Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 535: Đại chiến sắp nổ ra

Trước Sau

break
Tạ cốc chủ rùng mình.

Bách Thảo cốc từng là một trong thất tông tam bang ngũ thế gia, tất nhiên biết linh khí trong thánh sơn thế nào. Họ tuy chiếm cứ một động thiên phúc địa nhưng so với thánh sơn nối liền với thánh địa thì chỉ là trò trẻ con.

Nếu được một mảnh đất linh khí sung mãn trong thánh sơn làm căn cơ cho Bách Thảo cốc bồi dưỡng dược thảo thì sau này đơn dược và độc dược của bản cốc sẽ tăng tiến một tầng, là chỗ dựa để phát triển thực lực.

“Diệp minh chủ... làm chủ được việc đó?” Nếu thật có thể công phá thánh sơn, đương nhiên tiêu điểm thời hậu chiến sẽ là phân phối phần đất trong đó. Tuy hiện tại Diệp Phong có vô thượng quyền uy và thực lực trong đồng minh, nhưng đem một khu đất tốt bậc nhất thánh sơn cho thế lực không mạnh, cũng không công lao gì như Bách Thảo cốc tất gặp không ít trở ngại.

Không nói đâu xa, ngay tứ đại thế lực từ ngục sơn thoát ra, họ muốn thành tựu thánh giai tại đại lục tất phải dựa vào điều kiện tu luyện ở thánh sơn. Họ dốc lòng đi theo Diệp Phong, mục tiêu trừ hạ được thánh sơn Ngũ hành tông thì là mưu cầu tu luyện tại đó chiếm quá nửa. Lúc trước họ được tự do, nhất thời hưng phấn không nhân cơ hội triệt để khống chế thánh sơn mà nháo nhào về đại lục, giờ không biết bao nhiêu người đang hối hận lúc trước không lưu lại thánh sơn tự do tu luyện.

“Có chút phiền hà, tại hạ sẽ tự giải quyết, Tạ cốc chủ không cần lo lắng.” Gã xua tay nói: “Nếu Tạ cốc chủ có độc vật thích hợp thì cũng không thành vấn đề.”

“Được, thành giao.” Tạ cốc chủ cười vang gian hoạt, vỗ bàn nói: “Chỉ là lão phu muốn biết Diệp minh chủ kiểm định bằng cách nào mà biết chất độc lão phu giao cho có thích hợp với tiêu chuẩn hay không? Không thể nào khi minh chủ lên đó…”

Tạ cốc chủ hiển nhiên đoán ra phần nào mục đích của Diệp Phong nhưng không nói rõ ràng, nhẹ giọng tiếp tục: “…đến đó thực nghiệm rồi mới thực hiện ước định với lão phu chứ?”

Ai biết được gã tiến nhập thánh địa rồi có về đại lục không? Tuy thánh địa có lệ phái thánh sứ xuống nhưng tỷ lệ các thánh sứ từng là thánh tiềm giả cực ít, mấy vạn năm nay cũng chỉ có một hai người. Những thánh tiềm giả quay về Võ Nguyên đại lục đó đều bưng kín miệng bình về tình hình của thánh địa, Bách Thảo cốc và các thế lực đều không biết những hạt giống tốt được gieo vào đó kết quả thế nào.

“Bất tất, ở ngay Võ Nguyên đại lục, tại hạ cũng có thể kiểm nghiệm chất độc của quý cố có tác dụng không.” Diệp Phong cười thần bí, trong tay Yêu điện còn một thánh giai thật sự, lấy ra thực nghiệm là cực kỳ thích hợp.

“Bất quá Tạ cốc chủ phải cho thêm giải dược hoặc cách giải cứu.” Gã không định giết hỏa nguyên thánh sứ bằng chất độc thử nghiệm, để đối phương lại còn nhiều tác dụng.

“Tạ mỗ hiểu.” Sau một lúc đàm luận, Tạ cốc chủ cũng quen dần với những thứ cổ quái trong tay Diệp Phong, tuy không dám nghĩ gã có trong tay thánh giai nhưng gã nói là có cách thử độc thì ông ta cứ cọn cách tin tưởng. Chỉ cần sau cùng gã tuân thủ ước định thì Bách Thảo cốc được lợi lớn trong việc này.

“Tạ mỗ về sắp xếp, sẽ nhanh chóng phái người đưa độc chất Diệp minh chủ cần đến đây.” Tạ cốc chủ hớn hở quay về, không mang theo cả tôn nữ Tạ Tú Phương, trước sau gì cũng để cô ở lại Vô Song môn, hơn nữa phản ứng của tiểu tử Trương Bách Cường cho thấy y không bạc đãi cô thì Tạ cốc chủ quá yên tâm. Hà huống tôn nữ vị tất đã nguyện ý theo về.

Diệp Phong lặng lẽ nhìn về hướng thánh sơn, miệng lẩm bẩm: “Mỗ, nên chuẩn bị mọi việc về lần quyết chiến này.”

oOo

Thánh sơn. Tổng bộ Ngũ hành tông và Thánh điện võ hoàng kiến lập.

“Quái lạ, đám man tử đáng ghét đó vì sao trong lúc quan trọng này lại đột ngột liên tiếp xuất hiện cường giả đột phá hoàng cấp?” Một cao cấp tuần sát sứ gằn giọng: “Công pháp tu luyện Thánh điện để lại cho chúng không phải đã hạn chết chúng đột phá tu vi rồi sao?”

“Vệ lão hà tất nổi giận vì một bọn điên như thế? Dù đám man tử này xuất hiện mấy vị hoàng cấp cường giả, thì vẫn không uy hiếp được chúng ta.” Duệ Kim tông tông chủ Kim Tiết cười nhạt: “Địch nhân lớn nhất của chúng ta bây giờ là tù phạm và hung đồ đào tẩu khỏi ngục sơn, chỉ cần giải quyết xong chúng, mấy man tử lợi hại trong ngục sơn này không chống nổi một đòn của chúng ta.”

“Nhưng để chúng ở trong thánh sơn trước sau cũng là mối họa.” vệ lão nhíu mày, nói đầy bất an.

“Không sao, ở ngục sơn đó, chỉ cần chúng ta không chủ động công kích, thì với năng lực của chúng còn dám chạm vào chúng ta sao?” Từng xung đột với Diệp Phong mấy lần, Ninh Thu Vũ nãy giờ lạnh lùng cũng chen lời: “Nếu không phải man tử có sinh mệnh lực ngoan cường, rất khó giải quyết trong một lần mà xong thì với uy lực cao giai ngũ hành chiến trận thi chúng ta quét sạch một mẻ cho xong. Nhưng chúng ta cần dồn tinh lực vào phản công các tù phạm ngục sơn. Việc này vì man tử đột ngột xuất hiện hoàng cấp cường giả mà chúng ta chần chừ lâu quá, không thể kéo dài hơn nữa.”

“Không sai, Thánh điện thánh sứ không biết lúc nào mới xuống, tù phạm tuy tạm thời không thể gây họa nhưng nếu chúng câu kết với Yêu điện hoặc tiểu tử thần bí Diệp Phong đó xuất hiện, cùng Sát Hoàng liên thủ thì sẽ là biến số rất lớn với thánh sơn.”

“Chúng ta phải nhanh chóng tiễu trừ nhóm hung đồ không biết sống chết gì đó, lắm lại quyền uy ở Võ Nguyên đại lục thì dù có chuyện gì, quyền chủ động cũng nằm trong tay chúng ta, còn man tử… chỉ cần chúng tạm thời không hành động gì khác lạ thì không nên chạm đến chúng, tránh phân tán và giảm bớt thực lực của mình.”

Trong các võ hoàng Ngũ hành tông có một bộ phận là tuần sát sứ, thi nhau đồng ý quan điểm này. Vu võ trong ngục sơn mới chỉ hình thành uy hiếp, trong thời gian ngắn không đủ năng lực gây phiền cho thánh sơn, Vu võ tộc rất dẻo dai, dù song phương thực lực chênh lệch cũng không dễ tiêu diệt, nên phương án tốt nhất là cứ gạt sang bên, đợi khi giải quyết xong việc ở đại lục rồi xử lý Vu võ tộc sau mới không cập rập.

“Lão phu chỉ lo vạn nhất đám man tử này nhân lúc chúng ta tiêu diệt thế lực ở đại lục mà gây loạn thì chúng ta sẽ hai đầu thụ địch, tình thế không lạc quan được…” Vệ lão cũng biết thế nhưng trong lòng lão không hiểu sao vẫn dấy lên cảm giác bất an, chỉ là không tìm được nguyên nhân, đành cho rằng Vu võ tộc ở ngục sơn có thực lực ảnh hưởng được đến thánh sơn mà thôi.

“Hừ, một bọn man tử ngu xuẩn, tuy thực lực cao cường nhưng chúng làm cách nào biết cách lợi dụng lúc chúng ta phản công để nhân cơ hội giáp công?” Một tông chủ hừ lạnh: “Dù chúng thật sự hành động thì với cao giai chiến trận của chúng ta liên thủ thì ở đại lục làm gì có địch thủ? Chỉ cần cao giai chiến trận bất bại, chúng ta vĩnh viễn đứng ở vị trí bất bại; tiêu diệt địch nhân là việc sớm muộn mà thôi.”

Ngũ hành tông tông chủ đều tỏ vẻ ngạo nghễ, nhiều lần giao phong với thế lực của ngục sơn khiến họ nắm vững được cao giai chiến trận đồng thời cực kỳ tự tin, phảng phất Võ Nguyên đại lục không còn ai uy hiếp được họ. Tuy chiến trận này ước thúc rất cao, lúc nào năm người cũng phải đi cùng nhau, nhưng thế thì sao? Chỉ cần lần lượt tiêu diệt hết địch nhân thì đại lục sớm muộn cũng là của họ.

Vệ lão không nói, ngay cả lão cũng thấy mình quá lo xa, chỉ là trong lòng cứ nóng lòng, không thể yên được.

“Bất quá nói ra cũng lại, gần đây các thế lực nội gián ở đại lục không hề đưa tin tức về.” Một võ hoàng đột nhiên tỏ vẻ lấy làm lạ.

“Cũng không có gì lạ, một năm nay đại lục sóng yên gió lặng, chẳng có việc gì đặc biệt phát sinh. Tin tức lần nào họ đưa về cũng na ná như nhau, không hai thế lực có mâu thuẫn thì cũng là vì lợi ích nào đó mà tranh đấu…” Thanh Mộc tông tông chủ khinh thường: “Một bọn vô tri, chỉ biết tranh đoạt lợi ích, không bao giờ thành khí.”

“Nếu chúng không tranh đấu, chúng ta lấy đâu ra cơ hội đoạt lại ưu thế?” Ninh Thu Vũ cười yêu diễm, tư dung khiến chúng nhân điên đảo.

“Nhưng nếu chỉ một thế lực không truyền tin thì cũng bình thường, nhưng mấy thế lực có liên hệ với chúng ta đều bặt tin, việc này đáng để xem xét.” Võ hoàng đó hiển nhiên tâm tư cẩn mật, tìm ngay ra sơ hở, cũng là điểm Diệp Phong không để ý. Gã không tín nhiệm những thế lực này, nên không sai thám tử đến mê hoặc đối phương.

“Như thế quả thật hơi kỳ quái.” Chúng nhân thoáng trầm ngâm, đều thấy có điểm không ổn.

“Lẽ nào liên hệ giữa họ với chúng ta bị phát hiện rồi?”

“Không thể nào tại mọi thế lực đều bị phát hiện cùng lúc? Sự tình có gì đó mờ ám.”

“Không có thông tin của họ, chúng ta bị khốn tại thánh sơn, đúng là như mù như điếc, rất bất lợi.”

Duệ Kim tông tông chủ giơ hai tay ra hiệu cho chúng nhân nhân im lặng rồi từ tốn nói: “Muốn biết chuyện gì cũng không khó, họ không chủ động liên hệ với chúng ta thì chúng ta chủ động tìm họ.”

“Các tông môn đều có không ít đệ tử trung can, việc thăm dò tin tức này, nếu phái người tu vi quá cao đi sẽ dễ bại lộ, chi bằng phái vài võ sư hoặc võ tông đi một vòng đại lục, thuận tiện hỏi các thế lực đó xem vì sao không truyền tin cho chúng ta.”

“Cứ làm thế đi.” Chúng nhân đều chấp nhận.

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc