Hạ Phương trở về phòng một lần nữa, cầm tai nghe lên, lập tức nghe thấy Charles ở đầu dây bên kia đang nhỏ giọng gọi cỏ với thái độ rất lo lắng.
“Sao thế?”
Đừng nói cô mới rời khỏi hai phút, Charles đã bị tên kia đánh gục rồi nhé?
Nếu thế thì cô phái suy xét đến việc đổi đội phó thôi.
Yểu như thế!
Nói ra mất mặt lắm!
“Lão đại, cuối cùng cô cũng đến rồi!”, Charles đã sắp từ bỏ đến nơi, anh ta nôn nóng đến mức đi vòng vòng, sau khi nghe thấy giọng nói của Hạ Phương mới thở phào một hơi: “Là thế này, tôi muốn hỏi cô có biết T không?”
T?
Hạ Phương nheo mắt: “Nói trọng điểm đi”.
Charles vội vàng điều chỉnh trạng thái, nghiêm túc nói: “Là thế này, lần trước sau khi chúng ta chặn một lò hàng lại, không phải cô muốn tôi điều tra thông tin liên quan đến XL sao? Lúc đó tòi chỉ xem lướt qua chứ không chú ý, khi nãy có một người đàn ông tên T đến, nói muốn bàn bạc với tôi chuyện lô hàng kia, tôi nhớ ra cô từng muốn tìm hiểu thông tin về người kia, nên muốn hỏi cò phải giâi quyết thế nào…”
Hạ Phưong hờ hững bắt chéo chân, lạnh lùng nói: “Làm việc theo quy tắc, tôi còn phải dạy anh sao?”
Nghe cô nói thế, một kẻ cao tận một mét chín như Charles còn chẳng dám thở mạnh.
“Vâng lão đại, tôi biết rồi”.
Nói xong, Charles xoay người chuẩn bị đi nói với Tư Thành, chuyện này phải theo trình tự bình thường, mời anh đến phòng hành chính của đội bảo vệ xin huỷ giam hàng.
Nhưng anh ta vừa quay lại chỗ Tư Thành, nghiêm túc cất lời: “Anh T, tư liệu của anh không có vấn đề nghiêm trọng gì, nhưng xin lỗi anh, muốn huỷ giam hàng phải làm theo lưu trình chính quy, mời anh…”
“Charles!”
Charles còn chưa nói hết thì bên tai chợt vang lên tiếng quát khẽ.
Charles run rẩy, sợ hãi nói nhỏ: “Lão… lão đại?”
Anh ta nói sai gì sao?
Không phải lão đại nói phải làm việc theo quy tắc à?
Charles không sợ trời không sợ đất, chí sợ mỗi lão đại.
Một câu nói của lão đại cũng khiến anh ta thấy sợ hãi, thậm chí còn không kịp che giấu nét mặt của mình với mấy người Tư Thành.
“Anh đã đi theo tôi nhiều năm như thế rồi mà vẫn chưa biết quy tắc à?”, trong tai nghe vang lên giọng nói lạnh lùng và mất kiên nhẫn của cô gái.
Charles thoáng chốc không biết phải làm sao.
Anh ta thật sự hiểu sai ý rồi ư?
“Sau này chuyện nào có liên quan đến T đều bật đèn xanh, hiểu không?”, giọng nữ trong trẻo lại vang lên một 1’ân nữa.
Charles ngây người.
Bật đèn xanh với chuyện có liên quan đến T?
Đây… Đây là lão đại còng chính liêm minh của anh ta ư?
Thậm chí Charles còn cho rằng người trong điện thoại là một kẻ lừa đảo cố ý đến gây chuyện.
“Đừng cho anh ấy biết đây là ý của tôi, mọi thứ đều theo lưu trình, hiếu chứ?”, giọng nói hơi nóng nảy lại vang lên một lần nữa, Charles lập tức đứng thẳng người.
“Vâng, tôi biết rồi lão đại, tôi sẽ lập tức đi xử lý”.
Nói xong, Charles lập tức xoay người, thái độ với Tư Thành đã thay đổi một trăm tám mươi độ, từ lạnh lùng ban đầu trở thành vỏ cùng nhiệt tình.
“Anh T, tôi vừa nhận được điện thoại của đồng nghiệp, nói là lô hàng của anh đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, có thế đưa đi ngay. Nhưng nội bộ của chúng tôi cũng có quy trình, cần anh sắp xếp cho người xử lý. Anh xem bây giờ có tiện cho người đi một chuyến không?”
Thái độ của Charles bỗng dưng thay đổi khiến Tư Thành nhất thời hơi khó hiếu.
Đặc biệt là trước khi thay đối thái độ anh ta bỗng dưng xoay người có vẻ rất căng thẳng, thật sự quá khác thường.
Không biết còn tưởng anh ta bị ai nhập đấy.
Nhưng Charles vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, dáng người cao lớn kết hợp với đồng phục anh tuấn kia, khiến người ta không thế nhìn ra chút sơ hở nào.
Tư Thành thử thăm dò: “Vậy tôi đi với anh một chuyến nhé?”
Charles lập tức xua tay lắc đầu: “Không không không, anh không cần đích thân đi, chỉ cần sắp xếp một người đến là được, nếu không tiện thì mai tới cũng được, chúng tỏi sẽ giải quyết những thủ tục liên quan giúp anh với tốc độ nhanh nhất”.
Tư Thành và Locke đưa mắt nhìn nhau, hai người đều khá là bối rối.
Charles bị tâm thần phân liệt à?
Một giây trước rõ ràng còn ra vẻ công chính liêm minh, sao chỉ trong nháy mắt đã thay đổi rồi vậy?
Dù không biết tình huống này là thế nào, nhưng Tư Thành vần bảo Locke đi làm thủ tục cùng Charles, còn anh thì đứng im tại chỗ một lúc lâu.
Anh đưa đôi mắt sắc bén nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại ở chiếc camera vừa khéo có thế bao quát toàn bộ tình hình xung quanh kia.
Ánh mắt Tư Thành trở nên sâu thẳm, anh leo lên xe gắn máy, khởi động xe lao đi.
Hôm nay Hạ Phương ngủ không ngon chút nào.
Cả đêm đều mơ thấy Tư Thành cười xấu xa chất vấn cô rốt cuộc cô còn bao nhiêu thân phận mà anh chưa biết.
Anh hỏi thôi thì không nói gì, trong lúc hỏi còn đè cô lên giường, động tay động chân với cỏ…
Vì thế Hạ Phương có cảm giác câ đêm mình đều đang liều mình từ chối Tư Thành.
Đến lúc tỉnh dậy, cô có cảm giác như mình vừa đánh nhau với người ta một trận, cả người vô cùng đua nhức.
Sau khi vất vá đánh răng rửa mặt xong, cò chuẩn bị xuống lầu ăn gì đó.
Vừa ra ngoài đã thấy Tiết Vân Thâm đang căng thẳng đi vòng vòng trước phòng không dám gõ cửa.
Khoảnh khắc đó, Hạ Phương cảm thấy huyết áp tăng cao, chỉ thiếu điều chưa xông thẳng đến phòng của ông cụ kia xách ông dậy nạt cho một trận thôi.
“Tiết thân y, cuối cùng cô cũng dậy rồi”, Tiết Vân Thâm tỏ vẻ uất ức, nhìn Hạ Phương bằng đôi mắt thâm quầng, vô cùng mệt mỏi.
Hạ Phương hỏi: “ông lão kia lại quấy phá à?”
Tiết Vân Thâm lắc đầu: “Không không, cả đêm qua ông cụ ngủ rất yên tĩnh, nhưng buổi sáng sau khi tỉnh lại thì nét mặt lại đờ đẫn, trông có hơi… ngu ngơ”.
Hạ Phương nhướn mày, thầm nói ông lão này lại muốn giở trò gì đây?
“Khi nãy cậu cả và cô ba, cô tư đưa bữa sáng vào cho ông cụ, dồ ông cụ ăn, làm thân với ông cụ”, Tiết Vân Thâm cất lời.
Hạ Phương gật đầu: “Sau đỏ thì sao?”
“Sau đó… Tôi thấy hình như ông cụ bắt đầu chấp nhận họ rồi, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ với họ nữa”, Tiết Vân Thâm thở dài tỏ vẻ lo lắng.
Chỉ thế thôi á?
Hạ Phương nhìn Tiết Vân Thâm với vẻ bất đắc dĩ, đứa bé này vần còn quá ngây thơ.
“Anh lo ông ấy sẽ bị mấy người kia lừa à?”, Hạ Phương hỏi.
Tiết Vân Thâm gật đầu: “Có thế sẽ bất lợi với cậu Thành…”
Hạ Phương vỗ vai anh ta: “Hai ngày tới tói sẽ ở đây, cho anh nghỉ đấy, về nhà nghỉ ngơi hai hôm, đừng quan tâm đến chuyện nhà họ Tư”.
Tiết Vân Thâm cau mày, nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt khó hiếu: “Tiết thần y, tôi… tôi không mệt…”
“Không, anh mệt, bây giờ bây giờ thì về nhà đi, ở đây có tôi là được rồi”, Hạ Phương nói xong thì nhìn về phía phòng của ông cụ, quả nhiên thấy ông cụ và mấy anh em Tư Trường Thịnh đang trò chuyện hoà thuận vui vẻ.
Dường như thấy Hạ Phương đưa mắt nhìn sang, ông cụ Tư còn kiêu căng hất mặt, đắc ý nhướn mày như muốn nói: Ai bảo cò không đế ý đến tôi, còn bắt nạt tôi! Ha, bây giờ đến lượt tôi coi thường mặc kệ cô đây! Cô đợi mà hối hận đi!