"Ưm...ha..." Trong phòng khách, những âm thanh kích tình vang lên nhè nhẹ, cũng theo đó là không khí dần một nóng hơn. Những ngón tay thon dài của Nguyệt Tố Song ghì chặt vào những lọn tóc đen huyền của Vương Kiên, mỗi khi đầu lưỡi của anh quét vào mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô.
"Ah...ưm..." Mỗi khi bàn tay anh di chuyển, cả người Nguyệt Tố Song ưỡn cong, khẽ kêu lên vài tiếng nỉ non.
Khi Vương Kiên đưa tay nâng chân của cô lên, cơ thể đầy đặn của cô lại xuất hiện trước mặt, khiến anh muốn hít thở cũng không thông. Khoảnh khắc hai người hòa nhập vào nhau, cả thế giới giống như ngừng lại, thêm một lần đốt cháy không gian phòng khách.
"Song Song...anh yêu em..." Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến vành tai của Nguyệt Tố Song, khiến đôi mắt cô rưng rưng. Những lời ngọt ngào thế này, khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc. Mặc dù không biết sau đêm nay chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cô sẽ không thấy hối hận.
"Anh có biết không? Em cũng yêu anh!" Cô ghé sát tai anh thì thầm, mặc dù không chắc là anh có nhớ nó hay không.
Động tác của Vương Kiên lại nhanh, lại mạnh hơn, khiến đầu óc Nguyệt Tố Song quay cuồng. Cảm giác này có gì đó rất quen thuộc, nhưng cô lại không biết là quen thuộc ở chỗ nào, cô cũng không thể lý giải.
Dù cảm giác sướиɠ đến ngây dại, nhưng cả quá trình Nguyệt Tố Song đều cố gắng kiềm nén âm thanh của mình, cô không muốn để hai đứa trẻ thức giấc vì những âm thanh nhục dục này.
Khi Vương Kiên tỉnh lại, mặt trời đang lấp ló phía sau tấm rèm cửa, màn đêm tĩnh mịch đã được ánh sáng rực rỡ của ban ngày xua đi. Bên ngoài có thể nghe thấy tiếng chim ríu rít, xung quanh cũng đã nhộn nhịp hơn.
Lúc này anh mới xoa xoa đầu nhìn sang bên cạnh, anh giật mình khi thấy Nguyệt Tố Song nằm kề bên nhưng không mảnh vải che thân, khắp cơ thể đều là dấu hôn ửng đỏ. Hồi ức đêm qua ùa về, anh đã nhớ ra đêm qua mình đã làm chuyện cầm thú với cô rồi.
"Khốn kiếp, mày đã làm cái trò gì vậy?" Anh tự trách bản thân mình, khi đã làm chuyện như thế này với cô.
Nguyệt Tố Song nghe thấy động tĩnh, cô cũng giật mình tỉnh dậy. Thấy Vương Kiên đang nhìn mình, cô vội vàng đưa tay cầm lấy quần áo che chắn cơ thể của mình, rồi chạy ngay vào phòng tắm.
"Song Song!" Vương Kiên lo lắng gọi với theo, nhưng cánh cửa đã đóng sầm ngay sau đó.
"Đêm qua sao mình lại như thế chứ? Đáng lý mình nên đẩy anh ấy ra!" Cô mím chặt môi nói khẽ.
Ngâm mình thật lâu trong phòng tắm, lúc cô mở cửa ra thì Vương Kiên đã quần áo chỉnh tề, anh đi đến trước mặt cô lên tiếng. "Song Song, đêm qua anh xin lỗi! Anh bị Lâm Á Hân hạ thuốc, cho nên mới mất khống chế như vậy! Anh sẽ chịu trách nhiệm, và đối xử tốt với em!"
Nguyệt Tố Song gương mặt thoáng buồn, cô biết cơ hội để mình bước chân vào Vương Gia là con số không tròn trĩnh. Bởi vì ông bà Vương sẽ không chấp nhận cô, một người ngay cả xuất thân và cuộc sống đều nghèo khổ thế này.
"Không cần anh phải chịu trách nhiệm đâu, đêm qua anh cứ xem đó giống như một sự cố là được!" Cô gượng cười lắc đầu nói, nhưng cổ họng lại cảm thấy đắng ngắt.
Vương Kiên nhìn cô, lại càng thấy bản thân vô cùng có lỗi, cả đời này hình như anh đã nợ Nguyệt Tố Song quá nhiều, cũng không biết khi nào mới có thể bù đắp tất cả cho cô.
Đột nhiên Vương Kiên nắm lấy tay của cô, anh nghiêm túc nhìn cô nói. "Anh biết em lo sợ điều gì, nhưng anh sẽ giải quyết mọi chuyện, anh nhất định sẽ để em danh chính ngôn thuận bước vào Vương gia!"
"Chủ tịch Vương, anh..." Nhìn vào mắt anh, Nguyệt Tố Song biết anh không nói dối, cô cảm động đến nỗi mắt nhoè cả đi.
"Vương Kiên anh từ trước đến nay không nói hai lời, anh nói được sẽ làm được! Chỉ mong em hãy tin tưởng anh một lần thôi, cho anh thêm chút thời gian! Không phải em nói, em cũng yêu anh sao? Anh bây giờ đã biết rồi!" Anh ôm chầm lấy cô, giọng kiên định trả lời.
Nguyệt Tố Song nước mắt lại lăn dài, hoá ra những lời cô nói ngày hôm qua anh đều nghe thấy. Có một chuyện mà đến giờ cô vẫn chưa thể hiểu, tại sao trong số những thiên kim danh viện xinh đẹp ngoài kia, Vương Kiên lại chọn yêu một người tầm thường giống như cô chứ?
"Sẽ nhanh thôi, sau khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ cho em biết những chuyện rất quan trọng!" Anh vỗ nhẹ vào lưng cô nói thêm.
"Em có thể tin anh chứ?" Cô bấu víu vào bờ vai anh nấc nghẹn.
"Có thể!" Vương Kiên nhẹ hôn lên má của cô đáp, vì cô anh có thể làm tất cả.
...
Sau khi rời khỏi nhà của Nguyệt Tố Song, Vương Kiên lái xe đến thẳng công ty, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để chèn ép Luxury, để Thiết Tử Huy phải về Anh quốc mà xử lý công việc.
"Vương Nhất Trì, mau đến công ty ngay đi! Tiếp theo có chuyện cần cậu giải quyết giùm anh;" Ngồi trên xe, anh liên lạc với Vương Nhất Trì.
Để giải quyết một công ty lớn có nhiều năm kinh nghiệm không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng đại đa số các công ty lớn nhỏ đều có điểm yếu chí mạng, mà người ta vẫn hay gọi là bí mật của công ty. Mà Luxury cũng như vậy, và điều quan trọng là Vương Kiên đã tìm ra yếu điểm đó.
Bây giờ xử lý Thiết Tử Huy chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nếu bây giờ anh trực tiếp tấn công vào điểm yếu đó, thì tập đoàn Luxury sẽ rơi vào khủng hoảng.
Một tuần dài sau đó, Vương Kiên dồn hết sức tấn công vào thị trường cổ phiếu của họ. Bất ngờ bị một đối thủ mạnh đánh úp, Luxury hoàn toàn không có khả năng chống cự, một lỗ hổng lớn đã xuất hiện.
Và hiện tại không chỉ mỗi mình Vương thị, mà còn có rất nhiều công ty lớn nhỏ lao vào xâu xé, bọn họ muốn lựa thời cơ 'Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi' đây mà.
Ở tập đoàn Vương thị, Vương Nhất Trì vui vẻ mang tin tức tốt lành đến cho Vương Kiên. "Anh trai, Luxury dự đoán không quá ba ngày là vỡ trận rồi, Thiết Tử Huy kia phải chạy về Anh quốc xử lý!"
"Không tồi, lỗ hổng thị trường cổ phiếu của họ không quá khó đoán mà!" Vương Kiên tay cầm điện thoại nhìn ảnh của Nguyệt Tố Song, miệng hài lòng đáp lời hắn.
"Không khó sao? Anh đúng là khắc tinh của bọn họ mà!" Vương Nhất Trì bĩu môi nói. "Báo thêm cho anh một tin vui, tài liệu và bản xét nghiệm của Dương Gia Khang có rồi, anh xem qua đi!" Lúc này, hắn lại lấy một tập hồ sơ đưa cho Vương Kiên.
"Đã tìm ra rồi? Làm tốt lắm!" Anh cầm lấy hồ sơ xem qua một chút, có cái này thì Nguyệt Tố Song sẽ tin anh.
...
Nhận được tin báo công ty mẹ đang gặp khủng hoảng trầm trọng, Thiết Tử Huy được mọi người gọi trở về gấp.
"Là Vương thị sao? Cái tên Vương Kiên khốn kiếp này, hắn vì không muốn để mình bên cạnh Tố Song nên muốn chỉnh mình đây mà!" Nhìn thấy tin báo, anh ta tức giận đập vỡ cả điện thoại.
"Thiết tổng, chuyện đến lúc này thì công ty vẫn là quan trọng hơn, chúng ta quay về Anh quốc thôi!" Trợ lý đứng bên cạnh thấp thỏm lên tiếng.
Thiết Tử Huy tức giận đến đỏ bừng cả mặt, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, anh ta phải thu xếp công việc và quay về ngay lập tức.
"Được, cậu thu xếp đi!" Anh ta thở dài ra lệnh cho trợ lý, rồi cầm lấy áo khoác bước ra ngoài.
Anh vẫn là không cam tâm, không muốn nuối tiếc mà đi như vậy. Thiết Tử Huy lái xe đến nhà của Nguyệt Tố Song, anh muốn hỏi cô lại một lần nữa, em cô có chút tình cảm nào với mình hay không.
Xe của Thiết Tử Huy vừa đến nơi, cũng là lúc Nguyệt Tố Song vừa đi ra ngoài vứt rác. Trông thấy cô, anh ta vội bước xuống xe đi đến.
"Thiết tổng, sao anh lại đến đây giờ này?" Nguyệt Tố Song thắc mắc hỏi.
"Anh có chuyện muốn nói với em, đêm nay anh phải trở về Anh quốc rồi! Tố Song, anh muốn hỏi thêm một lần nữa, trước giờ em có chút tình cảm nào với anh không?" Thiết Tử Huy gấp không chờ nổi mà lên tiếng nói.
"Anh phải về Anh quốc sao?" Nguyệt Tố Song có chút kinh ngạc đáp. "Thiết tổng, tôi cũng đã nói với anh rồi, tôi trước nay chỉ xem anh giống như một người bạn thôi! Anh giúp tôi, tôi rất cảm ơn, nhưng tôi không yêu anh!" Ngay sau đó, cô lại khẳng định thêm một lần nữa, là mình không có tình cảm với anh ta.
Thiết Tử Huy lần này chết tâm thật sự, cố gắng nhiều như vậy, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không thể thay thế được vị trí của Vương Kiên trong tim cô. Có lẽ trước nay anh luôn luôn thắng mọi người, cho nên lần này có chút không cam lòng. Lúc này anh muốn nói cho cô biết sự thật, nhưng lại không đủ can đảm.