Húc Tinh cứ như muốn phát điên lên vậy, hắn vừa mới bỏ ra mười tám triệu đô để mua lại công ty này, thế mà bây giờ đã bị hủy hợp đồng, còn phải bồi thường tiền vi phạm. Thật là tức chết hắn mà, còn chưa kịp thu lợi trở về, bây giờ đã sắp mất trắng.
Mà bây giờ, những cổ đông của Húc thị cũng đã nhận được tin tức này, bọn họ lập tức yêu cầu triệu tập mọi người để mở cuộc họp gấp. Trợ lý của Húc Tinh liền gọi điện đến thông báo cho hắn.
"Húc tổng, cổ đông công ty hiện tại rất tức giận, bọn họ muốn anh quay về cho họ một lời giải thích hợp lý! Nếu không bọn họ sẽ kiến nghị cách chức tổng giám đốc của anh!" Tên trợ lý lo lắng nói.
"Mấy lão già khốn kiếp này, chỉ chờ cơ hội là cắn tôi ngay! Được rồi, tôi về liền đây!" Húc Tinh không thể nào trốn tránh, việc đầu tiên hắn cần làm là trấn an bọn họ, để mọi chuyện hạ nhiệt xuống. Hắn không thể làm mất mặt Húc gia, càng không thể để ba hắn thất vọng được.
Ở tập đoàn Vương thị, Vương Nhất Trì cũng nhận được thông tin, hắn hài lòng chạy đến văn phòng khoe khoang kết quả với Vương Kiên.
"Anh hai, anh đoán xem tên Húc Tinh đó sẽ làm gì đây? Hắn bây giờ chắc đang sợ hãi lắm, thật muốn nhìn gương mặt khó coi của hắn lúc này! Ba tháng nghỉ dưỡng của em, anh nhớ đấy!" Vương Nhất Trì cười cợt nói.
"Lần này làm rất tốt, khá khen cho cậu! Nhưng mà anh cũng nhắc nhở cậu một chút, Húc Tinh đó không phải kẻ đơn giản đâu. Hắn có thể ngồi vào vị trí cao như thế, năng lực dĩ nhiên sẽ không chỉ có như vậy!" Vương Kiên mắt nhìn vào tài liệu trên tay, nhưng anh vẫn nghe thấy sự tự mãn của Vương Nhất Trì mà trả lời.
"Ý của anh là..." Hắn ta nhíu mày chưa hiểu lắm.
"Ý trên mặt chữ! Hắn là gian thương, cho nên sẽ không từ thủ đoạn, nếu như hắn không thể làm gì chúng ta, vậy tiếp theo người hắn tìm sẽ là Nguyệt Tố Song!" Anh gấp tài liệu lại đáp, đôi mắt cứ như nhìn thấu nội tâm của người khác.
Vương Nhất Trì nghe xong liền mở mang đầu óc, hắn tròn mắt kêu lên." Đúng vậy! Cái tên khốn này nhất định sẽ tìm chị dâu để quấy rầy, như vậy thì không tốt chút nào! Chị dâu sẽ cảm thấy rất phiền, không thể để yên cho hắn được!"
Vương Kiên gật đầu, anh lại tiếp tục nói thêm. "Ngoài ra thì phía sau hắn còn có Nguyệt gia chống lưng, cho nên hắn sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy đâu! Tiếp theo cậu biết phải làm sao rồi chứ?"
Vương Nhất Trì cũng đã hiểu rõ, hắn cần phải đẩy nhanh kế hoạch, có như vậy mới có thể triệt để xử lý Húc Tinh và Húc thị. Vương Nhất Trì nhìn Vương Kiên mà ngưỡng mộ, mặc dù anh giao cho hắn xử lý chuyện này, nhưng nhất cử nhất động của Húc Tinh anh đều biết rất rõ ràng.
Sau khi Vương Nhất Trì rời khỏi văn phòng cũng đã gần đến giờ nghỉ trưa, Vương Kiên nghĩ ngợi một chút, rồi anh lấy điện thoại gọi cho Nguyệt Tố Song. Cũng chẳng phải việc gì quan trọng, chỉ là anh muốn đưa cô đi ăn trưa cùng mình và ŧıểυ Nghiêm.
"Chủ tịch Vương, anh gọi cho tôi là có việc gì? Bảo bối nhỏ không khoẻ ở đâu sao?" Thấy Vương Kiên gọi đến, cô nhanh tay bắt máy, giọng đầy lo lắng hỏi anh.
"Không phải, tôi muốn hỏi cô đã ăn trưa chưa? Nếu vẫn chưa thì tôi và ŧıểυ Nghiêm sẽ đến đón cô cùng đi ăn!" Anh tựa lưng vào ghế, bàn tay mân mê chiếc dây cột tóc nhỏ đáp.
Đây là món đồ mà hôm trước sau khi cô rời đi đã bỏ quên ở nhà anh, và kể từ lúc đó thì anh vẫn luôn mang nó theo bên cạnh.
"Ừm, trưa nay tôi rảnh! Anh đến nhà tôi đi, chờ tôi trở về thay đồ xong chúng ta đi!" Nguyệt Tố Song gật đầu đồng ý, hôm nay cô đã xin nghỉ một buổi, cho nên có dư thời gian ăn trưa cùng hai người.
"Vậy cô chuẩn bị đi, tôi và ŧıểυ Nghiêm sẽ đến ngay thôi!" Khoé môi Vương Kiên nhẹ cong lên đáp, anh không hiểu sao lại cảm thấy vui khi cô đồng ý.
Nguyệt Tố Song sau khi tắt điện thoại liền thu thập đồ vật rời khỏi công ty. Trở về nhà cô tranh thủ tắm rửa một chút, rồi mang giày đi ra ngoài. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Húc Tinh ở đó chờ, mục đích của hắn chính là nhờ cô níu kéo lại hợp đồng của Vương thị.
"Tố Song, anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta vào quán cà phê nào đó ngồi đi!" Thấy Nguyệt Tố Song đi ra, hắn lập tức bước nhanh đến chỗ cô nói.
"Tôi và anh có quen biết nhau sao? Phiền anh tránh đường, tôi không có thời gian!" Cô lạnh lùng đáp, rồi cô lách qua hắn để đi.
Húc Tinh làm sao để cô đi dễ dàng như vậy được, hắn bắt lấy cánh tay của cô kéo lại."Tố Song, anh biết là mình sai rồi, anh có lỗi với em, nhưng em có thể tha thứ cho anh được không? Lúc trước là anh ngu muội, nên mới không tin tưởng em, anh xin lỗi!"
"Những chuyện trước đây hãy bỏ qua, chúng ta có thể làm lành, giống như ngày trước vậy. Anh vẫn sẽ luôn là người bạn của em, luôn tin tưởng em!" Hắn dùng hết những lời lẽ ngụy biện, những lời đường mật để làm lành với cô.
Nhưng hắn không biết rằng Nguyệt Tố Song lúc này không cần gì cả, cô lại càng không cần hắn và mối quan hệ này. Từ ngày hắn sỉ nhục cô, và kết hôn cùng Nguyệt Nhã Hoa, tất cả đã chấm dứt hết rồi.
"Hừm, nói nghe hay thật! Húc tổng, nếu như ngài đã nói xong rồi, thì cảm phiền buông tay ra, tôi ngại bẩn!" Nguyệt Tố Song nở nụ cười khinh thường đáp, những lời hắn nói chỉ khiến cô cảm thấy chán ghét cùng kinh tởm.
"Nguyệt Tố Song, cô..." Húc Tinh đã xuống nước nhưng vẫn bị chối từ, hắn thẹn quá lại hoá giận giơ tay muốn động thủ với cô.
"Sao? Anh muốn đánh tôi? Húc Tinh, mau cút đi ngay cho tôi đi, anh không có tư cách cầu xin tôi tha thứ đâu! Loại người hèn hạ như anh, có chết tôi cũng không tha thứ!" Nguyệt Tố Song trừng mắt nhìn hắn gầm lên, chỉ mới có vài câu mà hắn đã muốn động tay động chân với cô, đúng là loại người rác rưởi.
"Hừ, rượu mời không uống, cô lại muốn uống rượu phạt đúng không? Nguyệt Tố Song, cô không có lựa chọn đâu, nếu như cô không muốn nhỏ nhẹ, vậy thì tôi đành phải sử dụng vũ lực!" Húc Tinh đã không nhẫn nhịn được nữa, hắn thấp giọng uy hiếp cô.
Nguyệt Tố Song lúc này cũng nhìn thấy hai tên đàn ông to cao đi từ phía sau hắn đi tới, cô hoảng sợ lùi về sau. "Đồ điên, anh muốn làm gì hả?"
Húc Tinh nở nụ cười gian ác, hắn thở dài ra lệnh cho hai tên vệ sĩ. "Đánh ngất cô ta rồi đưa đi cho tôi!"
Biết mình sắp gặp chuyện chẳng lành, Nguyệt Tố Song vội vàng quay người muốn bỏ chạy, đáng tiếc chạy không được mấy bước cô đã bị bọn chúng đuổi kịp. "Bốp!" Một tên đánh mạnh vào gáy, khiến cô ngất đi tại chỗ.
Ở phía bên kia đường lúc này có một chiếc xe đang đỗ, mà người ở trong xe lại là Nguyệt Nhã Hoa. Biết tin Húc Tinh đi tìm Nguyệt Tố Song, cô ta đã lái xe đuổi theo, và đã nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy rõ ràng. Thấy hắn ta bắt Nguyệt Tố Song đi, cô ta nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
"Nguyệt Tố Song, con khốn! Tại sao mày cứ hết lần này đến lần khác cướp đồ của tao hả? Tao nguyền rủa mày không được chết tử tế, tốt nhất là tan xương nát thịt đi!"
Húc Tinh vừa ôm Nguyệt Tố Song lên xe còn chưa kịp rời đi, thì cô ta đã nhìn thấy Vương Kiên dừng xe lại bên đường. Bộ dáng và thần thái cao cao tại thượng này cô ta không bao giờ quên được, bởi vì nó một trời một vực với người chồng của cô ta.
"Đây không phải là người hôm trước ở nhà hàng với con khốn kia sao? Bọn họ là quan hệ gì chứ?" Cô ta ghen ghét trong lòng nói.
Vương Kiên đến chậm vài phút, nhưng anh kịp nhìn thấy Húc Tinh bắt Nguyệt Tố Song đi, cơn thịnh nộ của anh trỗi dậy. Anh chạy đến túm lấy bọn bảo vệ, liền đánh cho bọn chúng một trận nhừ tử. Tiếp đến anh mở cửa xe nắm lấy cổ áo của Húc Tinh lôi mạnh ra ngoài, ném hắn thô bạo xuống đường.
"Ahhh, mày là thằng khốn nào hả?" Hắn đau đớn kêu lên, đến lúc này hắn không hề biết anh là chủ tịch của Vương thị.
Ở trong xe Vương Nhất Trì cùng ŧıểυ Nghiêm vui vẻ xem phim hành động, hắn còn thích thú bình luận cùng cậu nhóc nhỏ.
"ŧıểυ bảo bối, con xem daddy của con có ngầu không? Mất không đến mười phút đã xử đẹp bọn chúng rồi, chú út vẫn còn chưa xem đã nữa!"
"Nhưng mà đến lúc chúng ta nên xuất hiện rồi, đi thôi!" Nói xong hắn bế ŧıểυ Nghiêm lên, rồi hai chú cháu cùng nhau xuống xe.
Thấy Vương Nhất Trì đi đến bên cạnh Vương Kiên, Húc Tinh trong lòng tràn ngập thắc mắc, hắn không biết tại sao Vương Nhất Trì lại đi cùng anh.
"Cmn, ông đây không dạy dỗ tên này là không được mà!" Hắn mặc kệ đi Vương Nhất Trì, định bụng sẽ đứng lên xử lý Vương Kiên ngay lập tức.
"Anh hai, đánh hay lắm!" Vương Nhất Trì đưa ngón cái lên nhìn Vương Kiên nói lớn.
Húc Tinh cũng vừa hay nghe được rõ ràng, hắn tròn mắt đầy kinh ngạc, cả người chết sững tại chỗ không dám cử động."Anh… anh hai sao? Hắn là chủ tịch Vương thị?" Hắn ta hình như đã hiểu ra rồi, đây là động đến người không nên động mà.
Vương Kiên ánh mắt như lưỡi dao sắc nhìn hắn ta, rồi anh lại lên tiếng nói với Vương Nhất Trì. "Tay của hắn đã chạm vào Nguyệt Tố Song rồi, cậu hủy chúng đi cho tôi!"
"Cái gì? Không được, anh không thể làm như vậy được!" Húc Tinh sợ hãi bò trên đất kêu lên.
Bên này Vương Nhất Trì thả ŧıểυ Nghiêm xuống, hắn đi đến ngồi xuống nhìn Húc Tinh cười mỉa mai. "Haizzz, hình như vận may của ngươi không được tốt rồi, mau lên chùa giải nghiệp tích đức đi thôi."
Húc Tinh cả người run rẩy, hắn định là sẽ không thoát được chuyện này rồi.
Vương Kiên sau đó liền mở cửa xe ôm Nguyệt Tố Song ra, anh đưa cô lên xe của mình, cùng ŧıểυ Nghiêm ba người đi về biệt thự Vương gia.