Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 530: Tiểu Hôi xuất quan

Trước Sau

break
Diệp Phong đưa Trương Bách Cường về Vô Song môn, thương thế của y cực nặng nhưng với người thông hiểu nguyên nguyên lực như gã thì không phức tạp lắm. Trên đường về, gã đã đả thông huyết mạch cho y, lưu lại một luồng nguyên nguyên lực cực kỳ ôn hòa. Nên Trương Bách Cường hiện tại trừ thoát lực ra thì không đáng ngại gì. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là lành lại.

Diệp Phong muốn Tạ cô nương chuyển lời giao dịch đến gia gia, tất nhiên không định lấy Trương Bách Cường ra làm con bài. Trong lúc tiếp xúc, gã phát hiện được uy lực của độc dược Bách Thảo cốc. Gã đang chuẩn bị cho việc tiến nhập thánh địa, không thể đoán được tình huống vào đó rồi sẽ thế nào, Bách Thảo cốc nghiên cứu độc dược vô số năm, nếu bảo họ nắm trong tay những loại độc bất chấp được tu vi của đối phương cũng không lạ.

Diệp Phong muốn tìm hiểu bí mật đó nên mới nhờ Tạ cô nương mời cốc chủ Bách Thảo cốc đến giao dịch. Có những loại độc, có khi vào tay gã lại phát huy hiệu quả không ngờ. Chuẩn bị thêm một vài con bài cho tương lai không có gì sai và cũng không thừa.

Sắp xếp xong cho Trương Bách Cường, gã từ Vô Song môn về Mộ Dung gia. Lúc đó Thẩm Lan và bọn Mộ Dung Yên, gã được họ cho biết Tử Thanh và Hồng Diệp đã vào vạn niên linh trì bế quan, cầu đột phá đến võ hoàng, tương lai có thể cùng gã tiến nhập thánh địa.

Xử lý xong mọi việc, gã mới nghỉ ngơi đợi các phương thế lực đến.

oOo

Diệp Phong và Thẩm Lan sánh vai đi trong Mộ Dung phủ, đột nhiên từ sau hòn giả sơn thò ra một cái đầu xinh xắn. Chính là Vũ Hân bị Mộ Dung Yên đưa về khi trước.

Vũ Hân hấp háy mắt, ra vẻ khó quyết định, vừa muốn bước lên nói với gã nhưng lại không đủ dũng khí.

Diệp Phong và Thẩm Lan tu vi cỡ nào, sớm đã biết có khí tức sau lưng. Thẩm Lan liếc gã tựa hồ muốn nói: Xem nợ phong lưu của huynh kìa, còn gã cười khổ xòe tay như muốn thanh minh mình và nữ nhân này không có quan hệ đó.

Thẩm Lan lúc đó quay lại cười với Vũ Hân: “Vị thư thư này tìm Phong có việc sao?”

Vũ Hân giật mình, như con thỏ bị dọa khiếp, nhấc chân định chạy nhưng nghĩ đến mục đích tới tìm Diệp Phong thì lại lấy dũng khí, từ sau giả sơn đi ra, khép nép nói: “Diệp Phong, ngươi định liên hợp mọi thế lực ở đại lục để đối phó thánh sơn?”

“Đúng, từ đầu mỗ và thánh sơn chắc chắn sẽ thành địch nhân.” Diệp Phong thở dài, không biết nên giải thích thế nào. Vũ Hân dù gì cũng là người thánh sơn.

“Vì sao? Võ Nguyên đại lục xưa nay do thánh sơn quản lý, không phải ổn lắm sao?” Vũ Hân hơi giận.

“Trật tự đó do thành điện định ra. Vì sao một toán người khốn kiếp vì tham lam mà bị tống đến thánh địa lại còn muốn nhúng tay vào việc của Võ Nguyên đại lục?” Diệp Phong nhạt nhẽo hừ lạnh, ánh mắt trong vắt nhìn lên mặt Vũ Hân: “Để giành phần thắng trong chiến tranh tại thánh địa, chúng không ngại lừa cả đại lục, hấp dẫn nhưng thánh tiềm giả vô tri thay nhau biến thành tốt thí. Mấy vạn năm nay, có bao nhiêu đại lục võ giả vì thế mà mất mạng, lẽ nào cô nương không biết?”

Sắc mặt Vũ Hân nhợt nhạt, cô từ thánh địa xuống phục dịch nên hiểu được phần nào tình huống trên đó, Diệp Phong nói không sai tí nào. Thánh tiềm giả tiến nhập thánh địa sau cùng sống sót ngồi lên bảo tọa thánh giai cấp cao không đầy một phần trăm.

“Còn nữa… chúng vì duy trì thống trị mà tìm đủ lý do tống các võ hoàng cường giả ở đại lúc có thể uy hiếp đến thánh sơn và Ngũ hành tông vào ngục phong, hơn nữa dùng toàn thủ đoạn cưỡng bách. Chờ đợi họ ở phía trước, không là những năm tháng và nguy hiểm giày vò đến chết thì thành cao cấp đả thủ, đến thánh địa bán mạng cho Thánh điện.”

“Trận tự đó lẽ nào cô nương cho rằng đương nhiên phải tồn tại? Không nên phá đi?” Diệp Phong nghiêm sắc mặt nhìn thẳng vào Vũ Hân, còn cô yếu thế, cơ hồ không dám nhìn gã. Cô chỉ là một cô nương đơn thuần, biết gã nói có lý, nên không phản bác được.

Nhưng cá lớn nuốt cá bé là chân lý của thế giới này. Nếu gã không phơi bày sự thật tàn khốc trước mặt Vũ Hân thì cô cũng không nghĩ ra được. Thánh điện... thật sự đáng ghét vậy ư? Vũ Hân hơi hoang mang.

“Ta cũng là thánh sơn tuần sát sứ, vì sao ngươi không giết luôn ta đi.” Vũ Hân rơi xuống hai hàng lệ.

“Mỗ chỉ lật đổ sự thống trị của Thánh điện chứ không giết sạch người Thánh điện. Cô nương không có sai lầm gì, vì sao tại hạ phải giết cô nương?” Thấy cô khóc, gã cũng mềm lòng, lên tiếng giải thích.

“Còn những người khác của thánh sơn, ngươi sẽ giết họ?” Vũ Hân đầm đìa nước mắt ngẩng lên hỏi.

“Kẻ đáng chết, không tên nào thoát được. Không đáng chết, mỗ tuyệt đối không bao giờ lạm sát…” Gã đáp bình thản.

Vũ Hân ngơ ngẩn hồi lâu rồi như hạ quyết tâm nói: “Nếu các ngươi công kích thánh sơn, ta cũng đi.”

“Cô nương đi làm gì?” Gã nhíu mày không vui: “Cô nương ở lại Mộ Dung gia, tại hạ đảm bảo bình an cho cô nương. Nếu cô nương quyết về thánh sơn, lúc đại chiến, tại hạ không thể chiếu cố được.”

Vũ Hân cười thê lương lắc đầu: “Với thực lực của ta, về thánh sơn có tác dụng gì? Ta chỉ muốn tận mắt thấy, thật ra ngươi có lạm sát vô cớ không mà thôi.”

“Có ai thật sự vô tội…” Diệp Phong bật cười lắc đầu: “Cô nương muốn đi, tại hạ không ngăn. Hy vọng đến lúc đó, cô nương không làm việc gì ngốc nghếch.”

Nói đoạn gã nắm tay Thẩm Lan bước đi, để lại Vũ Hân mặt đầy phức tạp, không hiểu nghĩ ngợi gì.

“Phong! Huynh yên tâm, đến lúc đó muội sẽ tự thân trông nom, không để nàng ta đi lung tung.” Thẩm Lan mỉm cười, biết Diệp Phong ác khẩu nhưng mềm lòng, nên dịu giọng khuyên.

Diệp Phong nắm tay cô cười vui: “Ta nợ nàng ta một món nợ, cũng vì ta mà nàng ta bị cuốn vào vòng bạo loạn, ta thật không muốn nàng ta gặp chuyện gì.”

“Không cần giải thích, muội biết không phải huynh thích nàng ta.” Thẩm Lan khả ái trêu, ai người lại vui vẻ đùa nhau.

oOo

Giữa Yêu ma sâm lâm, trong một sơn cốc xanh um.

Sơn cốc vốn thập phần bình tĩnh hài hòa đột nhiên dấy lên khí thế bàng bạc quét khắp mấy trăm dặm. Trong cốc sâu, mộc nguyên khí tức hùng hậu bùng lên khiến cả sơn cốc lắc lư, chấn động đất trời.

Về phía Yêu điện, một toán yêu hoàng bao gồm - - Bạch hổ, Cửu vĩ hồ, Lục túc thanh văn giao… cùng nhìn xuống sơn cốc.

“Tiểu tử này sau cùng cũng kích phát được thần mạch rồi hả?”

“Theo khí thế này, e rằng trực tiếp tấn nhập lục giai.” Lục giai tức là hoàng cấp của võ giả.

“Quả nhiên là mộc linh thú được trời ban thần mạch, chỉ xung phá huyết mạch là đạt đến đẳng cấp chúng ta mất mấy trăm năm.” Chúng yêu hoàng đều ghen tị, mười năm từ tam giai tấn nhập lục giai, nhân loại còn có Yêu vương và Diệp Phong với nghịch thiên công pháp đạt thành được, chứ với yêu thú, trừ ngũ hành thần mạch linh thú được đất trời tạo dụng thì không chủng loại nào đạt đến.

Trong sơn cốc đột nhiên sáng rực thanh quang, tiếp đó một dải sương đặc màu lục bao phủ thân thể to lớn, hình dáng giống nhân loại bảy phần bay lên. Lục sắc nùng vụ lơ lửng trên không thì cấp tốc co lại, sau cùng chỉ còn bằng đầu người, từ trong thò ra một khuôn mặt trẻ nít khả ái. Không phải Tiểu Hôi thì ai?

Nếu Diệp Phong ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc, Tiểu Hôi hiện giờ không khác gì trước, nhưng khí thế bàng bạc toát lên khiến người ta khó tưởng tượng tiểu tử này mười năm trước chỉ là tam giai yêu thú phổ thông.

"Phong ca ca! Phong ca ca đâu?" Tiểu Hôi nhô lên hụp xuống mấy cái, tốc độ như ánh chớp đến trước mặt chúng yêu hoang, hỏi bằng giọng ngây thơ trẻ nít.

“Tiểu tử, có biết lễ mạo là gì không?” Lục túc thanh văn giao tức giận: “Lúc trước cũng nhờ lão Giao này thì ngươi mới đạt đến thành tựu hôm nay, xuất quan rồi sao không biết cảm tạ lão Giao mà chỉ biết hỏi mỗi Phong ca ca?”

"Hừ!" Tiểu Hôi nhíu cái mũi như anh nhi, líu lo nói: “Các ngươi lúc trước chỉ biết bắt nạt ta, một lô năng lượng loạn xạ đó hại ta đến khổ. Trên đời chỉ có Phong ca ca đối tốt với ta, đương nhiên ta phải tìm đầu tiên.”

“Bọn ta đều muốn tốt cho ngươi, bằng không làm gì có chuyện ngươi kích hoạt huyết mạch nhanh thế.” Chúng yêu hoàng đều bất phẫn, hảo tâm mà lại bị biến thành ý xấu.

“Vì các ngươi còn có chút lợi ích đó nên Tiểu Hôi ta đại nhân hữu đại lượng, lúc báo thù sẽ xuất thủ nhẹ hơn.” Tiểu Hôi cười gian giảo đầy nhân tính hóa, thân ảnh đột nhiên mơ hồ.

“Tiểu tử khốn, dám lấy oán báo ơn hả.” Lục túc thanh văn giao ré lên đầu tiên, một bóng xanh thoáng qua, thân thể to lớn của nó bị đánh trúng, loạng choạng tên không rồi văng đi.

Tiếp đó các yêu hoàng khác thi nhau trúng chiêu, chỉ ba hơi thở, mọi yêu hoàng tại trường không ai thoát nạn, đều bị bóng xanh loáng qua rồi văng phịch đi. Tốc độ nhanh đến độ không ai nhìn rõ, cả Bạch hổ có thực lực cao nhất cũng không thoát được kiếp nạn.

“Hi hi! Lần này chúng ta hết nợ.” Tiểu Hôi lơ lửng trên không vỗ tay, chuồn khỏi hiện trường.

“Xú tiểu tử này, đừng để ta bắt được ngươi.” Chúng yêu hoàng rất rõ tốc độ của mộc linh thú, đuổi theo chỉ tổ rước nhục. Bị đánh cũng chỉ biết tự nhận xui xẻo, ai bảo lúc rèn luyện Tiểu Hôi, không ai có hảo ý?

Tiểu Hôi nhớ rất kỹ, ai bắt nạt nó nhiều là bị đánh đau, bắt nạt ít thì chỉ bị đnáh thoáng qua. Nó quả thật ân oán phân minh phi thường.

Tóm một ngũ giai yêu thú, Tiểu Hôi hỏi han cẩn thận đoạn lao cực nhanh về phía Mộ Dung gia.

“Phong ca ca! Tiểu Hôi đến giúp ca ca đây.” Giọng nói non nớt vang vọng trên tầng không Yêu ma sâm lâm, hồi lâu không tan.

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc