phương đang nói gì nữa, trong đầu chỉ toàn là những tiếng ong ong ù tai, cả người đờ ra như một pho tượng, ngay cả mình là ai còn không nhớ.
Đây là giả!
Hản ta không tin chuyện này có thể là thật!
"Anh Đường, anh có nghe em nói gì không? Anh không sao. đó chứ?"
Hai bàn tay Lục Anh Đường siết thành nắm đấm chặt cứng, nghe tiếng léo nhéo từ đầu dây bên kia nhưng lại không cách nào mở miệng.
"Vãi, bọn họ vừa nói gì vậy?"
"Muốn có bằng chứng người yêu cũ ngoại tình nên nhờ bạn học cũ gọi người đi xâm hại người ta?"
"Có còn là con người không vậy? Ban nãy còn mặt mũi chê người ta lẳng lơ nữa, hẳn đang nói chính hẳn à?"
"Thứ khốn nạn thối tha này không đáng mặt đàn ông!"
"Cằm sừng thì thôi đi lại còn vu oan cho người khác, đúng là ghét nhau ghét cả tông chỉ họ hàng mà”.
"Tôi thấy cô gái kia rất có khí chất, không phải địa vị tầm thường; đã vậy người yêu hiện tại còn phong độ ngời ngời, nhìn là biết người có tiền có quyền. Đúng là phải cảm ơn thằng khốn này, bằng không thì tội nghiệp cho cô gái kia”.
"Chứ còn gì nữa, đúng là khốn nạn đến tận xương tủy”.
"Thẵng chó! Mày còn mặt mũi ở lại đây hả? Sao không đi chết đi?"
"Hạng người này sống chỉ tổ chật đất, giết đi cho rồi”.
Tiếng xì xào vang lên từ bốn phía, tất cả đều là những lời mắng chửi ném về phía Lục Anh Đường.
Lúc bấy giờ hẳn ta mới nhận ra mình vừa làm gì, bèn cuống quít tắt điện thoại, lắc đầu như trống bỏi: “Không... không phải vậy... Chính Hạ Phương mới phản bội tôi trước!"
"Ba năm cô ta du học là ba năm cô ta cắm sừng tôi! Các người cho răng cô ta là ngọc nữ trong trắng sao? Ha ha...”
"Tư Thành, cho dù mày không phải là phục vụ khách sạn. thì đã làm sao? Hạ Phương ngủ lang ở nước ngoài là sự thật, tao đã tận mắt thấy có thằng đàn ông áo quần xộc xệch bế cô ra đi ra từ một căn phòng!”
"Mày tưởng mày cưới được vợ quý à? Tao cho mày hay, nó chỉ là con đàn bà bị chơi chán rồi vứt thôi! Chính nó đi lang chạ khắp nơi với mấy thằng khác nên tao mới đếch thèm nữa!"
Với gương mặt âm u không khác gì bão tố, Tư Thành bước tới, nện cái bạt tai như trời giáng vào mặt Lục Anh Đường.
"Không biết dùng cái miệng để nói chuyện đàng hoàng thì tao sẵn lòng khâu lại cho mày!"
Lục Anh Đường vốn đã đứng không vững, nay ăn thêm cú tát nặng nề thì lảo đảo ngã nhào vào sa bàn kế bên.
"Hạ Phương là người thế nào thì tao còn cả đời để tìm hiểu. Còn mày ở trong tù thì cũng không cần biết quá nhiều làm gì", Tư Thành không muốn nhiều lời với hạng người này, lạnh lùng phun ra: “Đừng bao giờ để tao nghe được một câu dèm pha Hạ Phương nào từ miệng mày nữa, bằng không cho dù mày ngồi tù, tao cũng có cách khiến mày sống không bằng chết”.
Lucy Mộ Dung lập tức vỗ tay tán thưởng: “Anh Thành nói hay lảm! Bé Phương nhà mình một lòng chung thủy, chỉ có trước kia mờ mắt nên mới nhìn trúng cái thăng thua cả súc sinh này”.
"Bản thân đứng núi này trông núi nọ, không giữ mình được trước cám dỗ của Hạ Oanh Oanh để hai bên tăng tịju nhau thì thôi, lại còn bắt tay với con ả để hại bé Phương. Cậu ấy không thèm so đo thì bọn mày lại âm thầm đắc ý, còn dám đặt điều hãm hại. Anh có còn là người không hả? Tôi mà là anh thì đập đầu tự tử còn hơn!"