Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 524: So tốc độ? Ta so với ngươi

Trước Sau

break
“Đi. Đuổi theo.” Bọn Mộ Dung Yên biết Diệp Phong đã xuất thủ nên không chậm chễ, theo sát lão giả lao về phía đó.

Lão giả xông lên đầu tiên, thân ảnh hóa thành một dải cầu vồng kim sắc cực nhỏ, như tia chớp vút đi, tốc độ kinh nhân, thoáng sau đã bỏ bọn Mộ Dung Yên lại phía sau.

“Các ngươi tìm được trợ thủ là tưởng sẽ cứu được người hả? Đừng nằm mơ nữa.” Mặt lão giả lạnh tanh, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo. Lão đã chuẩn bị trước việc địch nhân sẽ chia ra tìm người.

Bọn Mộ Dung Yên vì có thể liên hợp tam tài trận thế nên lão không phải đối thủ, còn võ hoang đang công kích kết giới chỉ có một mình. Với tốc độ của lão đủ bỏ xa bọn Mộ Dung Yên để tạm thời một đấu một với người đó. Với tu vi thất giai võ hoàng cùng sở trường công kích và tốc độ của Quỳ Hoa thần công thì trong vài chiêu trọng thương và bức lùi địch nhân không thành vấn đề.

Tự tin của lão đến từ tốc độ không ai so được, tốc độ siêu tuyệt khiến lão có thể ứng phó với mọi tình huống đột nhiên, khiến lão luôn giành được tiên cơ, nắm chắc quyền chủ động.

“Đáng ghét, Bất Bại đồ nhi chỉ là tiểu thế lực, sao nội đấu trong gia tộc lại xuất hiện nhiều võ hoàng cường giả thế này? Đúng là gặp quỷ.” Tuy lão tự nhận còn có thể trấn áp được, nhưng từ đáy lòng vẫn bực bội. Nếu không vì điều kiện tu luyện Quỳ Hoa thần công hà khắc đến vậy, muốn tìm một người kế thừa thích hợp không dễ thì đời nào lão vì một đầu mục của tiểu thế lực không quen mà đối địch với thế lực như Mộ Dung gia?

Lão xưa nay cẩn thận, lúc các võ hoàng thoát thân từ ngục sơn ước hẹn vây công Bích Thủy cung, lão không tham dự. Sao đó song phương bạo phát chiến tranh, lão cũng không dính vào, không gia nhập Võ hoàng liên minh đối phó Ngũ hành tông.

Lão không có ân oán gì với Ngũ hành tông, bị nhốt vào ngục sơn cũng bởi công pháp tu luyện quá tà môn, một vị thánh sứ đi qua phát hiện nên thuận tay bắt lão về, quả thật xui xẻo hết mức. Nên lần này khó khăn lắm mới được tự do, lão không muốn chạm vào ai để rước họa. Nhưng vì một người kế thừa ưu tú mà lão vẫn bị bức bách phải xung đột với võ hoàng khác.

“Giải quyết xong việc lần này, ta sẽ đưa Bất Bại đồ nhi rời Vân Châu, chuyên tâm tu luyện tấn nhập hoàng cấp mới được.” Lão giả quyết định, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Diệp Phong.

“Đến nhanh lắm.” Diệp Phong vừa tìm hết phòng ốc trong kết giới, bọn Lý Ngọc quả nhiên không có trong đó. Gã nhướng mí mắt nhìn kim mang vút tới.

“Võ hoàng trẻ thế này hả?” Nhìn thấy Diệp Phong, lão giả hơi giật mình. Lão không phải tù phạm ở ngục phong số một, số hai và số bảy, lại không dự lần vây công Bích Thủy cung nên không biết gã. Ở tuổi đó mà đã đột phá võ hoàng thì tư chất xứng danh kinh diễm tuyệt luân.

Bất quá lão cũng thở phào, đối phương còn trẻ chứng tỏ tu vi nhất định không cao lắm, đuổi đi cũng dễ.

“Giao người Vô Song môn ra đây, việc lúc trước có lẽ mỗ không tính toán với các hạ.” Diệp Phong lạnh giọng.

“Cuồng vọng, chịu chết đi. Dám nói với lão phu thế hả!” Lão giả muốn tốc chiến tốc quyết, không hề khách khí, lĩnh vực hóa thành mấy trăm đạo kim sắc ti tuyến bắn vào đối thủ.

Diệp Phong nhướng mày kiếm, thầm lấy làm lạ. Mỗi sợ tơ vàng của địch nhân đều có lực xuyên thấu không kém Linh tê nhất chỉ của gã xưa kia. Thực lực người này không tầm thường, nhưng lại không thấy Hỏa Vân tà hoàng đề cập đến.

Gã nào biết Quỳ Hoa lão giả lúc ở ngục sơn tù công pháp tu luyện mà cực kỳ tách biệt, không giao lưu với ai, cộng thêm tính tình cẩn thận, không rước phiền hà gì, nên thực lực cao cường nhưng không ai biết. Võ hoàng cũng ngục phong gọi lão là lão cổ quái.

Gã phất tay, trước mặt xuất hiện một mớ tiểu hình Hỗn nguyên nhất khí đạn quay tít đoạn quát khẽ. Hỗn nguyên nhất khí đạn bắn ra nghênh đón kim ti của đối phương. Kim ti lập tức bị Hỗn nguyên nhất khí đạn hút sạch rồi chuyển hóa thành năng lượng.

Mỗi viên Hỗn nguyên nhất khí đạn đều hấp thu ít nhất mười sợi tơ vàng rồi mới tiêu tan, nên số lượng tuy không bằng nhưng trong tích tắc đã biến kim ti do lão giả phát ra thành hư vô.

“Thủ đoạn gì nhỉ?” Lão giả cứng đơ sắc mặt, không ngờ kim ti công kích trứ danh lăng lệ của mình lại dễ dàng bị một võ hoàng trẻ tuổi hóa giải. Lão nhìn về mấy gian phòng từng bị kết giới bao phủ, vẫn hoàn toàn bình thường, không dấu hiệu nào tổn hại, nếu không có đại thần thông và đại thủ đoạn, sao có thể phá hoại kết giới triệt để như vậy? Lão lập tức tỉnh ngộ, võ hoàng trẻ tuổi này không dễ đối phó như tưởng tượng.

Phía sau, bọn Mộ Dung Yên sắp đuổi đến, lão tự nhủ không thể giải quyết được Diệp Phong trước khi viện binh của gã tới.

“Muốn cứu người trừ phi ngươi đuổi kịp lão phu.” Lĩnh vực của lão giả bạo phát khí thế, phun ra khí lưu vàng rực, thân hình chuyến hướng cấp tốc lao đi.

Tình thế hiện tại vẫn nằm trong tay lão, dù thực lực Diệp Phong ngang với lão, thậm chí cao hơn thì lão cũng đã có chuẩn bị. Tuy lão đường đường là thất giai võ hoàng chi tôn mà phải lấy một toán vãn bối ra làm hộ thân phù thì thật mất mặt, nhưng vì một đồ nhi tư chất ưu dị thì tất cả đều đáng.

Hướng lão lướt tới là một đạo kết giới có nhốt mấy người Vô Song môn. Lão định dùng mấy người đó uy hiếp bọn Diệp Phong thoái lui.

Mắt gã ánh lên điểm điểm tinh mang, khóe miệng khẽ nhếch: “Thú vị, so tốc độ hả? Mỗ phụng bồi.”

Khí trường hùng hậu trải ra trong tích tắc, khí lưu quanh gã được khí trường điều động nhanh chóng phun ra. Vị trí của gã như hắc động tụ hết khí trong phạm vi mấy nghìn trượng lại, nhưng thành một thứ ‘khí’ cổ quái trắng toát như dịch thể chảy trong khí trường.

Chát. Kình khí trắng toát nổ vang sau lưng, lực xung kích đưa thân hình Diệp Phong bắn đi cả trăm trượng.

Xoạt, xoạt, xoạt…

Thân ảnh gã như thuấn di trên không, lóe lên liên tục, tốc độ không kém gì lão giả phía trước.

“Tốc độ của lão phu ở đại lục không ai sánh được. Một hậu bối như ngươi mà định so sánh hả? Vọng tưởng!” Diệp Phong bám riết, lão giả tất nhiên cảm ứng được, hít sâu một hơi, thể nội khí hải điên cuồng chuyển động, kim nguyên lĩnh vực quanh mình trở nên dài mảnh hơn, tốc độ tăng thêm ba phần.

Diệp Phong nở nụ cười tinh ranh, hơi tăn tốc nhưng vẫn cách lão giả gần nghìn trượng.

“Dù ngươi thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng lão phu là thất giai võ hoàng, lại biết Quỳ Hoa thần công, muốn thắng lão phu về tốc độ là bất khả thi.” Cổ họng lão giả gầm lên trầm trầm, thân ảnh loáng lên như điện quang.

Kết giới trước mặt đã đập vào mắt, thần kinh lão giả đang căng ra lập tức giãn bớt. Cự ly ngắn thế này dù là thánh giai cũng không thể vượt trước lão để chế trụ mấy tiểu tử đó. Chỉ cần người của đói phương nằm trong tay lão thì dù có thực lực thông thiên cũng không thể cứu khỏi tay thất giai võ hoàng.

“Xem ra ở đây rồi.” Diệp Phong thăm dò, biết trong kết giới phía trước có nhốt người liền bắt đầu hành động.

Bùng. Tiếng nổi như cự hình Chân không pháo rung động cả Trương gia, thân ảnh gã loáng lên, rút ngắn cự ly thêm mấy chục trượng.

“Hả, không thể nào.” Lão giả kinh hãi biến sắc, tâm thần thất thố. Diệp Phong nãy giờ giở trò ngây ngô ăn người.

Liên tục phát nổ khiến thân ảnh Diệp Phong nhanh chóng áp sát lão giả, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà vốn song phương cách nhau mấy nghìn thước đã giảm đi một phần ba, nếu không có gì bất ngờ, nửa phút sau là gã sẽ vượt lão giả.

“Hỗn đản! Hỗn đản! Nhất định là ảo giác! Tốc độ của võ hoàng sao lại biến thái đến thế!” Lão giả điên cuồng gầm khẽ, nhưng tích tắc sau thì lãnh tĩnh lại, chỉ cần hai chục giây nữa là lão đến được kết giới, tuy chỉ hơn gã vài giây nhưng với một thất giai võ hoàng thì thời gian đó đủ làm rất nhiều việc.

“Đáng tiếc tốc độ của ngươi thi triển quá muộn, quyền chủ động vẫn trong tay lão phu.” Lão giả hơi định thần, liều mạng lao về kết giới. Tình thế đúng như lão dự liệu, năm giấy cuối cùng này là lão sẽ đạt đến đích, Diệp Phong vẫn cách mấy trăm thước, tuyệt đối không thể bắt kịp.

“Muốn người ngươi định cứu an toàn thì cút khỏi Trương gia cho lão phu. Không thì…” Lão giả tuyên bố trước lời thắng lợi, lớn tiếng hô.

"Khí vực - - không gian!" Diệp Phong bình tĩnh chập hai tay, khí lưu quanh lão giả như đông cứng, lực trói khiến tốc độ của lão giảm hẳn, như sa vào vực bùn, đi nửa bước cũng khó.

Cự ly vốn chỉ mấy hai giây là qua giờ trở nên xa xôi diệu vợi, kết giới ngay trước mắt nhưng thân thê lão giả không thể thoát được khí lưu trói buộc, cố bước tới với tốc độ rùa bò.

“Đáng tiếc, quyền chủ động không nằm trong tay các hạ.” Chỉ một tích tắc, Diệp Phong đã đến phía trên kết giới, mỉm cười nói. Hỗn nguyên nhất khí đạn hình quả cầu trắng xanh dần ngưng tụ trong tay gã, rung lên ong ong.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc