Mặt bà ta to bè, da dầu bóng loáng, đầy tàn nhang rậm rạp, khoác lên người chiếc đầm hoa nhí màu đỏ tươi, hoàn toàn hóa thân thành bốn chữ "nhà giàu mới nổi".
Đứng bên cạnh bà ta là một người phụ nữ khác trông đanh đá không kém.
Mà vừa khéo làm sao, Hạ Phương lại biết người này. Còn ai khác ngoài người từng gây gổ với mẹ cô ở bệnh viện chỉ để giành phòng bệnh cho cô con gái Lưu Vi Vi, đến nỗi suýt nữa đuổi mẹ cô ra ngoài - bà Lưu đây sao?
Nghe nói bà ta còn là mợ của Tư Hạo Hiên...
Hạ Phương vuốt vuốt cằm, cảm thấy khoan hãy đi vào phòng ăn vội mà kéo Lucy Mộ Dung nép vào một bên xem kịch.
"Nếu bà Lưu có gì không hài lòng với thiết kế của chúng tôi thì xin hãy chỉ ra. Tiêu chí của LM chúng tôi là đảm bảo sự hài lòng tuyệt đối của khách hàng. Hơn nữa, bản thiết kế này dựa trên những yêu cầu của bà, tôi không biết bà có gì bất mãn với nó”.
Cô gái trẻ vừa mở miệng thì Hạ Phương đã nhận ra đây là ai.
Chính là Ngô Bội Bội - bạn học cùng trường UCL ở nước Y, từng được khen ngợi tới tấp lúc thi đầu vào, còn liên tiếp tìm cách hạ bệ cô, cuối cùng được tuyển dụng vào LM đây mà.
€ô gái này là tiểu thư lá ngọc cành vàng trong một gia đình thượng lưu ở Giang Lâm, hoàn cảnh từ bé đã khấm khá nên tính tình cũng đành hanh không kém.
Phải công nhận cô ta có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế, đây cũng là lý do được tuyển vào LM.
Tuy nhiên thiết kế của cô ta lại mang quá nhiều yếu tố chủ quan, nhưng phong cách lại có phần cố quá thành quá cố: vì muốn tạo được sự độc đáo, khác biệt với người ta mà chuyển sang thể hiện cá tính mạnh mẽ, cuối cùng lại chẳng đâu vào đâu.
Hạ Phương đã từng nhắc đến vấn đề này với người phụ trách khi đồng ý tuyển dụng, hy vọng họ có thể uốn nắn Ngô Bội Bội một chút, bằng không e rằng sự nghiệp của cô ta sẽ không thể kéo dài, lại còn liên lụy đến công ty.
Nào ngờ mới vào làm có một, hai tháng mà đã gặp vấn đề rồi đây.
Lời xin lỗi của cô ta nghe thì chân thành nhưng lại mang theo ý không phục.
Ai cũng nói dân thiết kế rất là khó chiều lại còn nóng tính.
Nhưng khi đứng trước khách hàng thì ai cũng phải cúi đầu nhẫn nhịn thôi.
Xem Ngô Bội Bội thế này, rõ ràng là tấm chiếu mới chưa từng trải ngoài xã hội.
Quả nhiên, bà Lưu nghe cô ta nói vậy thì sắc mặt xấu đi tợn.
"Thái độ của cô kiểu gì vậy hả? Tôi không được nói sự thật à? Nếu không phải vì danh tiếng LM lớn vậy thì tôi bỏ nhiêu đó tiền ra làm gì? Vậy mà các người trả cho tôi đống hổ lốn này đấy à?"
"Tôi muốn mặc đồ của mấy người là để được nổi bật trong lễ cưới của con gái, để sui gia với bạn bè phải lác mắt, phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác, để con gái tôi ở mày nớ mặt chứ không phải mất mặt. Cô xem cái thiết kế của cô đi, khác gì mấy bà già bảy tám chục tuổi đi chúc thọ không? Đã quê mùa thì thôi, còn không thể hiện được khí chất của tôi. Mặc bộ này vào thử hỏi tôi còn mặt mũi đâu mà đi gặp người khác, danh tiếng LM cũng bị hủy luôn”.
"Nhưng chẳng phải màu đỏ là do bà yêu cầu sao? Ban đầu tôi dùng gam nhạt thì bà chê đơn điệu, muốn thêm trang sức. Tôi suy nghĩ mãi mới thêm vào được, quanh đi quẩn lại, đây đã là lần sửa thứ năm thứ sáu gì rồi. Lần nào cũng làm theo ý bà, mà tôi cũng đã nói thiết kế như vậy vừa xấu vừa ảnh hưởng đến chủ đề của sự kiện, nhưng bà cứ khăng khăng bảo tôi làm theo..."
"Này này, cô lên giọng cái gì hả? Tôi là khách hàng, cô làm theo ý tôi thì có gì sai chứ? Chẳng lẽ tôi bỏ tiền ra mướn cô còn phải nghe lời cô? Để cô làm gì thì tôi mặc cái đó?"
Mặt Ngô Bội Bội đỏ bừng: “Ý... ý tôi không phải vậ