Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 537: Thánh sơn xuất kích

Trước Sau

break
“Vốn tại hạ tuy là thánh tiềm giả tối ưu tú trong cốc nhưng so với cốc chủ và Diệp Phong cao cao tại thượng đó thì không đáng gì, dù họ đoạt mất tiểu sư muội thì tại hạ cũng chỉ biết nín nhịn, chấp nhận khuất nhục.”

“Bất quá, khi thám tử của thánh sơn các vị bị bắt, xuất hiện trước mặt tại hạ thì tại hạ biết cơ hội của mình đã đến.” Nam tử cười âm lạnh: “Mượn tay thánh sơn, tại hạ không chỉ báo thì được cốc chủ và Diệp Phong, mà còn có thể đoạt lại tiểu sư muội, các vị cũng cần tại hạ trợ giúp…”

Các võ hoàng thánh sơn đều trầm ngâm, hồi lâu sau Kim tông tông chủ lên tiếng: “Trừ cung cấp tin tức thì ngươi giúp được gì bọn ta? Còn nữa, bọn ta làm cách nào biết tin ngươi cung cấp có phải cái bẫy của Võ hoàng đồng minh hay không? Ngươi không có cách chứng minh thân phận hay những lời mình nói là thật.”

“Lẽ nào các vị coi thường tin tức của tại hạ?” Nam tử ngạo nghễ ngẩng lên: “Chỉ với tin đó đủ để các vị chuyển bại thành thắng.”

Khí thế của nam tử tràn ra, thể nội dấy lên mùi tanh, năng lượng đen bầm màu máu tràn ra, quả thật là tu vi võ tôn tứ giai, cũng là độc huyết chi công chính tông, trừ đệ tử Bách Thảo cốc, không ai luyện được độc công đến mức này. Các võ hoàng tại trường thoáng nhìn là biết độc chất không tầm thường, không phải đệ tử rất có địa vị trong Bách Thảo cốc thì không thể tu luyện loại độc huyết cao cấp thế này.

Họ không hoài nghi gì thân phận của nam tử.

“Còn về tin tức tại hạ cung cấp, tin rằng với trí tuệ của vị sẽ phán đoán được, còn không tin thì cứ đem tại hạ xử quyết. Trên đường xuống suối vàng tại hạ sẽ cung hầu chư vị đại giá quang lâm.” Nam tử rất cuồng, nhưng chính nét này mới khiến Ngũ hành tông tông chủ tăng thềm phần tín nhiệm y.

Nếu y là nội gián của địch nhân thì phải cẩn thận, tìm mọi cách hiến kế cho thánh sơn, chứ không phải có biểu hiện như kẻ si tình, bỏ sinh tử ra ngoài thế này.

Đương nhiên tất cả có thể là do đối phương biểu diễn, bất quá biểu diễn kiểu này quá nguy hiểm. Những đại nhân vật cao cao tại thượng nếu người khác nói năng bằng thái độ đó, thì e chưa vào chính đề đã bị mất mạng, ít nhất cũng bị hất bay, làm sao được phép ngông nghênh?

Đây mà là mưu kế thì kẻ bày ra không ngu xuẩn cũng điên cuồng, với nhận thức của họ về Diệp Phong thì điều đó không phải tính cách của gã. Trong tiềm thức, chúng võ hoàng tin tưởng lời nam tử tám phần.

Trong lúc thánh sơn võ hoàng do dự thì trong điện lại vang lên tiếng báo có tin, chúng nhân đều vui mừng.

“Ngươi ra ngoài điện đợi, bọn ta thương nghị xong sẽ quyết định.” Kim tông tông chủ sai nữ đệ tử đưa nam tử lui ra rồi gọi đệ tử đang đợi vào bẩm báo.

“Thanh Mộc tông Hoàn sư đệ đã về, đang đợi hầu kiến ở ngoài kia.”

“Mau cho vào.” Lại một thám tử trở về, đúng là niềm vui bất ngờ với thánh sơn, có thể sẽ qua đó biết thêm tin tức hữu dụng.

Hỏi han xong, Hoàn sư đệ mang về tin tức cũng gần y hệt với nam tử cung cấp. Chúng võ hoàng suy đi đoán lại hồi lâu cũng không có sơ hở gì.

“Xem ra lời đệ tử Bách Thảo cốc đó đều là thật.” Vệ lão chậm rãi nói.

“Diệp Phong đã hợp lực cả đại lục để đối phó với chúng ta…” Kim tông tông chủ tỏ vẻ ngưng trọng gật đầu: “Những thế lực này đều một lòng đi theo, xem ra lời tiểu tử ban nãy là Diệp Phong có thực lực sánh với cao giai chiến trận không phải giả. Các vị thấy thế nào?”

“Hoàn nhi, bao nhiêu sư thư muội đều bị các thế lực ở đại lục bắt, vì sao con lại thoát được một mình? Còn nữa vì cớ gì mà con chần chừ hai ngày mới về?” Những đệ tử Ngũ hành tông này đều là cốt cán, thường không phản bội tông môn, nhưng việc này quá nghiêm trọng, họ buộc phải cẩn thận.

“Đệ tử xưa nay cẩn thận nên rời thánh sơn xong thì tìm một chỗ kín đáo ẩn mình…” Nam tử này hơi đỏ mặt, hiển nhiên hổ thẹn.

“Biết giữ mình, để người khác xông lên trước, thông minh.” Mọi võ hoàng tại trường không trách phạt, lần này y lập công lao cũng vì tính cẩn thận đó.

Được tông chủ cổ vũ, thám tử mới lấy được dũng khí, ngữ khí cũng trơn tru hơn: “Sau đó, đệ tử phát hiện quanh thánh sơn mai phục không ít cường giả, tận mắt một sư đệ bị bắt. Nếu con xông ra thế nào cũng bị bắt, nên đệ tử xé y phục, rồi dùng Bế khí được tông chủ ban cho, đi qua một động huyệt thông với bên ngoài thánh sơn.”

“Rời thánh sơn một quãng xa thì đệ tử giả bộ đi lung tung về phía lối vào thánh sơn, quả nhiên nhanh chóng bị phát hiện.”

"Thông minh.” Võ hoàng tại trường đều là người thông minh, nghe là hiểu ảo bí.

Nếu đệ tử họ Hoàn cứ đi ra ngoài, dù sử dụng bế khí đơn cũng sẽ khiến đối phương hoài nghi, chỉ cần tra hỏi là không thể giấu được. Y lại làm ngược, ẩn tàng một thời gian rồi tìm được cách thích hợp để quay lại thánh sơn, thành ra đối phương mới hiểu lầm y là người ngoài đi lạc, chỉ cần hơi trấn định là sẽ qua được.

“Chúng đuổi đệ tử khỏi phạm vi thánh sơn, đệ tử cứ thế ung dung vào Võ Nguyên đại lục, thu nhận được tin tức.”

“Ngươi làm cách nào về được thánh sơn?”

“Đệ tử vốn cũng bí cách, nếu nếu hiện lần nữa, đối phương khẳng định sẽ sinh nghi, thành ra mới chần chừ mất hai ngày. Bởi đệ tử không có cơ hội về thánh sơn.” Thánh sơn võ hoàng gật đầu hiểu ý.

“Đang lúc đệ tử trù trừ thì phát hiện thinh không dày đặc cường giả tôn cấp trở lên, tụ tập dày đặc ở phía đông nam hư tìm kiếm gì đó. Đệ tử biết đây là cơ hội tuyệt hảo nên điên cuồng chạy về phía tây bắc, từ đó lén vào thánh sơn, may mắn không gặp địch nhân mai phục, có thể chúng đang dồn sang tìm gì đó ở hướng đông nam.”

Chúng võ hoàng giật mình, xem ra những lời võ tôn Bách Thảo cốc nói ban nãy không phải dối trá. Cả hai lén trốn về, bằng không vì sao Võ hoàng đồng minh lại tìm kiếm rình rang như thế?

Võ hoàng đồng minh nhất định cho rằng đã bắt được mọi thám tử. Nếu việc này có mưu đồ gì thì họ không cần bày ra vở diễn đó, thám tử thánh sơn bị bắt hết rồi thì họ diễn kịch cho ai xem?

Lời nam tử Bách Thảo cốc là thật thì y không thể là nội gián do địch nhân phái đến, thử nghĩ mà xem, lấy đâu ra nội gián khai thật hết? Chúng võ hoàng đều tin nam tử này vì tiểu sư muội, vì báo thù Diệp Phong và sư môn nên mới đến đây.

“Được rồi, ngươi lui xuống đi, ngươi đã lập đại công, nhất định sẽ được trọng thưởng.” Kim tông tông chủ phất tay, đệ tử họ Hoàn hoan hỉ lui xuống, lão lại dặn: “Đưa tiểu tử ban nãy lên đây, xem hắn có cách gì giúp chúng ta chuyển bại thành thắng.”

Nam tử lại được đưa vào điện, nhìn các võ hoàng một vòng rồi nhạt nhẽo nói: “Thế nào, các vị quyết định chưa? Giết chết hay tin tại hạ?”

“Bọn ta đã thương thảo xong, quyết định cho ngươi cơ hội. Nói đi, ngươi mang lại lợi ích gì cho thánh sơn, ngươi cũng cần bọn ta lấy gì ra đổi?” Ngũ tông tông chủ không chấp thái độ của nam tử, một tiểu tử chán đời thì có gì đáng để so đo.

“Tại hạ có một cách khiến các vị có cơ hội chế trụ Diệp Phong, lúc đó hắn không chỉ không thể chống đối thánh sơn, thậm chí các vị có thể lợi dụng hắn để tiêu diệt võ hoàng ngục sơn.” Nam tử ngạo nghễ nói, chúng nhân cả kinh, còn có việc tốt thế nữa sao?

“Cách gì?”

“Các vị bình tĩnh, sao không hỏi thù lao tại hạ cần là gì?”

“Nói mau.” Ngũ tông tông chủ giục giã.

“Tại hạ có hai điều kiện. Thứ nhất mặc kệ các vị phải trả gì thế nào, trong thời gian ngắn khiến tại hạ tấn thăng võ hoàng cảnh giới mà không phải hi sinh tiềm lực, tin rằng việc này với các vị không khó…”

“Nếu ngươi thật sự khiến bọn ta áp chế được Diệp Phong thì giúp ngươi tấn nhập võ hoàng không phải việc gì khó khăn.” Ngũ tông tông chủ gật đầu, đối phương càng đòi hỏi nhiều thì càng yên tâm, người có yêu cầu bao giờ cũng dễ bị khống chế.

“Thứ hai, mỗ cần tiểu sư muội.” Nam tử nói nghiêm túc.

“Việc này không khó gì.” Thánh sơn võ hoàng đều mỉm cười, nếu họ đánh bại Võ hoàng đồng minh, lẽ nào còn không có được một tiểu nha đầu? Còn tiểu nha đầu và tiểu tử này có tình nghĩa không thì liên quan gì đến họ?

“Ngoài ra, tuy tại hạ trợ giúp các vị nhưng không có nghĩa là tại hạ đầu quân cho thánh sơn, khi các vị thực hiện lời hứa xong, tại hạ sẽ đưa tiểu sư muội về đại lục ẩn cư, sau này các vị không được quấy nhiễu. Còn nữa, trước khi tại hạ cho biết tin, các vị phải lấy danh thánh điện thề độc, không được hủy lời hứa thì tại hạ mới yên tâm.” Nam tử có vẻ nghiêm túc.

"Chuyện đó..." Chúng võ hoàng hơi do dự, đối phương không theo thánh sơn cũng không sao, họ không thiếu một võ hoàng, nhưn lấy danh thánh điện thề độc thì không đùa được.

“Chư vị nếu không có ý gia hại mỗ, sao không thề độc nhỉ?” Nam tử cười lạnh.

“Được, bọn ta đồng ý với ngươi.” Các võ hoàng đều thề, chỉ cần biện pháp của nam tử khả thi, họ sẽ không có lòng gia hại y. Chỉ cẩn giải trừ được mối uy hiếp từ Diệp Phong, nam tử Bách Thảo cốc này không đáng cho họ để ý.

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc