Đáng thương cho Hạ Oanh Oanh còn tưởng rằng Tân Thủ Văn chê thuốc của Hạ Phương kém chất lượng nên mới nói mát, bèn che miệng chế giễu: “Bình thường em bủn xỉn với người nhà thì thỏi, nhưng bây giờ em đã là bà sáu của nhà họ Tư rồi, đi dự tiệc mừng thọ ông Tân mà còn keo kiệt như vậy không sợ làm mất mặt nhà chồng à?”
Những người xung quanh nghe được vậy thì nhìn Hạ Phương đầy ngờ vực.
Tần Thú Văn cau mày ra chiều không vui, vừa định mắng Hạ Oanh Oanh thì Liêu Đồng Sinh đã kích động bật dậy.
“Ông Tân… có thế cho tôi mượn xem một chút không?”
Biệt hiệu thần y của người này đã nói lên địa vị nhất định của ông ấy ở Kinh Thành.
Tân Thủ Văn biết mình có nói thêm bao nhiêu đi nữa cũng không bằng một câu của Liêu Đồng Sinh, thế là tuy lưu luyến không rời nhưng vẫn đưa lọ sứ sang.
Liêu Đồng Sinh mở nắp, chỉ vừa ngửi mùi hương thoang thoảng đã thấy cả người sảng khoái nhẹ nhàng. Đoạn ông ấy dốc một viên thuốc ra, tỉ mỉ quan sát một hồi rồi thốt lên: “Đây… chẳng lẽ chính là Hoàn Hồn Đan trong truyền thuyết?!”
Hoàn Hồn Đan, tên sao nghĩa vậy, có thế khiến người đã tẳt thở lập tức cải tử hồi sinh.
Tất nhiên vẫn cần phái dựa vào y thuật cao siêu để tiếp tục điều trị mới có thế hoàn toàn sổng lại, bằng không thì chỉ tỉnh táo được thêm vài giờ.
Nhưng bấy nhiêu đã là quá đủ cho những người thuộc tầng lớp quyền cao chức trọng nhưng lại đột ngột qua đời.
Hoàn Hồn Đan là thứ thần thánh trong giới y học, đa phần mọi người chỉ nghe qua chứ chưa bao giờ thấy, lại còn không mua được cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền.
“Nhưng không giống lắm…”, Liêu Đồng Sinh nhíu mày suy tư.
“Không hổ là Liêu thần y kiến thức uyên bác, đây quả thật không phải Hoàn Hồn Đan mà là Tiểu Hoàn Đan”, Hạ Phương lựa chọn đúng thời điểm để giải đáp cho ông.
Liêu Đồng Sinh giật mình: “Tiểu Hoàn Đan? Là thứ có cùng tác dụng với Hoàn Hồn Đan mà còn có thế bồi bổ cơ thế, tăng cường tuổi thọ?”
Hạ Phương gật đầu.
Liêu Đồng Sinh lại ngắm nghía một hồi, phấn khởi reo lên: “Đúng rồi! Đúng là Tiểu Hoàn Đan rồi! Không ngờ tôi có may mắn được nhìn thấy viên thuốc này trên đời! Cô Hạ mới thật sự là quý nhân học cao biết rộng!”
Thấy Tân Thủ Văn đã thả viên thuốc lại vào lọ rồi cấn thận báo vệ trong tay, ông ấy cũng cảm thấy cỏ chút ghen tị: “Từng có người bỏ ra mấy trăm triệu cũng không mua được một viên, cò Hạ làm như vậy quả thật là có tấm lòng Bồ Tát”.
Những người xung quanh ‘ô lên, ánh mắt nhìn Hạ Phương bây giờ đã mang theo vẻ kính nể.
Cỏ gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể tùy tiện cho đi một thứ có giá trị hơn cả mấy trăm triệu vậy?
Bên kia, Hạ Oanh Oanh mặt như màu đất, cả người cứng còng, trong đầu chỉ biết lặp đi lặp lại: Không thể nào, không thể nào như vậy được! Làm sao Hạ Phương lại có được thứ đó? Lại còn đưa cho Tân Thủ Văn?
Chắc chắn là Tân Thủ Văn và Liêu Đồng Sinh đang giúp nó! Chắc chắn là vậy!
Việc này trôi qua nhanh như một khúc nhạc đệm ngắn, chẳng mấy chốc đã đến tiết mục khiêu vũ.
Tân Như Sương thay vào một bộ váy xa hoa lộng lẫy, đi đến cười duyên với Tư Thành: “Em có thể mời anh khiêu vũ cùng em không?”
Nói xong, ánh mắt cô ta đánh sang Hạ Phương đứng bên cạnh, giọng nói nhuốm mùi chua loét: “Chị Hạ đây từ quê lên chắc chưa từng học khiêu vũ nhí? CỐ khoe khoang cấn thận sẽ làm anh Thành bẽ mặt đâ’y”.
Hạ Phương chí cười: “Ai đã biết cô Tân là tiểu thư nơi nhà cao cửa rộng thì thôi, ai không biết còn tưởng cô mới là gái quê”.
Tân Như Sương nghe mà không hiểu gì. Mấy hôm nay cô ta ôm một bụng phiền não, cứ đến đêm là mượn rượu giải sâu, làm gì biết đến video múa của Hạ Phương, thế là mở miệng cãi: “Chỉ có lũ nhà quê chưa chứng kiến sự đời mới nói người khác là ếch ngồi đáy giếng!”
Tư Thành đi tới một bước, khom lưng đưa tay ra với Hạ Phương: “Bà Tư xinh đẹp tuyệt trân của tôi ơi, liệu tôi có vinh hạnh được mời em điệu nhảy này không?”
Cô tao nhã đặt bàn tay mình lên: “Vinh hạnh này dành riêng cho ông Tư đấy”.
Hạ Phương cũng nhoẻn cười, thong thả theo anh đi về phía khu vực khiêu vũ, còn không quên buông lại một câu cho Tân Như Sương đang cáu tiết: “Cô Tân có rảnh thì nên lên weibo tìm hiểu tin tức đó đây, đừng đế đi ra đường bị nói là gái quê làm mất mặt nhà họ Tân”.
Hình ánh hai người dần nhau đi khiến Tân Như Sương giận đến run người.
Đặc biệt là khi thấy Tư Thành và Hạ Phương khiêu vũ với từng động tác uyển chuyến lả lướt, bay bống như tiên giáng trần, cô ta nghiến răng kèn kẹt đến muốn nát cá hàm.
Cái con Hạ Phương này không phải chỉ là đứa thất học vô dụng thôi Ư?
Tại sao nó còn biết khiêu vũ?
Lại còn phối hợp với Tư Thành một cách hoàn hảo như vậy?
“Nhìn kìa, có phải đàn em của cô Ngụy đó không?”
“Đâu đâu?”
“Cái cỏ váy trắng đang nháy kìa!”
“Ôi chao, đúng rồi, dáng đẹp quá vậy”.
“Chính là cái cò múa ớ đợt thi tuyến của cô Ngụy rồi nối khắp mạng xã hội đúng không?”
“Đúng! Là cô ấy đấy! A a a a a a không ngờ lại được tận mắt chứng kiến cô ấy khiêu vũ, hạnh phúc quá!”
“Quay lại mau lên! Đẹp thế này ngắm cá năm cũng không chán!”
Hạ Phương và Tư Thành đã mang khí thế áp đáo mà tư thế khiêu vũ còn nổi tội vô cùng, vừa xuất hiện không được bao lâu đã khiến những người khác rối rít thối lui, nhường sân khấu lại cho hai người.
Tân Như Sương hết nghe người xung quanh bàn tán rồi lại nhìn Hạ Phương tỏa sáng trên vũ đài, cuối cùng cũng mở weibo.
“Chết tiệt! Chết tiệt!!”
Xem xong đoạn video, cô ả tức tối đến nồi đập vỡ điện thoại, vừa mắng vừa khóc.
Cô ta không tin Hạ Phương cái gì cũng biết!
Thứ lăng loàn như nó không xứng được đứng cạnh Tư Thành! Nó không xứng!!
Tân Như Sương nghiến răng đến nỗi mặt mày biến dạng, lập tức đi tìm Hạ Oanh Oanh bày trò.
Khúc nhạc đi đến hồi kết, Hạ Phương nhún người cảm ơn rồi được Tư Thành đưa xuống dưới ánh đèn sáng loáng.
Thời khắc này cô hẳn là nên được ca tụng đến mây xanh, nào ngờ những người xung quanh lại ném sang những ánh mắt kỳ lạ, thậm chí còn xì xào chỉ trỏ.
Hạ Phương thoáng nhìn một phen, bắt gặp Tân Như Sương và Hạ Oanh Oanh đứng gần đó với nụ cười đầy ác ý, lập tức bèn hiểu ra.
Không biết hai đứa này đã phố cập “giai thoại” ở nước ngoài của mình cho bao nhiêu người rồi nhỉ?
Cũng tốn công tốn sức phết.
“Thấy nhảy đẹp vậy cứ tưởng thế nào, ai dè lại trơ trẽn như vậy”.
“Cây không có vỏ thì chết, người vứt liêm sỉ thì sống nhăn, chỉ cần trơ trẽn đến tận cùng thì không ai làm gì được con nhỏ đó cả”.
“Mới tí tuổi đã không lo học hành mà đi cua trai, giờ chơi chán rồi nên định hoàn lương à? Hay nhà họ Từ cũng chỉ là đồ chơi của nó?”
“Chẳng lẽ nhà họ Từ không biết tiền án của nó mà lại bỏ qua dễ dàng vậy? Chướng mắt thật”.
“Lúc trên giường chơi trai thì dâm, bây giờ giả bộ thanh cao cho ai xem?”
Vô sô’ những từ ngữ chối tai dội vào màng nhĩ khiến Hạ Phương muốn ngó lơ cũng không thể.
Cũng may TưThành đã bị Tư Trường Thịnh gọi đi ban nãy, bằng không chắng biết anh sẽ tức điên đến cỡ nào.
Thừa dịp Tư Thành vắng mặt, Tân Như Sương phăm phăm đi tới, mở miệng chế giễu Hạ Phương.