Những người rơi vào hoang mang nhất ở đây không ai khác chính là hai anh em nhà họ Hồ.
Bọn họ bị Hạ Phương chèn ép đến không còn sức chống đỡ, bèn nghĩ cách chạy sang nương nhà Tân Thủ Văn, mượn sức nhà họ Tân đế hất cẳng Hạ Phương đi, dạy cho cô một bài học về tội đụng vào ổ kiến lửa.
Ai dè đang yên đang lành lại lòi ra Hạ Phương chính là ân nhân cứu mạng của Tân Thủ Văn?
Ngay cá Tân Kha trước giờ ít khi nói cười còn quen biết, thậm chí là nghe theo cô ta?
Hồ Đại Đông cảm giác như mình vừa chìm xuống hồ băng, toàn thân lạnh lẽo, chỉ muốn tìm cái lổ để chui vào.
Hồ Băng Nhi thì càng muốn tìm cơ hội bỏ chạy, xem như mình chưa từng xuất hiện ở đây.
Tiếc rằng ánh mắt của Tân Thủ Văn và Lục Anh Đường đồng thời nhìn sang.
“Mấy đứa bây vừa nói gì?”, ông cụ thốt lên, mặt âm u, giọng lạnh buốt.
HỒ Băng Nhi thuộc thành phần học sinh bất hảo ở trường, cả ngày làm xằng làm bậy, phá phách ương ngạnh đã quen.
Bây giờ đứng trước Tân Thủ Văn lại khép nép khúm núm như đứa trẻ làm sai, cá người dán sau lưng anh trai, đến thở mạnh cũng không dám.
HỒ Đại Đông nuốt nước bọt, gượng cười lấy lòng: “Dạ… dạ không có gì đâu ông Tân… chỉ là hiểu lầm thôi ạ… ha ha…”
“Cậu vừa nói cô Hạ Phương đánh anh em cậu, làm người kiêu căng, không để ai vào mắt cho dù là nhà họ Tân?”, Tân Kha bước tới, đôi mẳt khẽ nheo lại ẩn giấu ý cười tăm tối.
Hồ Đại Đông lắc đầu như trống bói: “Không không không, hoàn toàn không có chuyện đó! Em nói bậy bạ thôi ạ, anh Kha nghe lầm rồi!”
“Có phải bọn chúng đã làm gì vô phép với cô Hạ Phương không?”, Tân Thủ Văn tằng hắng với vẻ ngại ngùng: “Thật sự xin lỗi cô, tất cả là do tôi già rồi lẩm cấm, không biết cô mới là ân nhân cứu mạng, tưởng nhầm mắt cá thành trân châu”.
Ông buông tiếng thở dài: “Hôm khác sẽ đích thân đến nhà tạ ơn cô”.
Hạ Phương khoát tay: “Không cần đâu ạ. Giúp đỡ người trong cơn khó khăn hoạn nạn là đạo đức cơ bản mà. Nếu khi ấy cháu không kịp tránh thì người bị tông xe đã là cháu rồi”.
Nghe vậy, Tân Thủ Văn phát hiện cô tưởng rằng mới chính là mục tiêu của chiếc xe kia.
Nhưng sau khi điều tra, ông mới biết được chính ông và cháu trai mới bị người khác nhằm vào.
Thế là càng thêm áy náy với Hạ Phương.
Tân Kha mở miệng: “Tấm lòng cao cả của cô Hạ Phương đúng là tấm gương cho thế hệ chúng tôi noi theo, không như ai đó…”
Ánh mắt anh tay lướt từ Lục Anh Đường sang anh em Hồ Đại Đông.
Hồ Đại Đông đã chứng kiến thái độ của Tân Thủ Văn với Hạ Phương, lại nghe Tân Kha nói vậy thì hai chân nhũn ra, vội vàng tự tát mình một cái: “Em là thứ khốn nạn, có mât không tròng nên không nhận ra chị Hạ Phương! Được chị dạy bảo mà không chịu nghe, còn dám mở miệng bôi nhọ! Em sai rồi, sau này em sẽ nhớ kỹ lời khuyên của chị, thay đổi thói hư tật xấu, không dám bắt nạt ai nữa!”
Rồi lại giáng xuống cái tát thứ hai, nặng tay đến mức để lại dấu hằn trên mặt.
Hồ Băng Nhi bị hành động của hắn ta làm cho suýt khóc, cũng cuống quít cắn môi xin lỗi.
“Thưa ông Tân, thưa anh Kha, lỗi tại cháu… Cháu không nên chọc chị Hạ Phương. Cháu sai rồi, cháu không dám nữa, sau này cháu sẽ nghe lời chị ấy, không ăn hiếp bạn nữ trong trường nữa!”
Chương Tử Lạc nấp sau lưng Hạ Phương hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có ngày mình nhìn thấy cảnh này, bèn mở to hai mắt, miệng há ra có thể nhét vừa một quả trứng.
Hồ Băng Nhi bình thường kiêu căng phách lối biết bao nhiêu.
Trước giờ cô ta mới là người vừa dúi đầu người khác vừa đánh tới tấp, có khi nào run cầm cập như chuột lột, khóc lóc xin tha như vậy đâu?
Chương Tử Lạc trời sinh xinh xắn lại giỏi violin nên cũng khá nổi tiếng trong trường, lại khiến bạn học ganh ghét.
Hồ Băng Nhi và đám chị em bất hảo của cô ta thường xuyên viện cớ cô lý đến quấy rầy cô bé, đã mấy lần buông lời đe dọa, thậm chí hành hung cô.
Mà Chương Tử Lạc lại nhát gan, cứ một mình nhẫn nhục không dám nói, cũng không dám phản kháng, chỉ tìm cách hạ thấp sự tồn tại của mình.
Dầu vậy, cô bé vẫn trở thành cái gai trong mắt người khác.
Cô bé biết chị Hạ Phương rất giỏi, vần luôn xem chị là tấm gương phấn đấu.
Nhưng hôm nay được đứng ở bên chị, Chương Tử Lạc mới nhận ra Hạ Phương còn tuyệt vời hơn cô nghĩ nhiều, khoảng cách giữa hai chị em lại quá xa với.
Vậy nên… cô mới càng phải cố gắng phấn đấu.
Bầu không khí rơi vào im lặng, ngay cả Tân Kha và Tân Thủ Văn đều tập trung nhìn Hạ Phương.
Chờ đợi cô lên tiếng.
Cô như trở thành chúa tế của căn phòng, đứng ở vị trí cao vời vợi nhìn xuống, khiến Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh thấy khó chịu cả người.
Vốn chỉ là con ranh lăng loàn đàng điếm bị nhà họ Hạ vứt bỏ, phải làm vợ của một thằng phục vụ khách sạn, đê tiện thấp hèn đến nỗi ai cũng có thể đá một cái cho hả dạ.
Vậy mà thoắt cái lại trở thành bà hoàng bà chúa, chỉ dùng nửa con mắt đi nhìn thế gian.
Hạ Oanh Oanh căm thù cảm giác này. Cô ả từ bé đã sống trong cái bóng của Hạ Phương, phải hao tâm tốn sức bao nhiêu mới cướp đi Lục Anh Đường và tất cả của đối phương. Nhưng khi cô ta cho rằng mình đã có thể chà đạp Hạ Phương dưới chân, cô lại như bật hack quật khới…
Hạ Oanh Oanh không phục.
“Nếu cô cậu thật sự hối lỗi thì người cần nghe câu xin lổi đó là em tôi”, Hạ Phương khoanh tay lên tiếng, mắt hơi khép hờ, trông vừa ung dung lại kiêu ngạo.
Hồ Băng Nhi nào dám nói không, lập tức cun cút đi đến chồ Chương Tử Lạc.
“Xin lổi cậu, tôi sai rồi, tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa. Xin cậu và chị Hạ Phương tha cho anh em tôi lần này”.
Hồ Đại Đông cũng liên tục xin lôi Hạ Phương và Chương Tử Lạc. Bọn đàn em đi sau cũng rối rít làm theo, tạo thành hình ảnh đến là bất ngờ.
Hạ Phương nói với Chương Tử Lạc: “Tha lổi hay không là do em quyết định”.
Cô bé hoảng sợ mở to mắt, nhìn một đám thiếu niên không ngừng cúi đầu xin lôi mà tay chân luống cuống, không biết nên làm gì.
Nhưng cô bé đã không còn là trẻ con, mà Hạ Phương thì không phải lúc này cũng ở bên để che chở, vì vậy phải đế cô bé tự mình đổi mặt với những chuyện này.
Hạ Phương biết cô em họ này tính tình hiền lành, nhưng cuộc sống thì lại tàn nhẫn, bèn quyết tâm dạy cho em rằng sống trên đời phải biết chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
“Nếu các cậu đã thật sự biết lồi thì tôi sẽ cho các cậu một cơ hội, hy vọng các cậu sẽ có thể tự thay đổi bán thân”.
Chương Tử Lạc lên tiếng, tuy dè dặt mà cứng cỏi: “Nhưng đã làm sai thì phải chịu phạt. Đã lựa chọn thế nào thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, nên tôi hy vọng vào ngày mai, các cậu sẽ đi xin lỗi từng người đã bị các cậu bắt nạt trước đây, và cố gắng để được họ thứ lỗi”.