Vừa hay trưởng phòng công ty đã gọi đến, Nguyệt Tố Song vội vàng xin lỗi rối rít, cô cần công việc này, không thể để mất nó đi được. Vì trưởng phòng biết được cô có quan hệ gì đó với Vương Nhất Trì, cho nên cũng không làm khó cô. Nguyệt Tố Song mừng rỡ cảm ơn, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì cả, mình đói bụng quá!" Chợt nghe thấy tiếng bụng dạ đang biểu tình, cô ôm bụng lên tiếng, cảm giác như sắp đói chết đến nơi rồi.
Không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, cô đứng dậy đi xuống căn tin của bệnh viện tìm đồ ăn lót dạ. Ăn xong còn phải tranh thủ đi tìm nhà thuê, cô không thể ở bệnh viện mãi được, cũng không có nhiều thời gian để ở đây gặm nhấm nỗi buồn. Cô còn mẹ, và phải có trách nhiệm chăm sóc bà ấy, không thể vì những chuyện thế này mà lơ là công việc.
Đến nhà ăn cô chọn một cái bánh mì ăn tạm, rồi vừa gặm bánh mì, tay lại vừa lướt thoại tìm kiếm nhà cho thuê. Nhưng thời buổi này nhà trọ rất hiếm, đó là còn chưa nói đến nó có sạch sẽ và an toàn hay không. Cô cảm thấy tiếc cho căn nhà cũ của mình, đó là một nơi rất tốt, giá lại vô cùng rẻ. Nhưng một ngôi nhà tốt như vậy thì có rất nhiều người muốn, cho nên bây giờ cô muốn quay lại cũng không còn nữa.
"Sao lại đắt như vậy chứ? Thế này thì ngốn gần hết nửa tháng lương của mình rồi, như vậy thì không được đâu!" Cô thở dài nói khẽ.
Còn đang loay hoay tìm kiếm, thì phía sau có một người đi đến vỗ mạnh vào vai của Nguyệt Tố Song, làm cô giật mình. Cô vội vàng quay người nhìn lại, hoá ra là cô bạn Lê Mai ở công ty cũ.
"Chị Tố Song, đúng thật là chị rồi!" Lê Mai nở nụ cười nhẹ nhìn cô lên tiếng.
"Lê Mai? Chào em, sao em lại ở đây vậy?" Nguyệt Tố Song cũng mỉm cười đáp, tính ra thì cô cũng rất thích cô bạn này, bởi cô ấy là người duy nhất giúp đỡ cô khi còn ở công ty cũ.
"Mẹ của bạn em bị bệnh, cho nên em đến thăm bác ấy! Còn chị sao lại ở bệnh viện vậy, chị không khỏe sao?" Nhìn thấy mặt Nguyệt Tố Song có chút phờ phạc, cô ấy lo lắng hỏi.
"Không có, chị đến là chăm sóc mẹ thôi!" Cô lắc đầu trả lời, cũng giấu đi chuyện mình vừa mới sốt cao hồi sáng.
"Vậy à? Mà chị đang tìm nhà cho thuê sao? Chị muốn chuyển nhà rồi à?" Nhìn thấy màn hình điện thoại của Nguyệt Tố Song đang hiển thị từ khóa tìm nhà thuê, cô ấy tò mò hỏi.
"Ừm, vì có chút chuyện xảy ra, cho nên chị đã không còn ở chỗ cũ nữa!" Cô nhẹ gật đầu nói.
"Vậy để em giúp chị nha! Em có biết một nơi rất tốt, giá cả vô cùng phải chăng, em nghĩ chị sẽ thích nó đấy!" Thấy Nguyệt Tố Song có vẻ như đang gặp khó khăn, cô ấy mở lời muốn giúp đỡ.
"Thật sao? Nếu vậy thì chị cảm ơn em trước, em có thể đưa chị đi xem ngay bây giờ không, vì chị đang cần gấp một nơi để ở!" Nguyệt Tố Song mừng rỡ kêu lên.
Lê Mai vui vẻ đồng ý. "Được ạ!"
Nguyệt Tố Song nhanh chóng thu xếp đi cùng cô ấy đến xem nhà. Quả nhiên giống như lời Lê Mai nói, căn nhà này cô rất thích, nó phù hợp với túi tiền và tiêu chuẩn của cô. Vừa sạch sẽ lại ấm cúng, trông nó còn khá là rộng rãi, xem ra còn tốt hơn căn nhà cũ của cô nhiều.
"Chị Tố Song, chị thấy thế nào?" Lê Mai hỏi cô.
"Rất tốt! Chị nghĩ mình không cần phải đi tìm nữa đâu, chị muốn kí hợp đồng với chủ căn nhà này!" Nguyệt Tố Song hài lòng đáp.
Sau đó có một người phụ nữ trung niên đến, bà ấy nhận là chủ nhà, và đồng ý cho Nguyệt Tố Song thuê với giá rẻ. Điều đặc biệt hơn hết chính là ở đây khá thoải mái, bà ấy cũng không có quy định khắc khe nào với người cho thuê cả. Vì là ở đây hiện không có hợp đồng, nên cô đã đặt cọc tiền nhà trước để giữ chỗ.
"Mai Mai, cảm ơn em rất nhiều! Bây giờ em có rảnh không? Nếu được chị muốn mời em ăn bữa cơm để cảm ơn!" Vì để cảm ơn, cô muốn mời Lê Mai một bữa ngon.
"Được ạ! Bây giờ em không có làm gì cả, tương đối rảnh!" Cô ấy gật đầu đồng ý ngay lập tức. Trước khi hai người rời đi, Lê Mai còn quay lại nhìn bà chủ nhà mỉm cười như muốn nói gì đó.
...
Trên bàn ăn, hai người thỉnh thoảng lại nhắc về những chuyện cũ, dù ở công ty đó Nguyệt Tố Song có bị bắt nạt, thì cô cũng có những kỷ niệm rất đáng nhớ.
"Chị Tố Song, chị có biết tin tức gì không? Tổng giám đốc Lý và trưởng phòng Cảnh Nghi hai người bọn họ có quan hệ mờ ám, đáng lẽ bọn em cũng không biết, nếu như vợ của ông ấy không công ty đến tìm Cảnh Nghi để mà đánh ghen!" Chợt nhớ đến chuyện của Lý An Huy và Cảnh Nghi, Lê Mai hào hứng kể lại cho Nguyệt Tố Song nghe.
"Sao em khờ vậy? Bọn họ mờ ám cả công ty ai cũng biết, chỉ có em là không!" Cô bật cười đáp.
"Cái gì? Ý chị là chị đã biết trước rồi sao?" Lê Mai kinh ngạc tròn mắt hỏi.
"Dĩ nhiên!" Nguyệt Tố Song gật đầu trả lời.
"Hoá ra là vậy à? Nhưng mà thôi kệ, em chỉ biết là hôm đó phu nhân giám đốc đánh người rất hả dạ! Cảnh Nghi đó xứng đáng nhận hết, cho chừa cái thói ma mới ăn hiếp ma cũ! Sau vụ đó thì cô ta cũng nghỉ việc, bây giờ không biết trốn đi đâu rồi?" Lê Mai có chút tiếc nuối vì không biết sớm hơn, nhưng cô ấy rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Nhìn một người vui vẻ và hoạt bát như cô ấy, Nguyệt Tố Song có chút buồn, cô hi vọng mình cũng giống như vậy, có thể sống mà vô âu vô lo.
...
Lúc này ở biệt thự nhà Vương Kiên, ŧıểυ Nghiêm sau khi biết Nguyệt Tố Song đã rời đi rồi, cậu nhóc khóc rất thương tâm.
"Daddy, người tìm mẹ xinh đẹp về cho con đi! Con muốn mẹ ngay bây giờ, người đi tìm mẹ về đi!" Cậu nhóc nức nở, không ngừng bảo Vương Kiên đi tìm Nguyệt Tố Song về.
Nhưng lần này anh không có ý định chiều theo cậu nhóc nữa, anh muốn uốn nắn cậu bé lại từ đầu, để cậu nghe lời và không đòi hỏi bất chấp như bây giờ.
"Từ giờ cô ấy sẽ không ở lại đây nữa đâu, con tập làm quen đi!" Anh nghiêm khắc nhìn con trai nói.
"Daddy là đồ nói dối! Không phải người nói muốn bảo vệ mẹ xinh đẹp sao? Bây giờ mẹ bị người ta bắt nạt, daddy lại bỏ mặc không quan tâm! Daddy không xứng đáng làm cha của con!" ŧıểυ Nghiêm gào lên đáp trả, cậu nhóc không hề chịu nghe lời anh.
"Vương Nghiêm, con có biết mình đang nói cái gì không? Không phải bởi vì daddy quá nuông chiều, mà con muốn nói gì thì nói đâu!"
"Nhất Trì, mang thằng bé đến từ đường phạt quỳ đi, đến khi nào nó biết hối lỗi thì thôi!" Vương Kiên tức giận vì cách nói chuyện của cậu nhóc, anh bảo Vương Nhất Trì mang cậu bé đi nhận hình phạt.
"Anh hai, dù sao ŧıểυ Nghiêm vẫn còn nhỏ, không nên..." Vương Nhất Trì dù muốn nói thay thằng bé, nhưng thấy vẻ mặt đáng sợ của Vương Kiên, hắn lại không dám nói thêm lời nào.
ŧıểυ Nghiêm nhanh chóng bị mang đến từ đường, Vương Nhất Trì để cậu quỳ đến hơn hai giờ đồng hồ. Dù hai chân cảm thấy tê rần, nhưng cậu nhóc không khóc nửa lời, đôi mắt ấm ức nhìn về phía trước, môi mím chặt lại.
Vương Kiên mặc dù tức giận, nhưng anh dù sao cũng rất thương cậu nhóc, vậy là không chịu nổi mà bảo Vương Nhất Trì tha cho cậu bé. "Thả nó ra đi, như vậy cũng đủ lâu rồi!"
"Vâng, em mong còn không kịp đây!" Hắn nghe xong mừng rỡ chạy lên lầu đỡ cậu nhóc đứng lên.
Vương Nghiêm sau khi nhận xong hình phạt, liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía phòng ngủ, cậu nhóc lại muốn khóa cửa và tự nhốt mình trong phòng. Đáng tiếc là Vương Kiên đã biết rõ hành động của con trai, anh ra lệnh cho Vệ Khang ngăn cản lại.
"Chú mau buông ra đi!" ŧıểυ Nghiêm hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn gầm lên.
Nhưng Vệ Khang nào dám bỏ ra, hắn cũng biết thừa khi cậu nhóc này tức giận có thể làm được những chuyện kinh khủng thế nào. "ŧıểυ thiếu gia, cậu nghe lời đi mà! Đừng ngang bướng nữa, nếu không thiếu gia nhất định sẽ lại phạt người!"
Mặc dù đã hết lời khuyên ngăn, nhưng một khi ŧıểυ Nghiêm đã giận lên thì không ai có thể ngăn được cậu. Cậu bé đảo mắt nhìn xung quanh, trông thấy con dao rọc giấy đang để trên bàn, cậu liền lao đến muốn cầm nó tự rạch tay mình.
"Bộp!" Rất may là Vương Kiên đã nhanh chân chạy đến giữ lấy cánh tay cậu bé lại, cho nên tay của cậu chỉ bị xước nhẹ một đường.
"ŧıểυ Nghiêm, con đang thách thức giới hạn của daddy có đúng không?" Lần này thì anh giận dữ thật rồi, anh trầm giọng hỏi cậu bé.
Nhưng ŧıểυ Nghiêm là được di truyền tính cách từ anh, cậu nhóc cứng đầu giống như anh vậy, lầm lì không nói tiếng nào.
"Vệ Khang, đưa thằng bé về phòng đi! Cho người trông chừng thật kỹ, đừng để chuyện này lại xảy ra!" Anh nắm tay thằng bé đưa đến cho Vệ Khang, rồi tức giận quay về phòng làm việc.
Mặc dù cậu bé đã làm những chuyện rất nguy hiểm, nhưng anh vẫn kiên định với quyết định của mình. Không cho cậu nhóc đi tìm Nguyệt Tố Song, vì theo anh như vậy thì mới tốt cho cả ba người.
ŧıểυ Nghiêm trở về phòng vô cùng thấy ấm ức, cậu nhóc nằm trên giường khóc nức nở, với tình hình hiện tại cậu có làm thế nào cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Vương Kiên. Cậu nhóc nằm lên chỗ mà Nguyệt Tố Song vẫn thường nằm, tay nắm lấy sợi dây chuyền cung hoàng đa͙σ mà cô đã tặng.
"Mẹ xinh đẹp, sao mẹ lại bỏ con vậy? Mẹ không cần ŧıểυ Nghiêm nữa sao?" Cậu bé nhắm mặt lại, khóc không thành tiếng.
Vệ Khang nhìn cậu bé mà thở dài, vốn mọi chuyện lúc đầu còn rất tốt đẹp, chỉ sau một đêm mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Hắn còn nghĩ là nhà họ Vương chuẩn bị có thêm một thiếu phu nhân, nhưng bây giờ đã không còn nữa.