"Phương cục cưng ơi, cậu nhìn bọn họ kia, đúng là lũ mắt chó coi thường người khác..."
Hạ Phương an ủi Lucy Mộ Dung: "Cậu chấp nhặt với chó làm gì?"
"Nhưng mà...”, Lucy Mộ Dung vẫn rất giận.
Hạ Phương nói: "Bán được một căn biệt thự là nhẹ nhàng đút được mấy chục triệu vào túi, bọn họ không cần chút tiền lẻ đó của mình, chẳng lẽ mình còn phải chạy lại dúi vào tay cho họ?"
Thế là Lucy Mộ Dung không còn thấy tức nữa, cô ấy che miệng cười: "Ái chà cũng đúng ha, bọn họ không xứng lấy tiền của cậu đâu. Đi thôi, chúng mình tự đi xem".
Sau khi hai người đi dạo một vòng thì đúng lúc có vài gã đàn ông bụng phệ mang giày da đi vào.
Vừa thấy người đàn ông mặc một thân đồ hiệu đi đến, đám môi giới kia lập tức tới chào đón, nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ.
Lucy Mộ Dung tức đến nghiến răng, đang nghĩ cách làm sao dạy cho đám người này một bài học, thì đúng lúc này bỗng thấy một cô gái môi giới trẻ tuổi đang nhiệt tình giới thiệu nhà cửa cho người ta bỗng bị kéo đi.
"Tiểu Trương, giao chỗ này cho chị, em đi giúp người khác đi", người nói chuyện chính là nữ môi giới ban nãy đã mỉa mai Hạ Phương và Lucy Mộ Dung, trông dáng vẻ thì ngoài ba mươi, hình như là cấp trên của cô gái trẻ kia.
"Nhưng Giám đốc Triệu, em và khách hàng bên này đã bàn bạc xong hết rồi, giờ chỉ cần đóng tiền cọc và kí hợp đồng là xong xuôi, em có thể làm xong bên này trước rồi qua bên kia không?", Trương Phán Phán có chút không cam lòng, nhưng cũng không dám lớn tiếng chất vấn.
Triệu quản lý sầm mặt lại: "Bảo em đi thì đi ngay, sao nói nhiều vậy hả, em còn muốn làm việc nữa không".
Trương Phán Phán uất ức cắn môi, chỉ đành yên lặng gật đầu: "Vâng thưa chị".
Đây không phải là lần đầu cô ấy bị thế, bởi vì là người mới đến làm, nên lần nào bàn bạc xong với khách hàng, chỉ còn mỗi bước kí hợp đồng thôi là lại bị Giám đốc Triệu này đi ra ăn chặn, cuối cùng công sức đều bị cướp sạch về tay chị ta.
Giám đốc Triệu còn là người trung gian xử lý hồ sơ giúp cô ấy... Trích phần trăm cửa mấy trăm nghìn ra, về tay cô ấy chỉ còn lại mấy nghìn tệ.
Trương Phán Phán đang ủ rũ cúi đầu đi đến chỗ Hạ Phương và Lucy Mộ Dung, thấy hai người không ai phản ứng gì với mình thì đành hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần rồi cười nói: "Hai vị đến xem nhà đúng không? Hai vị có yêu cầu gì không ạ”"
Hạ Phương đã chứng kiến toàn bộ một màn vừa rồi, cô đánh giá cô gái nhỏ trước mặt này một chút rồi khế gật đầu: "Giới thiệu cho tôi nghe về căn nhà này đi".
Trong lúc giới thiệu, dựa vào tài ăn nói của mình, Lucy Mộ Dung không chỉ tìm hiểu rõ căn biệt thự mà còn hỏi thăm được cả tình hình cá nhân của Trương Phán Phán.
“Tôi thấy khi nấy cô đang bận, sao bỗng dưng lại rảnh thế?”, Lucy Mộ Dung thừa dịp Trương Phán Phán dẫn họ đi vào khu dân cư xem phòng thực tế thì bắt chuyện với cô ấy.
“À, tôi đã đàm phán xong với khách hàng bên kia rồi, tiếp theo chỉ cần đóng tiền cọc rồi ký hợp đồng là được”, Trương Phán Phán nhịn nhục không kể hết chuyện.
Cô ấy là sinh viên mới ra trường, nhờ giáo viên hướng dẫn mới được đến đây thực tập, cô ấy không muốn bỏ qua cơ hội học tập này, nhưng lại bị đối xử không công bằng một lần nữa, khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Cô ấy từng nghi ngờ chẳng lẽ đây là sự tàn khốc của xã hội sao?
Vì cô ấy còn trẻ nên bị bắt nạt là đáng đời ư?
Nhưng cô ấy muốn phản kháng cũng không thể làm được, chỉ có thể nhìn công sức của mình lần lượt bị cướp đi, vốn dĩ KPI của cô ấy không tệ, nhưng bây giờ tháng nào cũng đều đội sổ.
“Ơ, vậy là tôi nhớ lầm à? Sao tôi nhớ mỗi một đơn hàng chỉ có một môi giới giúp đỡ khách hàng giải quyết toàn bộ giấy tờ, đến khi khách hàng nhận nhà mới thôi, trước đó vẫn luôn giúp đỡ khách hàng mới tính là hoàn chỉnh mà, bên công ty cô phân công nhau làm việc sao?”
Nói xong, Lucy Mộ Dung hơi cau mày: “Hay là cô muốn lười biếng, giữa chừng giao khách hàng của mình cho người khác, muốn chối bỏ trách nhiệm? Như thế chúng tôi không dám mua nhà từ cô đâu”.
Câu nói khích của Lucy Mộ Dung thành công đánh vỡ phòng tuyến vốn đã sắp sụp đổ của Trương Phán Phán.
Cô ấy buồn bã lắc đầu: “Không... Không phải như thế, dịch vụ của công ty em đều là từ lúc bán đến khi khách hàng nhận nhà, thậm chí sau đó có vấn đề gì chúng em đều có thể giúp, đây là tôn chỉ phục vụ của chúng em, chúng em vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng, nhưng mà...”
Cô ấy do dự một lúc mới nói: “Nhưng em chỉ là một thực tập sinh, cấp trên muốn xuất hiện giữa chừng dẫn khách hàng đi mất, chúng em cũng không thể phản kháng...”
“Ý cô là khách hàng khi nấy của cô bị cấp trên cướp mất? Cô gái khi nãy là cấp trên của cô sao?”, Lucy Mộ Dung hỏi.
Trương Phán Phán gật đầu: “Giám đốc Triệu phụ trách hướng dẫn em, em đến đây đi làm hai tháng, vẫn luôn đi theo chị ấy học tập”.
“Chị ta đã dạy gì cho cô rồi? Học phí nghe có vẻ đắt đấy”, Lucy Mộ Dung cười khẽ: “Tôi nhớ bán được một căn biệt thự, các cô có thể lấy được mấy trăm nghìn tiền hoa hồng thì phải? Vậy khách hàng của cô giữa chừng giao lại cho chị ta, có phải tiền của cô cũng bị chị ta lấy mất không?”
Trương Phán Phán uất ức đến mức đỏ mắt, cắn môi nói: “Xin lỗi chị Mộ Dung, vấn đề này, em cũng...”
Cô ấy rất muốn nói phải, nhưng cô ấy sợ chuyện này truyền đến tai Giám đốc Triệu, lại bắt đầu bị chị ta bät bẻ.
“Chị Mộ Dung, chị Hạ, chúng ta đến nơi rồi, em dẫn hai chị đi tham quan căn biệt thự này nhé”, Trương Phán Phán hít sâu một hơi đè nén cảm giác uất ức trong lòng, dẫn Hạ Phương và Lucy Mộ Dung đi vào sân.