Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 526: Cứu tinh tới

Trước Sau

break
Cổ họng lão giả nuốt một nước bọt, túc sát chi khí từ khí tức của Diệp Phong khiến lão thật sự hiểu được thế nào là sợ hãi trước cái chết.

"Tru thần: Giảo sát.” Không cần chuẩn bị nhiều, gã xòe hai tay, vô số đạo tiễn quang hiện lên trong không gian, nhanh chóng chuyển động, vây lấy lĩnh vực của lão giả, điên cuồng xuyên qua kim ti lĩnh vực. Với số lượng tiễn quang cực kỳ kinh nhân thì hoàn toàn không gì chống nổi, đàn tính phòng ngự đặc biệt cũng không ngăn được tiễn quang sắc bén vô địch, tiễn quang càng lúc càng quay nhanh, phạm vi nhỏ dần, mọi vật chất và năng lượng không thuộc lĩnh vực của Diệp Phong đều bị hủy diệt sạch sẽ trong khoảnh khắc, ngay cả dấu tích cũng không còn.

“Ngươi không nên lấy Vô Song môn ra uy hiếp ta.” Một thất giai võ hoàng mất mạng, Diệp Phong cũng phải thở dài, bất quá cái chết của lão giả không khiến gã cảm khái gì nhiều. Gã nhìn về Vụ Ẩn sơn mạch, khí bạo lại vang lên, thân ảnh như đạn pháo bắn đi, lao về vị trí có tín hiệu đạn bay lên.

oOo

Trong Vụ Ẩn sơn mạch, trên dốc núi khá bằng phẳng, hai bên là cấy cối cành lá đều khô vàng, liên tục có lục sắc dịch thể từ thân cây chảy ra, cực kỳ ghê rợn.

Vạt rừng bị vụ khí xanh mờ mờ phát ra mùi vị lạ lùng bao phủ, vụ khí cực dày nên không nhìn rõ tình hình phía trong.

Bên ngoài, Trương Bất Bại dẫn theo một toán Trương gia tộc nhân, sắc mặt xanh lét nhưng không ai dám đến gần. Cạnh chỗ vụ khí còn nằm ngang dọc mấy thi thể bị ăn mòn quá nửa, theo trang phục thì là thủ hạ của Trương gia.

“Đáng ghét, cạnh tên tiểu tạp chủng đó sao lại có một tiểu độc sát tinh.” Trương Bất Bại xạ ra mục quang âm hàn, cực độ bất cam.

“Tộc trưởng đại nhân, thủ đoạn dùng độc của đối phương lợi hại thế này thì có thể là người Bách Thảo cốc, chúng ta có nên…” Bách Thảo cốc từng nằm trong thất tông tam bang ngũ thế gia, tuy hiện tại thế lực lớn nhất bị các võ hoàng từ ngục sơn thoát ra chiếm mất nhưng Bách Thảo cốc có võ hoàng cường giả thì Trương gia vẫn không thể chạm vào.

“Nói rườm lời, tiểu tạp chủng này không chết, ta khó an lòng.” Trương Bất Bại quát: “Hiện tại tình thế đại lục khác xưa, Bách Thảo cốc tuy mạnh nhưng chúng ta vị tất không chạm vào được, ngươi quên sư tôn của bản tộc trưởng hả? Có sư tôn, Bách Thảo cốc cũng phải nể ta ba phần, hà huống đối phương chỉ là một tiểu nha đầu, có địa vị gì?”

“Nha đầu này còn nhỏ tuổi mà tu vi đã đạt đến võ tôn nhất giai, độc vật trên mình vô cùng vô tận, chắc có thân phận không nhỏ ở Bách Thảo cốc.” Một thủ hạ lão thành nói.

“À, ngươi nói có lý, tiểu nha đầu này e rằng có chút bối cảnh ở Bách Thảo cốc… chốc nữa đừng tổn thương đến ả là được.” Trương Bất Bại hừ lạnh: “Tiểu tạp chủng đó không hiểu gặp vận may kiểu gì mà trọng thương đào mệnh mà vẫn có số đào hoa.”

“Tiếc là nha đầu đó quá thiếu lịch duyệt, nếu không phải trước đó ả để lộ manh mối, hiện giờ có lẽ chúng ta còn chưa tìm được tung tích của tiểu nha đầu đó. Chúng chỉ biết khốn thủ ở đây, đợi sư tôn đến hóa giả độc vụ của ả thì ngày chết của tiểu tạp chủng cũng đến.” Trương Bất Bại nghiến răng.

“Cũng lạ, với thực lực võ hoàng của vị đó, theo lý thì đến rồi mới đúng, sao còn chưa thấy động tĩnh gì?”

“Sư tôn lão nhân gia thân phận thế nào? Nếu không nể mặt ta, đời nào người chịu rũ bỏ tôn quý đối phó một tiểu tạp chủng?” Trương Bất Bại bình tĩnh, tỏ vẻ không để tâm: “Ta vốn không muốn phiền lão nhân gia nhưng độc vật của tiểu nha đầu quá lợi hại, ta không nắm chắc hoàn toàn hóa giải được nên đành phiền người đến một chuyến…. chắc lão nhân gia còn bực bội một lúc rồi mới đến đây.”

“Đằng nào con mồi cũng không thoát khỏi tay ta, bất tất nóng lòng.”

Trong khu vực độc khí có một chỗ sáng sủa, vụ khí phía trên liên tục hé ra để dương quang rọi xuống.

Trương Bách Cường có phần hư nhược nằm trên đùi một lục sam nữ tử, phản ứng từ thể nội năng lượng yếu ớt, hiển nhiên tiêu hao quá độ khiến đôi mắt đầy linh tú chi khí của nữ tử cũng ầng ậng nước, nét mặt tỏ ra ăn năn.

“Xin lỗi, là ta bất cẩ đưa chúng đến đây.”

Trương Bách Cường cười an ủi, khẽ lắc đầu: “Không trách cô nương, nếu không có cô nương giúp liệu thương thì tại hạ không sống được đến giờ, chúng đều gian trá, cô nương không giấu được chúng cũng không có gì lạ.”

“Ngươi cười ta ngốc hả?” Nữ tử mím môi, tỏ vẻ không vui trách móc.

Phản ứng khả ái của nữ tử khiến Trương Bách Cường cười nhăn nhó: “Ta đang khen cô nương ngây thơ khả ái.”

“Vậy hả? Sao ta không thấy nhỉ?” Tuy nói vậy nhưng nữ tử vui hơn hẳn.

“Cô nương đi đi.” Trương Bách Cường đột nhiên nghiêm mặt: “Tại hạ bị vây khốn thế này, hai chúng ta đều không thoát được, mục tiêu của chúng là tại hạ, cô nương có độc vật, chỉ cần không mang theo tại hạ thì chúng sẽ không ngăn cản.”

“Không được, ta liên lụy ngươi bị chúng phát hiện, sao lại bỏ rơi ngươi.” Nữ tử đỏ mặt cự tuyệt, không biết là đang giận hay hổ thẹn.

“Cô nương cũng cứu tại hạ, coi như không ai nợ ai, từ rày không gặp tại hạ nữa là xong.” Trương Bách Cường nhìn nữ tử, bất giác lòng thoáng đãng hẳn nhưng càng kiên định thêm quyết tâm không liên lụy đối phương của y.

“Ta thích cứu người vì lúc đó tâm tràn ta vui vẻ, hiện tại do ta liên lụy ngươi, sẽ không bỏ ngươi lại mà đi, sẽ chết cùng ngươi.” Nữ tử nói xong mặt đỏ lựng lên, khẽ cắn môi, lại nói to: “Ta chết rồi, cha sẽ báo thù cho ta, bọn chúng không tên nào thoát đâu.”

Trương Bách Cường định khuyên nữa thì ngoài xa đột nhiên dấy lên uy áp ngút trời, nhánh chóng trùm kín chỗ này. Khí thế lướt qua y lập tức phát ra khí tức nhu hòa khiến y yên lòng, tâm thần lỏng ra.

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc