Vương Nhất Trì và Lê Mai sau một thời gian dài hẹn hò, tình cảm của hai người đã tiến triển rất tốt. Vì hai người môn đăng hộ đối, cho nên hai bên gia đình cũng rất vừa lòng, bọn họ đã tính đến chuyện cưới sinh, nhưng phải chờ Vương Kiên lấy vợ trước đã.
"Hành lý em đã chuẩn bị xong chưa? Tối nay chúng ta bay rồi!" Vương Nhất Trì đưa tay trêu đùa lọn tóc của Lê Mai, hắn khẽ lên tiếng hỏi.
"Em đã chuẩn bị xong rồi, anh cứ yên tâm!" Cô nhẹ giọng trả lời. "Mau nằm xuống đây, em giúp anh mát xa một chút!" Sau đó cô kéo hắn nằm xuống, nhẹ nhàng mát xa đầu cho hắn.
Đã lâu không được gặp ŧıểυ Nghiêm, cho nên hắn là muốn đưa cô ra nước ngoài tìm Nguyệt Tố Song. Vì ông bà Vương cũng nhớ cậu nhóc, cho nên cũng giục hắn đi xem tình hình.
"Thật thoải mái!" Vương Nhất Trì sảng khoái kêu lên. Từ ngày Vương Kiên đi, công việc ở Vương thị đều do một tay hắn lo liệu, chỉ có những lúc khó khăn mới nhờ đến ông bà Vương giúp sức, cho nên hắn cũng khá mệt mỏi. Ngoài những lúc ăn cơm ra, thì hầu như đều cắm đầu vào làm việc.
Mà Lê Mai vì lo lắng cho sức khỏe của hắn, cô tình nguyện nghỉ việc ở công ty, đến tập đoàn Vương thị để giúp đỡ Vương Nhất Trì. Hai người dù chưa kết hôn, nhưng ông bà Vương đã mặc định cô là con dâu, thái độ khác hoàn toàn với Nguyệt Tố Song lúc trước.
Buổi tối hai người lên máy bay, đến khi trời gần sáng, thì họ cũng đến nơi. Ngồi ở sân bay nghỉ ngơi một chút, mặt trời hửng sáng rồi cả hai mới đi đến biệt thự của Lâm gia.
Lê Mai lấy điện thoại ra, cô gọi cho Nguyệt Tố Song. "Chị Tố Song, em là Mai Mai đây! Chị có thể ra ngoài mở cửa cho bọn em không? Em và Vương Nhất Trì đến thăm chị đây!" Cô cất giọng trong trẻo nói.
Nguyệt Tố Song nhận được điện thoại, cô mừng rỡ chạy ra ngoài đón hai người, ở đây cô cũng không có bạn bè nhiều, cho nên họ đến cô thấy rất vui. "Sao hai người đến mà không báo trước cho chị vậy? Mau vào trong đi!"
"Báo trước cho chị thì đâu còn là bất ngờ nữa!" Lê Mai hóm hỉnh đáp.
"Chị dâu, bọn em chỉ ở đây được hai ngày một đêm thôi, cho nên phải nhờ chị làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn em rồi!" Vương Nhất Trì lúc này cũng lên tiếng nói vào.
"Được, nếu cậu không chê thì tôi luôn sẵn sàng!" Cô gật đầu trả lời hắn.
Sau khi vào nhà nghỉ ngơi, buổi chiều Nguyệt Tố Song đưa hai người họ và hai đứa trẻ đi dạo một vòng thành phố. Dù ở đây mới gần nửa năm thôi, nhưng nơi nào cô cũng biết, vì Lâm Chí Minh luôn đưa cô cùng gia đình đi dạo.
"Woah, chị Tố Song, ở đây đẹp thật đó! Lại nói nơi này quá rộng lớn, em đi muốn mỏi nhừ hai chân rồi!" Lê Mai ngồi phịch xuống ghế cảm thán, cô xoa xoa hai chân vì mỏi.
Vương Nhất Trì ở bên cạnh nhìn cô thở dài, hắn đi ra xe lấy một đôi giày đế bằng vào, cẩn thận bóp chân rồi thay đôi giày cao gót kia đi. "Đã bảo em là đừng mang giày cao gót rồi, lúc nào cũng không nghe lời anh!" sau đó gõ vào trán của cô nói.
"Em biết anh sẽ chuẩn bị cho em mà, mang giày cao gót sẽ đẹp hơn, như vậy mới làm anh nở mày nở mặt được chứ?" Lê Mai bĩu môi đáp.
"Ai cần nở mày nở mặt chứ, anh chỉ cần em thấy thoải mái là được rồi!" Và thế là đôi trẻ mới yêu nhau cứ tíu tít rắc cơm chó không ngừng, khiến cho ba mẹ con Nguyệt Tố Song giống như bóng đèn ngồi đó.
Cô nhìn họ vừa vui, lại vừa thấy chạnh lòng. Vui là bởi vì hai người họ đã có thể hạnh phúc ở bên nhau, chạnh lòng là vì cô cũng muốn có người lo lắng cho mình giống như vậy. Nguyệt Tố Song không biết Vương Kiên bây giờ thế nào, không biết anh có còn nhớ lời hứa với cô trước đây không. Hay hiện tại anh đã tìm được một người phụ nữ khác, quên mất đi sự tồn tại của cô và ŧıểυ Nghiêm rồi.
"Nhất Trì, Vương Kiên không có liên lạc với cậu sao?" Bất chợt cô lên tiếng hỏi.
Vương Nhất Trì và Lê Mai nghe xong cũng dừng hành động thân mật của mình lại, hai người biết là cô cảm thấy chạnh lòng rồi.
"Không có, anh ấy không hề liên lạc với em! Nhưng mà chị đừng lo, anh hai em sẽ không sao đâu!" Hắn nhìn cô nghiêm túc đáp.
"Vậy à? Bây giờ chị cảm thấy không được khoẻ cho lắm, làm phiền hai người đưa bọn trẻ đi chơi nhé! ŧıểυ Nghiêm và Khang Khang cũng rất quen thuộc đường phố ở đây, hai đứa trẻ sẽ thay chị dẫn đường cho hai người!" Đến đây cô lại gượng cười nói.
"Chị Tố Song, hay để bọn em đưa chị về được không? Chị như vậy bọn em không yên tâm!" Lê Mai lo lắng hỏi.
"Không cần đâu, chị nghĩ chút sẽ khỏe thôi, hai người cứ đi đi!" Cô lắc đầu từ chối.
ŧıểυ Nghiêm biết Nguyệt Tố Song hiện tại muốn được ở một mình, cậu nhóc không nói gì cả, chỉ lặng lẽ cùng Khang Khang kéo hai người họ đi.
Sau khi bọn họ đi hết rồi, Nguyệt Tố Song cũng đứng dậy, không khí mùa đông khiến cô cảm thấy có chút lạnh, cô đưa tay ôm lấy cơ thể, rồi chậm rãi bước đi trên con đường tuyết đang rơi. Mỗi bước chân của cô đều thấy nặng trĩu, cả cơ thể giống như chẳng có chút sức lực nào cả.
"Tuyết sao lại rơi rồi?" Cô giơ tay hứng những bông tuyết nhỏ, rồi cất giọng nói.
Lúc này một tin nhắn được gửi đến điện thoại, Nguyệt Tố Song bằng một linh cảm nào đó, cô cầm điện thoại lên. Tin nhắn đến từ một số điện thoại lạ, cô tò mò mở ra xem.
[Đi thẳng một trăm mét rồi rẽ trái, sẽ thấy một đài phun nước, ở đó có một bất ngờ dành cho bạn!]
Nguyệt Tố Song bình thường sẽ nghĩ đây là một tin nhắn rác, cô sẽ xoá đi, nhưng lần này cô lại không chút nghi ngờ mà đi theo chỉ dẫn.
Đến nơi đúng là có một đài phun nước, nơi này cô đã từng đến, nên chẳng thấy bất ngờ lắm. Ở đây chẳng có gì là đặc biệt hết, khung cảnh vẫn bình thường như mọi khi. Nguyệt Tố Song gương mặt ủ rũ, cô ngồi bên đài phun nước, khó chịu vì nghĩ có người đang muốn trêu đùa mình.
Đúng lúc cô đứng lên chuẩn bị quay trở về nhà, điện thoại lại có người gọi đến, vẫn là số máy lạ đó. Nguyệt Tố Song nhíu mày không vui, cô bắt máy lên mắng một trận.
"Các người rảnh rỗi lắm sao? Không có chuyện làm lại muốn đi trêu đùa người khác, nếu đã là người trưởng thành, thì đừng hành động như một đứa con nít!" Trời lạnh khiến gò má cô ửng hồng, cả người run lên cầm cập, có thể vì tức giận, mà cũng có thể là vì lạnh.
"Song Song, là anh đây! Em quay đầu lại đi!" Người ở bên kia không cúp máy, liền lên tiếng nói.
"Vương Kiên?" Nguyệt Tố Song bất chợt nghe giọng của anh liền không cầm được nước mắt, cô nhanh chóng xoay người lại.
Vương Kiên bằng xương bằng thịt lúc này đang đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt điển trai quen thuộc mỉm cười với cô, trên tay là một bó hoa hồng đỏ rực.
"Anh về rồi!" Cô không thể chờ thêm được nữa, đôi chân lạnh cóng bước về phía anh, càng lúc lại càng nhanh hơn.
Vương Kiên cũng như vậy, anh cũng chạy về phía cô.
Nguyệt Tố Song trong lòng tràn ngập hạnh phúc, cô dang tay ôm chầm lấy anh, nghẹn giọng trách móc. "Sao bây giờ anh mới về chứ? Cũng không thèm gọi cho em, làm em cứ tưởng là anh không cần em nữa rồi!"
"Sao anh có thể không cần em chứ? Ở đó không có sóng điện thoại, cho nên anh cũng không làm gì khác được! Mỗi ngày ở nơi đó anh nhớ em, nhớ đến sắp chết đi được!" Vương Kiên giơ tay xoa nhẹ gương mặt cô nói.
Nguyệt Tố Song còn chưa kịp nói thêm gì, đột nhiên Vương Kiên ở trước mặt cô lại quỳ một chân xuống. Anh lấy trong túi một chiếc hộp nhỏ cầu kỳ và tinh xảo, mở ra đưa nó cho cô. Bên trong là một chiếc nhẫn, với viên kim cương đỏ được cắt gọt tinh tế vô cùng quý giá, anh trở về lần này chính là muốn cầu hôn cô như lời anh đã hứa.
"Song Song, em có đồng ý lấy anh không? Chiếc nhẫn này là do chính anh thiết kế, cũng như viên kim cương đỏ này, nó là thứ độc nhất vô nhị, chỉ dành riêng cho em. Cũng giống như em vậy, trên thế giới này chỉ có một! Anh đã mất hơn ba tháng để tìm được nó, đó cũng là thử thách ông nɠɵạı dành cho anh!"
Nguyệt Tố Song từ bất ngờ này đi đến bất ngờ khác, cô đưa tay che miệng lại, không dám tin vào những điều trước mắt. Chuyện này quá bất ngờ, khiến cô chưa thể nào thích ứng.
"Anh..." Giọng cô run run, nói không thành lời.
"Kể từ giờ phút này, hãy để anh được chăm sóc, được yêu em đến hết quãng đời còn lại! Nhà của anh, cũng là nhà của em, chúng ta cùng nhau chăm lo cho những đứa trẻ! Song Song, đó vẫn luôn là nguyện vọng của anh, lấy anh nhé!" Vương Kiên nghiêm túc nhìn cô nói, những lời từ sâu trong tim anh.
"Đồng ý đi!"
"Đống ý đi!"
"..."
Những người đi trên đường phố không biết từ lúc nào đã tụ tập đông đúc xung quanh hai người, bọn họ nhiệt tình cổ vũ cho Vương Kiên, còn không ngừng bảo cô hãy đồng ý.
Nguyệt Tố Song mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh, cô vỡ oà trong hạnh phúc, gật đầu đưa tay về phía anh. "Em đồng ý!"
Vương Kiên lúc này trên mặt không giấu nổi nụ cười, anh liền lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón tay nõn nà của cô. Tiếp sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, động tác nhẹ nhàng nâng niu hết sức có thể.
Giờ phút này không gian xung quanh giống như chỉ dành cho hai người, dù có rất nhiều người đi đường đang chăm chăm nhìn họ. Hầu hết đều vỗ tay chúc mừng, không nghĩ đến một ngày tuyết rơi lạnh như thế này, lại được chứng kiến một màn cầu hôn ngọt ngào như thế.
Cùng lúc đó ở sau nhà thờ, bóng dáng của Vương Nhất Trì, Lê Mai cùng với hai đứa nhỏ đang thập thò bàn tán.
"Chú út, xem ra ý tưởng này cũng hay thật, mẹ xinh đẹp cảm động đến rơi nước mắt luôn rồi!" ŧıểυ Nghiêm cảm thán lên tiếng.
"Dĩ nhiên, ý tưởng của chú mà!" Vương Nhất Trì nở lỗ mũi đáp.