Nhờ sự xuất hiện của mẹ Nguỵ và Kha Kha, tâm trạng Nguỵ Thung thoáng chốc dễ chịu hơn nhiều.
Kha kha còn nhỏ nhưng rất ngoan, nói là áo bông nhỏ không sai chút nào.
Lúc thì nằm trong lòng Nguỵ Thung chọc cô vui, thổi lên chỗ bị thương của cô, nói là thổi một chút sẽ hết đau.
Lúc thì bưng cháo nói muốn đút mẹ ăn.
Nguỵ Thung vô cùng cảm động, nước mắt liên tục tuôn rơi.
“Sao mẹ lại khóc, có phải là đau lắm không”, thấy Nguỵ Thung khóc, Kha Kha cũng rơi nước mắt.
Đôi mắt to vốn long lanh nhất thời càng lấp lánh hơn, khiến người ta thấy đau lòng.
“Không, mẹ không đau”, Nguỵ Thung ôm lấy Kha Kha, nhắm mắt lại nói: “Mẹ cảm thấy có Kha Kha quá hạnh phúc, sau này mẹ nhất định sẽ thương Kha Kha gấp đôi được không?”
“Mẹ vẫn luôn rất thương Kha Kha mà”, Kha Kha dùng bàn tay mũm mĩm nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Nguỵ Thung: “Mẹ đừng khóc, sau này Kha Kha sẽ ngoan hơn, không để mẹ phải lo lắng…”
Nghe cô bé nói vậy, Nguỵ Thung càng không cầm được nước mắt.
Hạ Phương đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì không biết phải nói gì hơn.
Thật sự…
Rất cảm động, nhưng cũng… chẳng có cảm giác gì.
Có lẽ vì cô là một người khá lạnh nhạt?
Nhớ tới khi còn bé, cô cũng từng là cục cưng được bố mẹ nuông chiều, cũng ngây thơ như Kha Kha trước mắt, nhưng sự thật tàn khốc khiến cô phải trở nên sắc bén, gạt bỏ những ngây thơ, từng bước nhìn thấu thói đời, dần dần trở nên lạnh lùng.
Nhìn thấy hạnh phúc nhỏ bé đơn giản và tốt đẹp của Nguỵ Thung.
Mà cô dường như đã mất đi khả năng bình thường này từ lúc nào đó rồi?
“Chị Phương Phương, em mang xe trượt đến trường, các bạn học đều rất hâm mộ em, nói em là tiểu tiên nữ đi xe trượt đáng yêu nhất đấy”, Kha Kha khóc cùng Nguỵ Thung một lúc, thấy Nguỵ Thung bắt đầu tự mình ăn cháo thì chạy xuống giường nắm lấy tay Hạ Phương.
Cô bé nở nụ cười xán lạn: “Em ra ngoài trượt cho chị xem được không? Bà ngoại nói là em tiến bộ hơn rồi đó!”
Hạ Phương véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé, cảm giác mũm mĩm, mềm mại nhẵn nhụi khiến nụ cười của cô cũng trở nên dịu dàng hơn một chút: “Được, nhưng nơi này là bệnh viện, nhớ phải chú ý tới người đi đường xung quanh, đừng để ảnh hưởng đến người khác”.
“Vâng vâng, Kha Kha hiểu ạ”, Kha Kha ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy xe trượt để ở một bên, kéo Hạ Phương đi ra ngoài.
Hành lang bệnh viện khá vắng người, sau khi đặt xe trượt xuống, Kha Kha cẩn thận đứng lên, một chân đẩy xe trượt từng chút về phía trước.
Sàn nhà ở đây khá trơn, lúc đầu cô bé không điều khiển được tốc độ suýt thì ngã xuống đất, Hạ Phương kịp thời đỡ lấy cô bé: “Không sao, đừng vội, Kha Kha giỏi nhất mà”.
Lúc đầu Kha Kha hơi ủ rũ, nhưng sau khi nghe thấy lời Hạ Phương nói thì lại quyết tâm một lần nữa: “Em làm được, lúc ở trường em vẫn chơi rất giỏi”.
“Ừm, nơi này khá trơn, đừng vội, cứ di chuyển từ từ thôi nhé?”
“Vâng ạ!”, Kha Kha nghiêm túc gật đầu, sau đó đặt chân lên ván trượt, cẩn thận thử mấy lần đã thuận lợi trượt đi được.
“Chị Phương Phương nhìn này, em nói là em làm được mà, hi hi…”, Kha Kha vừa trượt vừa cười tươi rói.
Hạ Phương bị ảnh hưởng bởi nụ cười của cô bé, không khỏi nở nụ cười dịu dàng: “Chị biết là Kha Kha giỏi nhất mà, từ từ thôi, nhớ nhìn đường, chú ý người xung quanh đấy”.
“Em biết rồi ạ, vù… bay này… Hi hi…”
Kha Kha cứ thế chơi đùa trên hành lang của bệnh viện, liên tục trượt tới trượt lui.
Vì lời của Hạ Phương nên cô bé không dám đi xa, cũng không dám đi quá nhanh, đặc biệt là khi gặp người đi qua, cô bé sẽ ngoan ngoãn dừng lại, rất hiểu chuyện.
“Không ngờ là em lại thích trẻ con thế đấy”, Tư Thành đi ra từ phòng vệ sinh thì thấy Hạ Phương đang chơi đùa vui vẻ với cô bé.
Hạ Phương quay sang cười với anh: “Trẻ con là ngây thơ nhất, sao lại không thích chứ?”
Tư Thành tiến lên ôm lấy eo cô, tựa cằm lên vai cô, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười, anh dịu dàng nói khẽ bên tai cô: “Đúng thế, đáng yêu giống em vậy”.
Hạ Phương:???
Anh nghiêm túc đấy à?
Nói cô đáng yêu?
Đó là cô trước khi hôn nhân của bố mẹ xảy ra vấn đề thôi?
Hạ Phương nhìn Tư Thành với vẻ khó hiểu, người đàn ông này còn trẻ mà mắt đã mờ rồi à?
Tư Thành tỏ vẻ vô tội chớp mắt, giọng điệu quyến rũ chứa đựng hàm ý trêu chọc: “Sau này chúng ta cũng sinh một đứa nhé?”
Hạ Phương gần như đẩy Tư Thành ra trong vô thức, giữ khoảng cách nửa mét với anh.
Phát hiện ra bản thân quá kích động, phản ứng quá dữ dội, cô lại ho khan che giấu tâm trạng bất an của mình: “Vẫn còn sớm, sau này rồi tính”.
Tư Thành bị dáng vẻ cố gắng giữ bình tĩnh của cô chọc cười, che miệng cười trộm một lúc rồi nói: “Anh cũng không nói là bây giờ”.
Hạ Phương trừng mắt nhìn anh: “Nên em mới nói là sau này đó!”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
“Ok!”, Tư Thành lại đến gần cô một lần nữa, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơn ửng đỏ, nụ cười của anh càng có vẻ xấu xa hơn: “Sau này là bao giờ?”
“Lúc em cảm thấy có thể”, Hạ Phương lạnh lùng trả lời.
Tư Thành gật đầu: “Vậy trước lúc đó, anh có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ không?”
Hạ Phương nhất thời cảnh giác, nhìn anh với vẻ dè dặt, dường như sợ anh sẽ nói ra yêu cầu vô lễ nào đó.
Nếu thật sự như thế thì mất hứng lắm.
Khó khăn lắm ấn tượng của cô với Tư Thành mới trở nên không tệ, cô không muốn dễ dàng mất hứng như thế.
“Nếu chúng ta đã là vợ chồng, anh có thể yêu cầu, sau này chúng ta…”, Tư Thành nói rất chậm, hơn nữa còn cố ý dừng nghỉ.
Thấy nét mặt Hạ Phương ngày càng lạnh lùng, giận dữ và mang chút thất vọng, anh buồn cười kề sát vào tai cô: “Ngủ cùng một phòng, được chứ?”
Hạ Phương vô thức hỏi ngược lại: “Chỉ thế thôi à?”
Tư Thành chớp mắt tỏ vẻ vô tội, lông mi dài rung rung, cho người khác một cảm giác vô hại: “Không thì sao?”
Chẳng lẽ cô hiểu lầm rồi à?
Hạ Phương cảm thấy mặt mình nóng lên một cách khó hiểu, cô vô thức quay mặt đi giữ khoảng cách với Tư Thành, sau đó mới cất lời: “Cũng không phải là không thể”.
Dù sao mùi cơ thể của người này và bả vai rộng lớn của anh cũng rất thoải mài.
Có anh, chất lượng giấc ngủ của cô cũng tăng lên rất nhiều.
Tư Thành cong môi, nụ cười hơi xấu xa: “Vậy khi nãy bà Tư nghĩ tới điều gì mà thái độ thế?”
Bất ngờ bị hỏi thế, Hạ Phương khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh nhất thời đỏ mặt một lần nữa.
Đúng là kỳ quái!
Chẳng hiểu sao khi nãy cô lại nghĩ tới những chuyện linh tinh kia?
Cô…
Hạ Phương quay mặt đi, che giấu sự lúng túng và hốt hoảng của mình: “Kha Kha chạy đâu rồi, em đi trông con bé”.
“Ha ha…”, nhìn Hạ Phương chạy mất dạng, Tư Thành bật cười.
Cô nhóc của anh đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
Đây là phải dấu hiệu tốt không?
Dù suy nghĩ linh tinh vẫn còn chưa đủ, anh phải nghĩ cách để Hạ Phương không thể kiềm lòng với mình.
Nhưng dường như khá là hy vọng hão huyền…
“Kha Kha cẩn thận…”
Hạ Phương vừa mới vòng qua khúc quanh thì thấy Kha Kha đang chơi vui vẻ tăng nhanh tốc độ, chạy tới chạy lui trên hành lang.
Không khéo phía trước có một ông lão ngồi xe lăn đang chậm rãi di chuyển về phía trước trên hành lang.
Kha Kha tránh người đi đường trước mặt nên không nhìn thấy chiếc xe lăn kia, trượt vụt một cái đã không khống chế được tốc độ sắp va vào nhau…