Nguyệt Nhã Hoa sau khi nghe được Nguyệt Hùng nói chuyện với luật sư, cô ta đã biết được tất cả mọi chuyện là do Vương Kiên thay Nguyệt Tố Song xả giận. Điều này làm cô ta vô cùng lo lắng, nếu như anh thật sự chèn ép Nguyệt gia, thì gia đình của cô ta sẽ không còn như trước nữa.
Để có được cuộc sống như bây giờ, cô ta và Tăng Thái Thụy đã phải vắt óc suy nghĩ kế hoạch, để tống mẹ con Nguyệt Tố Song ra đường. Vị trí này không dễ dàng mà có được, cho nên cô ta không muốn lại mất đi.
Nguyệt Nhã Hoa rất sợ, cô ta sợ mình sẽ mất đi cuộc sống sung sướиɠ hưởng thụ hiện tại, cô ta không muốn trở về khu ổ chuột trước đó. Cô ta và mẹ sớm đã quen với việc ăn sung mặc sướиɠ, không thể nào để cho Vương Kiên đánh mình hồi nguyên hình.
"Nguyệt Tố Song, mau ra đây cho tôi! Nếu không đừng trách tôi, mau lăn ra nói chuyện cho rõ ràng đi!" Nguyệt Nhã Hoa giận dữ hét lên.
"Này cô, không được gây rối ở đây, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!" Bảo vệ vội vàng chạy đến, bọn họ muốn ngăn cô ta làm loạn.
"Mau bỏ tôi ra đi!" Nguyệt Nhã Hoa gào lên, cô ta điên cuồng đẩy hai người bảo vệ ra, mặc kệ những lời họ nói.
Bản tính ngang ngược của cô ta đã nhiễm sâu trong máu, lúc nào cũng tự cho mình là trung tâm vũ trụ, chẳng xem ai ra gì. Nguyệt Nhã Hoa hung hăng đi vào trong, trước sự bất lực của hai người bảo vệ, cô ta muốn đến đây năn nỉ Nguyệt Tố Song, để hai anh em Vương Kiên không làm khó gia đình Nguyệt gia nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Tố Song bình thản như vậy, cô ta lại không thể mở lời, cô ta là không cam lòng. [Sao nó có thể sống bình yên như vậy? Trong khi mình mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ!]
Sự tức giận đã che mờ lí trí, cô ta quên mất mục đích đến đây để làm gì, lớn tiếng quát vào mặt của Nguyệt Tố Song mà không thèm kiêng dè. "Dù sao chị cũng mang trong mình dòng máu của Nguyệt gia, chị nỡ lòng để Vương Kiên phá hủy gia tộc của mình sao? Tôi ra lệnh cho chị, mau kêu anh ta dừng ngay những hành động điên rồ của mình lại đi!"
"Không chỉ có như vậy, chị phải bảo anh ta giúp đỡ Nguyệt thị, để công ty có thể lớn mạnh hơn nữa!" Thay vì đến để cầu xin, cô ta lại lớn giọng ra lệnh cho Nguyệt Tố Song, và dĩ nhiên toàn là những yêu cầu vô lý.
Nguyệt Tố Song lạnh nhạt nhìn cô ta, cô cảm thấy người phụ nữ này giống như đang phát điên vậy. Năm năm trước cô bị đuổi khỏi Nguyệt gia, kể từ lúc đó cô và bọn họ chẳng còn liên quan gì nữa rồi. Vậy mà hôm nay còn mặt dày đến đây ra lệnh cho cô, đúng là trơ trẽn không chừa cho ai, thật không thể chịu nổi.
Nhưng vì đây là công ty, Nguyệt Tố Song không muốn để xảy ra chuyện ồn ào, ảnh hưởng đến công việc của mọi người, liền thuận tay kéo Nguyệt Nhã Hoa đi ra ngoài nói chuyện.
"Mau bỏ tay tôi ra, cô sợ cái gì chứ?" Nguyệt Nhã Hoa vùng vẫy, cô ta dùng lực rút tay lại, giọng đanh đá kêu lên.
"Nguyệt Nhã Hoa, tôi không còn là một đứa ngây thơ để cô và bà mẹ của mình ức hiếp nữa! Trước khi tôi nổi giận, cô mau cút khỏi đây đi!" Nguyệt Tố Song trừng mắt nhìn cô ta đáp, ngữ khí không hề nhượng bộ.
"Cô bảo tôi cút? Nguyệt Tố Song, cô và người mẹ bệnh tật kia có tư cách nói câu đó với tôi sao? Mẹ con cô thật đúng là rác rưởi mà, đừng nghĩ tôi sẽ sợ mà nghe lời cô! Nếu cô không chịu làm theo, tôi sẽ mang quá khứ bẩn thỉu của cô rêu rao khắp nơi!" Nguyệt Nhã Hoa không những không chịu đi, mà còn dùng những lời lẽ vô học nói về mẹ con Nguyệt Tố Song.
"Bốp!" Vừa nói xong, một cái bạt tay giáng lên gò má cô ta, khiến nó đỏ bừng.
"Cô...Nguyệt Tố Song, cô dám đánh tôi? Con tiện nhân nhà cô..." Nguyệt Nhã Hoa như phát điên, cô ta ôm mặt gầm lên.
"Bốp!" Lại thêm một cái tát vào má còn lại, như mang tất cả áp bức của Nguyệt Tố Song trút ra hết. Nguyệt Nhã Hoa lúc này như chết đứng, cô ta trợn tròn mắt kinh ngạc, miệng không thốt ra thêm được lời nào.
"Cô..."
"Đừng thách thức sức chịu đựng của tôi, cái gì nó cũng có giới hạn của nó cả! Nếu tôi còn nghe cô mắng mẹ tôi thêm một lần nào nữa, tôi sẽ rạch nát cái miệng của cô ra!" Nguyệt Tố Song đôi mắt như mang hình viên đạn nhìn chằm chằm cô ta, ngữ khí và thần thái càng lúc càng giống Vương Kiên, có lẽ cô đã bị anh ảnh hưởng ít nhiều.
Nguyệt Nhã Hoa lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của cô, cô ta thất thần xen lẫn sợ hãi, chân lui về phía sau vài bước, rồi quay lưng bỏ chạy đi mất. Cứ như nếu cô ta đứng ở đây lâu hơn một chút, có thể sẽ bị sát khí của Nguyệt Tố Song giết chết mất.
Thấy cô ta bị dọa sợ chạy trối chết, Nguyệt Tố Song vẻ mặt mới hòa hoãn lại một chút, nếu cô ta còn mặt dày mày dạng ở đây, cô cũng không biết bản thân sẽ làm ra những chuyện gì. Giải quyết xong chuyện rồi, Nguyệt Tố Song yên tâm quay lại làm việc của mình.
Cùng lúc này Vương Nhất Trì cũng vừa đến đây để xem xét tình hình của công ty. Một màn tranh cãi của Nguyệt Tố Song và Nguyệt Nhã Hoa đã bị hắn ta nhìn thấy, hắn rất hài lòng về cách làm của cô. Nhưng mà có vẻ hắn vẫn thấy chưa đủ, cho nên lại muốn giúp Nguyệt Tố Song báo thù, thay cô dạy cho Nguyệt Nhã Hoa một bài học.
"Hừm, các người lúc nào cũng muốn tôi phải đóng vai ác! Nếu vậy thì tôi sẽ không khách khí, có trách thì tự trách các người ngu ngốc đi!" Hắn nở nụ cười nhẹ nói, trong đầu lại đang tính đến chuyện chỉnh chết cô ta.
Bẫy lớn Vương Nhất Trì đã giăng sẵn rồi, bây giờ chỉ cần đợi hai con cá lớn Húc - Nguyệt tự mình sa vào lưới mà thôi. Còn một nhân vật nhỏ như Nguyệt Nhã Hoa thì chỉ cần trêu đùa một chút, không cần gấp gáp làm gì, cứ từ từ mà chỉnh cô ta.
Nghĩ đến sắp có trò hay để chơi, Vương Nhất Trì trong lòng vô cùng háo hức, hắn nở nụ cười thích thú.
...
Nguyệt Nhã Hoa sau khi rời khỏi công ty của Nguyệt Tố Song, cô ta đi lang thang trong thành phố rộng lớn này. Chỉ có một thời gian ngắn mà có quá nhiều chuyện xảy ra, điều này làm cô ta nhất thời không thể tiếp thu được.
Lang thang mãi cũng chán, nhìn mặt trời đã lặn, khắp đường lớn đã lên đèn sáng rực, Nguyệt Nhã Hoa buồn bã đành bước vào một quán bar gần đó để giải sầu.
Cánh cửa lớn vừa mở ra, đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình, đèn led đủ màu sắc chiếu rọi. Trên sàn nhảy có không ít người đang phê pha nhảy múa, mùi bia rượu, nước hoa và thuốc lá hòa vào nhau nồng nặc đến khó chịu. Đây không phải là lần đầu tiên cô ta đến đây, cho nên cô ta cũng cảm thấy rất bình thường.
Nguyệt Nhã Hoa đến quầy rượu, cô ta gọi một ly rượu mạnh để thưởng thức, quả nhiên hương vị đắng chát này có thể giúp người ta giải sầu. Từng ly rượu được cô ta uống cạn, cho đến khi cô ta cảm thấy bụng khó chịu vì hấp thụ quá nhiều rượu.
Cô ta đứng lên muốn vào nhà vệ sinh, vừa mới đi được vài bước, đã bị một bóng người cao to đụng trúng đến choáng váng.
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu! Cô có sao không?" Người đàn ông vội chụp lấy tay cô ta lại, rồi lên tiếng hỏi han.
Nguyệt Nhã Hoa lúc này đôi mắt mơ màng ngẩng đầu lên, trước mặt cô ta là một người có khí chất phi phàm, mỹ mạo khiến người ta không khỏi trầm mê. "Không sao...tôi không sao!" Cô ta cười ngây ngốc đáp, nhan sắc này cô ta không thể tùy tiện mắng được.
Người này so với Vương Nhất Trì và Vương Kiên khí chất cũng ngang nhau, làm cô ta có chút loạn nhịp tim. Trước đây cô ta còn nghĩ Húc Tinh kia là người hoàn hảo, mẫu đàn ông mà phụ nữ đều ham muốn, nhưng xem ra chỉ là do tầm nhìn của cô ta hạn hẹp mà thôi.
"Tôi thấy cô cũng say rồi, để xin lỗi tôi có thể đưa cô về nhà được không?" Người đàn ông lạ mặt lại lên tiếng hỏi, có thể thấy anh ta hình như rất như quan tâm đến Nguyệt Nhã Hoa.
"Vậy phải làm phiền anh rồi!" Nguyệt Nhã Hoa nhất thời u mê gương mặt này, cô ta gật gù đồng ý mà không hề đề phòng.
Người đàn ông kia khoé môi cong nhẹ, hắn ta đưa tay đỡ cô ta đi ra ngoài, để cô ta ngồi vào một chiếc xe sang trọng đang đỗ gần đó. Nguyệt Nhã Hoa nửa mê nửa tỉnh, cô ta lúc này không còn biết người kia đưa mình đi đâu nữa rồi, mà dường như cô ta cũng không muốn biết.
...
Buổi sáng tỉnh lại, Nguyệt Nhã Hoa đã thấy mình đang nằm ngủ ở nhà, cô ta ôm đầu đau đớn. Chuyện đêm qua cô ta không hề nhớ, nhưng dáng vẻ của người đàn ông lạ hôm qua vẫn ẩn hiện trong ký ức của cô ta.
"Làm sao mình về nhà được vậy? Còn người trong tiềm thức đó là ai?" Cô ta nhíu mày thắc mắc, tự hỏi bản thân.
Mà ở dưới nhà, Nguyệt Hùng lúc này đã biết chuyện hai mẹ con Tăng Thái Thụy đã làm với Nguyệt Tố Song qua lời của thám tử. Mà quan trọng là còn động vào ŧıểυ Nghiêm, ông ta vô cùng tức giận. Sự ngu ngốc của họ làm ông ta không thể nào chịu nổi, chỉ muốn đuổi bọn họ đi cho xong chuyện.
"Đúng là ngu xuẩn mà!" Nguyệt Hùng tàn bạo ném mạnh cái ly trên tay xuống sàn nhà, mắng Tăng Thái Thụy đang đứng bên cạnh.
"Ông làm sao vậy? Là có chuyện gì nữa sao?" Bà ta sợ hãi kêu lên, cũng không biết là ông ta phát điên vì cái gì.
"Bà còn dám hỏi? Chuyện tốt mà bà và con gái làm sao lại không nhớ? Còn cần tôi phải nhắc lại, thì mới biết bản thân ngu dốt như thế nào à?" Ông ta thở mạnh gầm lên, hai tay siết chặt lại thành quyền.