Đội bảo vệ cửa sông Trừng là một tiểu đội được nhà nước phái đến bảo vệ biên giới nơi này.
Tư Thành đã nghe qua rất nhiều lời đồn đại về họ, nhất là vị tiểu đội trưởng, nào là công chính liêm minh, ra tay như sấm rền gió cuốn, hung mãnh dữ dội khiến vô số thành phần bất hảo nghe tên cũng phải kinh hồn táng đảm.
Nghe đâu từng có kẻ không biết sợ chạy đến khiêu chiến người này, kết quả đều gặp phải kết cục thảm thiết.
Cấp dưới của Tư Thành cũng thường xuyên phải đi qua khu vực này, nhưng anh và bên kia là nước sông không phạm nước giếng. Bản thân anh lại hành sự cẩn thận, không bao giờ để lộ sơ hở nên cho dù đối phương có lợi hại đến đâu cũng không cho người đến gây sự với anh.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với đội bảo vệ này.
Khi xe dừng lại trước căn cứ thì kim giờ đã vượt qua con số mười hai.
Đêm khuya quạnh quẽ là thời điểm nhiều người ngo ngoe rục rịch nhất cửa sông Trừng, cũng là lúc đội bảo vệ hoạt động mạnh nhất.
Không ai biết họ xếp bao nhiêu người vào nằm vùng, càng không ai biết họ sẽ xuất hiện ở đâu hay vào lúc nào.
Nên những người lòng mang ý xấu lúc nào cũng nơm nớp sợ bị úp sọt cả lũ.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Dù vậy, khi đứng trước lợi ích khổng lồ thì vẫn có vô số người sẵn sàng bán mạng bất chấp nguy hiểm.
Ưu thế địa lý rõ rệt của cửa sông Trừng đã trở thành cơ hội cho họ, e rằng nơi này đã biến thành khu vực không thể khống chế từ lâu nếu không nhờ có đội bảo vệ.
“Đi thôi”, Tư Thành thay trang phục màu đen, mang kính đen và khẩu trang rồi nhảy lên một chiếc mô tô phân khối lớn, nghiễm nhiên toát ra vẻ ngông cuồng ngang ngược.
Locke – một người đàn ông thân hình cao lớn, tướng mạo dữ dằn, để râu quai nón – đi đến nói: “Thưa cậu, nghe nói tiểu đội trưởng gần đây vắng mặt, mọi chuyện do Charles quản lý”.
“Ừ, vậy đi tìm anh ta”, Tư Thành vặn tay ga, chiếc xe lập tức gầm lên vang dội.
“Rõ!”, Locke cũng trèo lên chiếc phân khối lớn kế bên, nối gót anh lao ra.
Hai người chạy như vũ bão, tiếng động cơ nổ ầm ầm như sấm khắp bến tàu nhưng không ai lấy làm lạ.
Dường như âm thanh này đã là chuyện thường ở đây.
Họ dừng lại ở một góc khuất tối mù, thấy đằng trước là một nhóm đàn ông lưng hùm vai gấu chỉ mặc đúng một chiếc quần cộc đang bao vây hai chiếc môtô. Chủ nhân của chúng là hai thành viên của đội bảo vệ, một nam một nữ thân khoác đồng phục màu đen, vóc người cao ráo mà thẳng tắp, trông như sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.
Nhóm đàn ông khí thế hung hăng này chính là đám tội phạm đang vận chuyển hàng cấm, bị đội bảo vệ theo dấu bắt kịp.
Khổ nỗi bản thân đội bảo vệ cũng chỉ có ba mươi mấy người, mỗi ngày chia làm ba nhóm đi tuần, nhân số mỗi nhóm chỉ tầm mười người.
Đã vậy cửa sông Trừng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, một nhóm lại chia thành ba bốn đội để tuần tra khắp nơi, thành thử mỗi đội chỉ còn lại hai đến ba người.
Tuy vậy nhưng năng lực của họ đều được nhân dân cửa sông Trừng công nhận, nên hiện nay dù chỉ có hai người nhưng không ai dám lơ là cảnh giác.
“Đội phó Charles, nếu hôm nay các anh quyết tâm bắt số hàng này rồi thì chi bằng hai bên nhượng bộ, chúng tôi bỏ hàng, anh để chúng tôi đi, xem như không có gì xảy ra hết, được không?”
Một gã đàn ông mặc áo sơ mi hoa hòe, đeo dây chuyền vàng chóe, dẫn đầu đám người bặm trợn, nhe hàm răng vàng khè thành một nụ cười, hỏi hai người đi môtô.
Charles rất cao, áng chừng tận 1m87, đầu đội mũ bảo hiểm nên không nhìn rõ mặt mũi thế nào. Chỉ thấy anh ta nhàn nhã tựa vào mô tô cười khẩy: “Đây đâu phải lần đầu mày phạm tội đâu Merkel. Mới được thả tháng trước đã lại tái phạm, chứng tỏ mày còn nhớ cuộc sống trong tù lắm, tao không thành toàn cho mày thì lại chẳng phụ lòng lô hàng kia sao?”
Merkel vừa nghe nhắc tới lô hàng thì sầm mặt: “Mày nghĩ chỉ cần hai đứa mày là thắng được lính chiến của tao à? Hừ, không có thằng đội trưởng thì lần trước bọn mày cũng làm gì được tao?”
Charles lạnh lùng phán: “Vậy sao? Thế thì chống mắt lên xem bọn tao làm được gì”.
Anh ta bảo cô gái mặc đồ bó sát kế bên phóng tín hiệu chi viện, sau đó vít tay ga, phóng chiếc môtô gào thét về phía đám Merkel.
“Rượu mời không uống, chỉ thích rượu phạt thì đừng trách bọn tao không nương tay”, gã ta nhổ một bãi nước bọn, hầm hầm ra lệnh: “Chúng mày lên cho tao! Giết thằng Charles, con kia bắt về cho đại ca chơi!”
“Tao vốn không vội báo thù nhưng bọn mày đã đến tận cửa thì đừng hỏi tại sao”.
Ba năm ngồi trong nhà đá, mối thù này gã vẫn luôn khắc ghi trong lòng, mỗi một ngày trôi qua đều nghĩ cách xử lý toàn bộ đội bảo vệ, nay được ra tù thì lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Gã biết thù này không thể trả ngay mà phải đi từng bước một.
Nào ngờ đội bảo vệ chẳng thèm để gã vào mắt, hôm nay mà không đòi cả vốn lẫn lãi thì thật có lỗi với bản thân.
Merkel vừa ra lệnh, hai mươi mấy tên đàn em của gã đã móc vũ khí ra, hò hét xông về phía Charles đang lao tới.
Cô gái trẻ và Charles tựa lưng vào nhau, khí thế bừng bừng, chẳng mấy chốc hai bên đã đánh nhau đến rung trời.
Tư Thành giấu mình vào một góc, lười biếng châm cho mình điếu thuốc, nhàn nhã nhìn trận hỗn chiến, tạm thời không có ý can thiệp.
Anh biết bản lĩnh đội bảo vệ thế nào, chỉ tầm ấy tên lâu la cắc ké e rằng không làm gì được hai người kia.
Nhưng Merkel cũng nổi danh là con cáo già quỷ quyệt, đánh không lại không có nghĩa là sẽ không chơi bẩn.
Sợ rằng Charles và cô gái kia hôm nay khó mà thoát thân.
Đó chính là kết quả mà Tư Thành muốn, để anh có được cơ hội “nói chuyện” với Charles.
Cũng là đêm khuya, Hạ Phương bất đắc dĩ phải ở lại trong phòng ngủ kế bên phòng ông cụ Tư.
Nghe người trong nhà nói đây là phòng dành cho Tư Thành.
Nhưng anh chưa từng dọn vào dù chỉ một lần.
Ông cụ rõ ràng đang cố tình muốn Hạ Phương vào đó ở, cho dù phải dùng đến lý do tiện bề chăm sóc ông.
Mà ông cụ một khi đòi hỏi là khiến người khác đau đầu, Tư Trường Thịnh cũng phải chào thua.
Hạ Phương lười so đo, cứ thế thoải mái vào chiếm đóng.
Bị ông cụ hành cho một đêm, Hạ Phương tắm rửa rồi nằm phịch ra giường, chuẩn bị nghỉ ngơi. Nào ngờ vừa đặt lưng xuống thì chiếc điện thoại nho nhỏ trong túi xách bỗng vang lên tiếng còi báo động.
Nó đã im lặng lâu đến mức Hạ Phương suýt quên béng.
Cô cau mày lấy ra, nhìn thấy những tin tức bị mình chặn lại.
Vì không phải tin khẩn cấp nên cô cũng không xem, lập tức tìm đến tín hiệu khẩn cấp mới nhất mà nhìn, sau đó hai mắt nheo lại.
Những ngón tay cô thoăn thoắt lắp ráp điện thoại thành một chiếc máy tính cỡ nhỏ, dùng nó đăng nhập vào một trang web đen, nhanh chóng xác định được vị trí, thông qua máy ảnh mà tìm được băng ghi hình.
Hình ảnh Charles và cô gái trẻ đang quần ẩu với một đám tội phạm ở bến tàu cửa sông Trừng lập tức hiện ra trên màn hình.
“Ha, bại tướng thì cũng chỉ được lên mặt vào lúc này thôi…”
Hạ Phương buông một câu chế nhạo rồi đeo tai nghe, nhanh chóng nhập vào một đoạn mật mã.