Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 647: Linh hồn công kích - Ma tôn, bại!

Trước Sau

break
Lĩnh vực của Diệp Phong đột nhiên lại biến hóa. Nguyên lực năm màu: vàng, xanh, lam, đỏ, đen đan nhau, hình thành một vũng xoáy trước mặt gã. Trong vòng xoáy, hỗn nguyên lực cao màu xám trắng chuyển động cực nhanh như cái miệng há rộng nghênh đón công kích của ma tôn.

“Ồ… Phong nhi, ngũ hành khí hải đủ rồi hả?” Thấy Diệp Phong thể hiện thủ đoạn, Yêu vương sáng mắt, tỏ ra kinh hỉ. Hỗn nguyên lực trong vòng xoáy năng lượng này, ông cảm thụ được tiên thiên thủy nguyên thuần chính.

“Bọn Lan nhi nói là Diệp Phong ở thánh địa không tìm được tiên thiên năng lượng cơ mà? Lẽ nào mười năm nay y có kỳ ngộ?” Thu Tố Thanh cũng hoan hỉ, càng lúc càng thích vị nữ tế này.

“Phong nhi cơ duyên không tệ, để nó đánh bại ma tôn xong, hỏi là biết.” Yêu vương mỉm cười gật đầu.

Trên thinh không, vòng xoáy của Diệp Phong nuốt chửng kiếm khí kim long của ma tôn. Ma tôn nhếch môi cười, lão hiểu rõ vô số đạo kiếm khí ngưng tụ long thể hàm chứa kim nguyên năng lượng đến mức nào.

Hừ, vũng xoáy năng lượng lỳ quái này không tệ nhưng uy lực công kích của lão còn hơn. Cứng chạm cứng thì nhát định đối phương sẽ thua thiệt.

Ma tôn chém ra xong, hít sâu một hơi, điều tức tạm thời xong thì lại dấy lên nguyên lực, chuẩn bị cho Diệp Phong một đòn đích đáng sau khi chiếm được ưu thế.

Nhưng tình cảnh khó tin đột nhiên xuất hiện. Kim long của ma tôn bị vùng xoáy hút vào, không hề dễ dàng tiêu diệt năm dải nguyên lực này mà bị hỗn nguyên lực chuyển động cực nhanh kéo theo, long thể dần bị phân giải, mấy vạn đạo kim quang kiếm khí như bị ăn mòn, thoáng sau đã bị hút sạch vào dải sáng màu vàng.

“Công kích của ngươi trả lại cho ngươi.” Diệp Phong mỉm cười, vòng xoáy năm màu dấy lên, kim long với khí thế như trước đột nhiên thò ra, chỉ có điều đối tượng công kích chuyển thành ma tôn.

“Cái gì! Trò quỷ gì đây.” Ma tôn kinh hãi, lão định mượn uy lực của kim long khiến Diệp Phong không đón đỡ nổi rồi bồi thêm một đòn là thuận lợi hạ được gã. Ai ngờ chiêu Kiếm phệ hư không kinh thiên động địa này lại không mảy may khiến gã thương tổn, mà bị gã trả lại đầy đủ.

Tuy chiêu này do lão phát ra nhưng khi đối diện mới biết uy lực đáng sợ như vậy, thật sự khiến lão cũng phải run rẩy.

"Ầm ầm!" Nhân ngụm khí sau cùng, ma tô cố gắng vận chuyển nguyên lực, lại xuất ra Kiếm phệ hư không. Hai chiếu thức giống hệt nhau va chạm trên không, uy lực ma tôn lần thứ hai kém hơn lần trước, thân ảnh bị năng lượng phong bạo hất văng đi. Dư ba dồn vào ngũ tạng lục phủ lão, đồng thời kiếm khí tứ tán đâm quyên phòng ngự lĩnh vực, để lại mấy vết máu sâu trên mình lão.

"Mẫn diệt hư không!" Diệp Phong hiển nhiên không có ý tha cho ma tôn, lắc mình lướt đến phía trên ma tôn, hắc quang hung hãn xuất ra.

Chát. Ma tôn lại dính đòn, thân thể cơ hồ gập lại ngã xuống đất. Đồng thời lực hút do Mẫn diệt hư không phá sập không gian tạo thành hút mất quá nửa lĩnh vực của lão rồi mới mãn ý khép lại.

Yêu vương ở xa quan chiến cũng tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc, hỗn nguyên lực của Diệp Phong không chỉ hấp thu nguyên lực công kích của đối phương mà có thể trả lại nguyên vẹn. Đáng sợ hơn là thủ đoạn đẩu chuyển tinh di này được thực hiện khi tu vi của Diệp Phong kém hơn ma tôn.

Nếu thủ đoạn này không có hạn chế gì, chẳng phải Diệp Phong sẽ trở thành vô địch khi đấu với các võ giả? Vì dù đối phương thi triển tuyệt chiêu gì, gã đều bằng Hỗn nguyên càn khôn đại na di hấp thu rồi trả lại cho đối thủ.

Hỗn nguyên càn khôn đại na di là tấm thuẫn vững nhất, đồng thời có thể chuyển thành cây mâu sắc nhất.

“Mười năm nay Phong nhi trưởng thành đến mức nào!” Yêu vương bất giác cảm khái, thiếu niên từng cần ông che chở giờ đã đạt mức ông không sánh nổi. Ông vừa thấy tự hào, đồng thời thoáng mất mát.

“Tên khốn, thật ra ngươi đã làm gì? Có thể phản ngược chiêu của bản tôn thành công kích bản tôn. Tu vi của ngươi thấp hơn bản tôn, sao lại làm được như vậy.” Ma tôn từ dưới đất lau vút lên quát hỏi. Nhục thân trọng thương cơ hồ không ảnh hưởng đến tàn hồn của lão nhưng chỉ vì nhất thân tu vi đều trông vào thân thể Sát Hoàng, nên trong lúc kinh hãi, lão lùi lại cực nhanh giữ cự ly, đề phòng thân thể bị Diệp Phong triệt để hủy diệt.

“Ha ha! Đó là một đặc tính của hỗn nguyên lực mỗ phát hiện khi mới tấn cấp địa giai. Lần đầu tiên đem ra chiến đấu e rằng không hoàn mỹ, khiến các hạ thất vọng.” Diệp Phong nháy mắt, ra vẻ vô tội.

Ma tôn tắt tiếng.

Lần đầu tiên thi triển mà khiến lão vốn đạt địa giai điên phong tu vi, thực lực sánh với thiên giai quyết nữa biị hủy nhục thân, vậy khi thủ đoạn này hoàn mỹ thì sẽ đến mức nào nữa? Ít nhất, với vùng xoáy năm màu thì thực lực hiện giờ của ma tôn tuyệt đối không phá giải được.

Uy lực công kích càng lớn thì bị phản công càng nhiều. Đấu kiểu này còn tiếp tục được nữa sao?

Ma tôn cuống lên, kim sắc hồ ti quanh mình liên tục tu bổ lại thân thể thương tổn, gương mặt âm trầm không hiểu nghĩ gì.

“Thế nào? Các hạ còn chiêu số nào lợi hại hơn không thì thi triển xem đi.” Diệp Phong cười hắc hắc trêu cợt: “Nếu tu vi của các hạ đột phá thiên giai, có lẽ Kiếm phệ hư không còn uy hiếp được mỗ, tiếc là…”

Diệp Phong có vẻ đang tự bộc lộ sơ hở nhưng kỳ thật ngầm chứa sát cơ. Gã cảm giác rõ ràng ma tôn tàn hồn đã bạo phát đến cực hạn, nếu miễn cưỡng đề thăng tu vi, kết quả sau cùng trừ hủy mất thân thể còn ản hưởng đến tàn hồn. Gã khích tướng là để mong lão gây ra việc ngu xuẩn, rồi giải quyết một lần gọn nhẹ đối thủ. Ma tôn không còn nhục thân thì uy hiếp gì được nữa?

Hỗn nguyên càn khôn đại na di công thủ vẹn toàn nhưng thi triển cực kỳ hao phí năng lượng. Chỉ phản đòn Kiếm phệ hư không của ma tôn, gã đã tiêu hao một phần tư hỗn nguyên lực.

Đương nhiên, ma tôn không biết. Không thì chỉ cần lão liều mạng tấn công mấy lần là Diệp Phong sẽ cạn kiệt ngay.

“Hừ! Bản tôn đời nào mắc hỡm.” Ma tôn lạnh lùng: “Thực lực thì ta không làm gì được ngươi nhưng tu vi của ngươi cũng không uy hiếp được bản tôn.”

“Hình như vậy.” Diệp Phong khẽ nhếch môi, nhạt nhẽo nói: “Nhưng ngươi cưỡng ép đề thăng đến địa giai điên phong, thân thể chịu đựng được bao lâu.”

“Không lâu lắm đâu. Nếu công kích năng lượng không giải quyết được ngươi thì bản tôn dùng cách khác.” Ma tôn cười âm lạnh, mắt ánh lên u quang, toàn thân cực kỳ quỷ dị.

"Chấn hồn thuật!" Tử mang nhàn nhạt từ thể nội ma tôn tràn ra, tuy cách nhau mấy chục dặm nhưng tử mang không bị cự ly không gian hạn chế, bắn thẳng vào não hải Diệp Phong.

“Ong!” Thức hải Diệp Phong tối sầm, toàn thân sững ra cứng lại như tượng gỗ, hai mắt mất hết thần thái.

“Không xong rồi.” Thấy Diệp Phong trong trạng thái đó, Yêu vương kinh hô lên, cấp tốc vận linh hồn chi lực định ngăn cản ma tôn đang lao vào gã.

Ma tôn thi triển Chấn hồn thuật, hoàn toàn khác với Cổ hoặc hồn âm lúc trước. Đó là sức mạnh thật sự của linh hồn cảnh giới, hỗn nguyên lĩnh vực tuy có thể giảm bớt một phần hồn lực nhưng uy lực còn lại vẫn đủ tạo thành ảnh hưởng nhất định với gã. Giao đấu ở cấp địa giai, chỉ một tích tắc chần chừ là đủ quyết định thắng bại.

“Đồ vướng mắt, cút ngay.” Thân hình ma tôn lao vào Diệp Phong không đổi, phất tay áo bắm ra mấy đạo kiếm khí lăng lệ xẹt vào Yêu vương như chớp.

Lão có tu vi địa giai điên phong, tùy tiện một đòn là dồn được Yêu vương vào tử địa.

“Hừ.” Thu Tố Thanh và Thu Tố Nhã quát to, chặn trước mặt Yêu vương, cùng thi triển thủy nguyên lĩnh vực nghênh đón kiếm khí.

Xoạt, xoạt, xoạt. Thủy nguyên do Thu Tố Thanh và Thu Tố Nhã hợp lực thi triển bị kiếm khí của ma tôn dễ dàng xuyên qua khiến họ biến sắc. Thân thể cả hai lao nhanh lại, đồng thời thể nội thủy nguyên điên cuồng tràn ra, liên tục cuốn vào công kích của đối thủ.

Bốp. Lưỡng nữ bị uy lực kiếm khí nổ vang chấn văng đi xa cùng Yêu vương. Linh hồn Yêu vương định xuất thủ cũng bị cách đoạn.

Giải quyết Yêu vương xong, ma tôn đến trước mặt Diệp Phong, bàn tay như cái quạt nan xòe ra, tàn hồn xuất hiện hấp lực không hề nương tay chụp xuống óc gã.

“Giao linh hồn và bí mật tu luyện ra đi.” Mắt thấy sắp đắc thủ, Diệp Phong hiển nhiên chưa tỉnh lại khỏi cơn chấn động linh hồn, ma tôn chợt cảm thấy hoan hỉ đến phát cuồng. Tàn hồn của lão sau khi được tu bổ, uy lực Chấn hồn thuật hơn trước nhiều, dù tu vi linh hồn của Diệp Phong đạt đến địa giai nhưng khó lòng chống lại công kích này.

Diệp Phong lúc đó tình lại, cảm giác được trong linh hồn mình đang bị sức mạnh không thể kháng cự kéo đi, phảng phất muốn rời khỏi thân thể. Tình hình này khiến gã hãi nhiên thất sắc!

“Thu lại!” Gã vừa nghiến răng, linh hồn dấy lên sức mạnh thu lại, kháng cự với phệ thần hấp hồn của ma tôn. Tiếng phần phật chói tai và cổ quái vang lên từ thân thể gã. Ngoài da gã dấy lên quang mang tím nhạt, như một lớp vỏ mỏng bao lấy thân thể. Song phương cùng giằng co tranh đoạt linh hồn.

“Hắc hắc hắc! Địa giai linh hồn cảnh giới, trong mắt bản tôn chỉ là trò vặt.” Trán ma tôn thoạt ẩn thoạt hiện kim sắc quang diễm. Đột nhiên quang diễm sáng rực, hấp hồn chi lực của lão cũng tăng thêm một phần.

“Chống chọi cũng vô dụng. Dâng linh hồn ra đi.” Quang mang tím sẫm quanh Diệp Phong càng hư ảo hơn, cơ hồ trong suốt. Linh hồn gã đang từ từ bị rút ra, nếu hoàn toàn mất đi thân thể bảo vệ, linh hồn sẽ cực kỳ yếu ớt, hoàn toàn trở thành món ăn của ma tôn.

Thần sắc gã ngưng trọng cực độ, đột nhiên trong óc sáng rực linh quang, từ từ nhắm mắt lại. Trong linh hồn, ý thức không minh đột nhiên từ trong sâu thẳm bạo phát, phảng phất như lưỡi kiếm sắc, thuận theo hấp hồn chi lực của ma tôn mà đâm vào tàn hồn của lão.

"A!" Ma tôn thét lên thê thẻm, đau đớn đưa tay ôm đầu, lăn lộn trên không như phát điên.

Diệp Phong khôi phục lại bình thường, tử mang từ đỉnh đầu thu lại thể nội. Đồng thời, đám con rối thánh giai và hoàng cấp bị ma tôn thao túng tựa hồ vì tàn hồn của lão tổn hại, mất đi ý thức nên cứ dật dờ. Các thánh sơn cường giả có bọn Thẩm Lan tham chiến chiếm được thượng phong bèn nhân cơ hội xuất thủ, chế trụ toàn bộ.

“Hừ, nguy hiểm quá.” Diệp Phong kinh hãi, thấy linh hồn không sao thì mới thở phào.

“Nếu không vì trong sâu thẳm linh hồn ta có một tia ý thức lĩnh ngộ cảnh giới chí cao thì e hôm nay thật sự bại trong tay hắn.” Đêm động phòng với Thẩm Lan, gã nhờ vào thiên thủy huyền âm mạch mà lĩnh ngộ một phần cảnh giới chí cao.

Tuy tia lĩnh ngộ cảnh giới chí cao hiện giờ chưa có lợi ích gì lớn với gã nhưng trong lúc nguy cấp hôm nay lại cứu gã một mạng. Dù ma tôn tự hủ tu vi linh hồn độc bộ thiên hạ, nhưng với cảnh giới chí cao thì không đáng gì. Nếu có ngày gã hoàn toàn lĩnh ngộ cảnh giới đó thì sẽ đạt đến mức nào?

Chỉ tiếc là tham ngộ về cảnh giới chí cao, gã mãi không lần được, nên đành để lại trong linh hồn.

“Ma tôn này quá nguy hiểm, không thể cho lão cơ hội nữa.” Nét mặt Diệp Phong lạnh đi, chỉ sơ ý nhất thời mà suýt nữa mất mạng trong tay đối thủ. Sai lầm ngu xuẩn này, gã không để mình phạm phải lần thứ hai.

"Cự đại thuật!"

"Cự lực thuật!"

Xương cốt gã kêu tanh tách, thân thể lớn vụt gấp mười lần, cự nhân như ma thần xuất hiện trước mắt chúng nhân. Có địa giai nhục thân, Thần thông thuật của gã càng lô hỏa thuần thanh, uy lực cũng tăng gấp nhiều lần.

"Cự chùy thuật - - Mẫn diệt hư không!" Cánh tay khổng lồ chợt dấy lên không gian hắc động, ấn mạnh vào lĩnh vực của ma tôn còn đang rên xiết.

Chát. Lĩnh vực hộ thể lõm vào, sóng chấn mãnh liệt tản đi mỗi góc lĩnh vực, kể cả thân thể ma tôn cũng phải hứng chịu cự lực hung hãn, nhục thân thuộc về Sát Hoàng nứt nẻ, máu phun có vòi khiến thinh không chung quanh bị nhuộm đỏ lòm.

"Cự trảo thuật - - Linh tê nhất chỉ!" Có được ngũ hành viên mãn hỗn nguyên lực, gã đã dung hợp Thần thông thuật và thánh kỹ, đồng thời thi triển, uy lực càng bất phàm.

Ngón tay thò ra tiễn khí cực kỳ lăng lệ, nhẹ nhàng cắt đứt lĩnh vực của ma tôn thành mấy đoạn, bàn tay gã miết mạnh, lĩnh vực vỡ tan, tiêu tan trong hư không. Ma tôn cũng bị gã nắm trong tay như con gà con.

“Đồ lén lút, lập tức rời khỏi thân thể Sát Hoàng không thì ta sẽ khiến ngươi thần hồn cùng bị diệt.” Năng lượng trên tay gã thoạt ẩn thoạt hiện, sẵn sàng bạo phát bất cứ lúc ào. Không gian quanh ma tôn cũng bị khí vực không gian ngưng kết, tàn hồn không còn đường chạy nữa.

“Đừng, đừng hủy tàn hồn của bản tôn.” Ma tôn kinh hoảng thất thố ré lên, một sợi tơ vàng mong manh thò khỏi trán Sát Hoàng, nhưng không hoàn toàn thoát ly thân thể.

“Nếu ngươi tha cho bản tôn, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật cực lớn của Thánh điện.” Tàn hồn do dự một chốc rồi nghiến răng lớn tiếng cầu xin.

break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc